Đông À, Hạ Lạnh

Chương 31: Cuộc thi vẽ mùa xuân



Buổi sáng một ngày cuối tháng Ba, An Tri Hạ tới Trung tâm Nghệ thuật thành phố tham gia cuộc thi vẽ mùa xuân. Đây là cuộc thi vẽ hàng năm tổ chức cho học sinh các lứa tuổi cấp một, cấp hai và cấp ba. Cấp một sẽ có giải riêng, cấp hai và cấp ba là giải chung.

Trong suốt khoảng thời gian vừa rồi, bên cạnh học kèm cùng Mặc Đông ba ngày một tuần, An Tri Hạ còn được thầy Mỹ thuật hướng dẫn một buổi mỗi tuần. Cô được thầy chỉ dạy rất nhiều kĩ thuật, có thứ cô đã được học, có thứ cô là lần đầu tiên. Nhờ thầy mà kĩ năng của cô có cơ hội phát triển hơn.

Trước ngày thi, An Tri Hạ trằn trọc mãi không ngủ được. Ở thế giới nhiều người xuất chúng như thế này, cô không biết mình còn có thể đạt giải nữa hay không. Nhìn cô có vẻ ngây ngô, nhưng trong niềm đam mê của mình, bản thân cô lại có sự cạnh tranh nhất định.

Hơn mười một giờ, cô gái nhỏ lật người, mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà.

Tinh!

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn từ Mặc Đông.

“Đã ngủ chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Ngày mai đi thi sớm, ngủ đi.”

“Nhưng mà tôi không ngủ được.”

An Tri Hạ bĩu mỗi nhập tin nhắn. Cô cũng muốn ngủ, mắt có thể nhắm nhưng không thể vào giấc.

“Muốn nghe kể chuyện không?”

Anh kể chuyện cho cô nghe sao?

Lúc An Tri Hạ còn đang thắc mắc, điện thoại đã có cuộc gọi đến, cô nghe tiếng anh trầm ấm hơn bình thường vang lên từ đầu dây bên kia:

“Tri Hạ.”

Hai tiếng thôi, nhưng vì xung quanh cô vô cùng yên tĩnh nên âm thanh lúc này giống như đang chạm trực tiếp vào màng nhĩ, đánh động đến cả xúc giác, bất chợt khiến tai cùng đôi má thiếu nữ ửng hồng.



“Mặc Đông, tôi không ngủ được.”

Giọng cô bất chợt nhõng nhẽo hơn bình thường.

Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, lúc sau cô mới nghe được tiếng anh đằng hắng:

“Ừm, tôi đang đọc sách. Tôi đọc cho cậu nghe.”

Vậy là anh thật sự đọc sách cho cô nghe, cảm giác chân thực như thể anh đang ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng còn vọng lại tiếng lật sách xoàn xoạt.

An Tri Hạ cứ vậy úp điện thoại bên cạnh, lắng nghe giọng đọc trầm bổng rõ ràng của anh. Mí mắt dần nặng trĩu, không bao lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ.

Ở bên kia, nghe thấy tiếng thở đều đều, Mặc Đông nhẹ nhàng gấp sách, cầm điện thoại lên. Nhìn giờ cuộc gọi hiển thị hơn ba mươi phút, khóe môi anh khẽ cong lên.

Ru ngủ thành công!

Cuộc thi vẽ bắt đầu từ tám giờ sáng, kéo dài 210 phút đến mười một giờ rưỡi.

Đề thi vừa mở ra, cả căn phòng rộng lớn đều trầm trồ. Trên màn chiếu chỉ có đúng hai chữ “Khát vọng”. Đề bài quá rộng, hiện tại chỉ xem các họa sĩ tương lai sẽ lý giải và thể hiện nó như thế nào mà thôi.

Vào lúc thời gian kết thúc, An Tri Hạ cũng vừa hoàn thành phần tô màu cuối cùng cho bức tranh của mình. Cô nhìn tác phẩm của bản thân, đột nhiên tự cảm thấy cho dù không đạt giải đi nữa thì cô vẫn cảm thấy hài lòng, đơn giản vì cô đã vận dụng được hết những kĩ thuật đã học, nội dung ý nghĩa của bức tranh cũng là khát vọng lớn nhất của chính bản thân cô hiện tại.

Sau cuộc thi, tất cả các bức tranh sẽ được để nguyên tại vị trí, sau khi thí sinh rời đi, các giám khảo sẽ tiến hành chấm điểm. Đương nhiên, việc chấm điểm sẽ cần phải chia thành mấy vòng, vậy nên hai tuần sau mới biết được kết quả.

An Tri Hạ bước ra khỏi Trung tâm Nghệ thuật, từ xa đã thấy anh trai cô đứng đón cô ở cổng.

Việc cô đi thi vốn không nói cho người nhà biết, nhưng sau đó giáo viên chủ nhiệm lại báo với họ, vậy là cả nhà đều nhận được thông tin.

Ba mẹ cô vướng lịch trình đã lên trước cả tháng nên không thể đưa cô đi, anh trai cô cũng bận cuộc họp quan trọng. Không ngờ vừa họp xong anh ấy đã đến đón cô rồi.



An Tri Hạ chạy lại chỗ anh.

“Anh.”

Tri Ngôn cười hiền, hỏi cô:

“Vẽ tranh vui không?”

Anh không hỏi cô làm tốt không, chỉ hỏi xem cô có thích việc đó hay không thôi.

“Dạ, vui ạ.”

Anh xoa đầu cô:

“Vậy được rồi. Anh chở em đi ăn cơm.”

“Dạ.”

An Tri Hạ vui vẻ theo anh lên xe.

“Mèo lười, chiều em muốn nghỉ ngơi không, anh gọi điện xin phép cho em?”

Đối với An Tri Hạ, vẽ không phải việc mệt mỏi đến vậy. Hơn nữa, không có mặt ở trường, cô lo Mặc Đông sẽ lại chạm mặt Mạn Nhiên. Vậy nên cô quay sang nói với Tri Ngôn:

“Em không mệt đâu. Chiều em muốn đến trường.”

Tri Ngôn có chút ngạc nhiên, sau đó mỉm cười gật đầu. Có khi nào anh phải thay đổi biệt danh cho cô em gái từ mèo lười thành mèo chăm chỉ không, đột nhiên em ấy lại tích cực đến trường như thế.

Nghĩ lại, từ khi xuất hiện người bạn nào đó giúp em gái anh học tập, con bé liền chăm chỉ ngoan hiền hơn, khác hẳn so với khi còn say mê bám riết lấy thằng nhóc Từ Hạo Thiên kia.

Xem ra Tri Hạ đã thật sự thay đổi và trưởng thành rồi.