Câu chuyện cũng mở đầu giống như những truyện ngôn tình học đường khác, nữ chính chuyển trường đến, nam chính yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên. An Tri Hạ chỉ hơi ngạc nhiên khi thấy nữ phụ xấu tính của tiểu thuyết lại cùng tên với mình, Tri Hạ.
Tiếng lật sách loạt xoạt, ánh nắng buổi sớm mai tắm lên dáng hình xinh đẹp của người con gái đôi mươi. Cô đắm mình trong những trang truyện, lật giở mỗi lúc mỗi nhanh. Khung cảnh thật yên bình cho đến khi cái tên ấy xuất hiện.
Mặc Đông?
Mặc Đông!
Thân thể cô bỗng chốc run rẩy không thể kiểm soát, trái tim nhói lên đau đớn, đôi tay bụm chặt lấy miệng mình, nước mắt từng giọt rơi tí tách.
Anh… người con trai cô yêu thương nhất.
Người đã từ bỏ mọi thứ vì cô.
Người yêu cô bằng cả sinh mạng.
Vì sao? Vì sao cô có thể quên anh?
Từng hình ảnh trong kí ức tràn về khiến đầu cô đau như búa bổ, trái tim nghẹn ứ nhức nhối, ngồi gục xuống sàn ôm lấy ngực mình mà thổn thức.
Cô chủ tiệm tốt bụng chạy đến gần, lo lắng vỗ vai cô hỏi han:
“Cô gì ơi? Cô có sao không? Có cần đến bệnh viện không?”
An Tri Hạ lắc đầu, sau một lúc gượng mình đứng dậy, tay ôm chặt cuốn sách trong lòng, qua màn nước mắt cất lời nghẹn ứ:
“Tôi… muốn cuốn sách này.”
Cô chủ hết sức ngạc nhiên, không nghĩ một người chỉ vì đọc sách mà có những phản ứng cảm xúc mạnh mẽ đến vậy. Cô ấy khẽ đẩy cuốn sách về phía cô, cười dịu dàng:
“Sách là để cho những người có duyên.”
An Tri Hạ cúi đầu cảm ơn, ôm theo cuốn tiểu thuyết được tặng về nhà. Vừa bước chân xuống khỏi xe, cô vội vàng chạy đến phòng tranh, mở toang cánh cửa đang đóng chặt.
Lật tấm vải phủ lên, cầm chiếc chì vẽ, An Tri Hạ từng nét từng nét vẽ lên, dần dần khuôn mặt của người trong tranh trở nên rõ nét. Cô ôm lấy bức tranh, ngồi gục trên sàn nhà, nước mắt lần nữa đẫm trên khuôn mặt.
Là anh! Đúng là anh rồi. Cô nhớ ra anh rồi.
Mặc Đông!
Nhờ cuốn sách kia, toàn bộ kí ức trong bốn năm ấy được giải phóng, cô không chỉ nhớ ra Mặc Đông, mà còn nhớ ra tất cả mọi người. Cô không thể hận nam nữ chính vì người sai là Tri Hạ và Mặc Đông, nhưng cô không thể trách anh, vì tất cả những điều anh làm là vì cô. Cả gia đình nhà họ Tri, cũng là cô liên lụy họ.
An Tri Hạ mang theo suy nghĩ ấy và nỗi nhớ anh sống rầu rĩ qua ngày, ba mẹ cô nhìn vào xót ruột mà cũng không dám hỏi gì nhiều.
Bẵng đi nửa năm, cuộc sống bên ngoài của An Tri Hạ càng trở nên thăng hoa. Hiện cô đã là Hội phó Hội sinh viên, đồng thời cũng là Trưởng ban Mỹ thuật sinh viên, đời sống phong phú hơn rất nhiều. Từ khi nhớ ra được mọi thứ cô mới hiểu, thì ra nhờ anh mà cô đã thay đổi rất nhiều.
Vì anh lạnh lùng nên cô phải theo đuổi, vì anh ít nói nên cô phải nói nhiều hơn, từ đó vô hình chung giúp cô trở nên tự tin, mạnh dạn và dám làm. Nói chính xác hơn, đó vốn là một con người mà cô ước mơ được trở thành, là anh đã khiến cô dũng cảm mở lòng, dám làm những điều mình muốn.
