Đông A Tái Khởi

Chương 14: Vỡ trận!



Chương 14: Vỡ trận!

Ở phía sau, quân Nguyên nhìn cảnh tượng phía trước thì không dám tin vào mắt mình. Chỉ thấy cùng với bầu trời bình minh đỏ rực là những trọng giáp kỵ binh mặt lạ quỷ kinh khủng đang tràn tới, kèm theo là máu và tan chi bắn lên vương vãi khắp nơi. Thậm chí, quân Nguyên có thể cảm giác được, cơn mưa máu đã lan tới chỗ mình. Bất giác sự sợ hãi lấn át toàn bộ tâm trí, bản năng muốn sống làm chân của binh sĩ quân Nguyên từ từ lùi về sau.

Các giám quân trong quân Nguyên liên tục hò hét và chém những binh sĩ quay đầu bỏ chạy với hy vọng có thể ổn định được đội hình. Nhưng mọi cố gắng đều vô ích, trong mắt quân Nguyên bây giờ chỉ còn hình ảnh những kỵ binh như hung thần ác sát đang lao tới phía mình đòi mạng, không thấy các tướng hiệu đang ra sức hò hét.

Nếu là một đội quân thiện chiến, trang bị đầy đủ kinh qua nhiều trận mạc thì còn có thể bình tĩnh, gan lì chống đỡ với tình thế trước mắt. Thậm chí là liều c·hết để cản đường kỵ binh, bảo vệ đội hình cho đồng đội phía sau. Trong lịch sử hàng ngàn năm của Trung Quốc không thiếu những đội quân như thế.

Nhưng đội quân Nguyên này không phải là một trong số đó. Trang bị nghèo nàn, tinh