Anh cho cô rất nhiều, nhưng tất cả những gì cô để lại cho anh là đớn đau cùng cái chết. Cô có lỗi với anh!
An Tri Hạ luôn đâm đầu vào những cuộc thi, tham gia rất nhiều hoạt động của trường, miễn để bản thân thật bận rộn, bởi mỗi lúc rảnh rỗi một mình, cô lại nhớ đến anh.
Một người bạn từng hỏi cô tại sao có thể nhiệt huyết và liều mạng đến vậy, sao không vui chơi hẹn hò, tận hưởng thanh xuân tươi đẹp ngắn ngủi như bao sinh viên khác. Những lúc ấy, cô chỉ lắc đầu cười. Có lẽ cả thanh xuân này cô chỉ dành để nhớ về người con trai trên trang sách.
“Tri Hạ, sắp tới có đại biểu về trường, em là người rất trưởng thành, thầy tin tưởng em có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
Sắp tới có đoàn đại biểu, hay nói cách khác là những người có thân phận lớn đến tham quan trường, cũng có mục đích là giám sát để quyết định đầu tư cho các kế hoạch, dự án của trường. Sở dĩ những việc này vốn không đến tay một sinh viên nhỏ bé như An Tri Hạ, nhưng nghe nói dẫn đoàn lần này là một sinh viên ưu tú cũng bằng tuổi cô. Nghe nói, anh ta còn có gia thế hiển hách, có sức ảnh hưởng tới những nhà đầu tư khác. Thầy cho rằng người cùng tuổi dễ nói chuyện với nhau hơn, hơn nữa Tri Hạ cũng giỏi giang trưởng thành, so ra cũng không kém người ta là mấy, để cô tiếp đãi người ta là hoàn toàn thích hợp.
An Tri Hạ đứng ở cuối hàng tiếp đón, nở nụ cười xinh đẹp dịu dàng. Các thầy cô còn đẩy cô lên khoe thành tích, khiến đoàn đại biểu có ấn tượng khá tốt, còn khen sinh viên vừa có khí chất vừa có tài năng.
Nhân vật chính, người dẫn đoàn, là người bước vào sau cùng. Người ấy vừa bước vào, không khí trong phòng tiếp đón lập tức đóng băng. Anh ta rất đẹp, cũng rất lạnh lùng, đôi đồng tử màu xám đen tỏa ra hơi lạnh, thân thể cao lớn, đóng trên mình bộ vét đen trông càng cao lãnh, ngạo kiều. Khác với sự niềm nở của người khác, anh ta không hề nở một nụ cười. Nhưng khuôn mặt lạnh lùng này của anh ta, An Tri Hạ cứ cảm thấy đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Cô đi từng vị trí chu đáo rót nước mời các đại biểu. Đến khi để ý tới ly nước của người dẫn đoàn trống rỗng, cô nhẹ nhàng tới gần, cầm chai nước rót vào li.
“Nghe danh cậu đã lâu, quả là tuổi trẻ tài cao mà.”
“Ai mà không biết cậu Hàn Mặc Đông là con trai tập đoàn HD, hơn nữa tuổi còn trẻ đã giành vô số giải thưởng lớn trong và ngoài nước.”
Đôi tay nhỏ cầm chai nước bỗng run lên, nước đổ tràn li.
An Tri Hạ tỉnh táo lại, rối rít xin lỗi, dùng khăn giấy lau đi vết nước. Các thầy cô cười xòa mở lời giúp cô:
“Cô bé ấy là lần đầu được tiếp đón khách quý, có lẽ là hơi bỡ ngỡ, mong các vị bỏ quá cho.”
An Tri Hạ tự đánh bản thân mình trong lòng. Chỉ là tên trùng tên thôi, không thể là anh ấy được.
Câu chuyện của những người lớn vẫn tiếp tục, còn anh ta chễm chệ ngồi đó không nói gì. Chỉ là An Tri Hạ có cảm giác, đôi mắt sắc lạnh ấy có đôi ba lần hướng về phía cô.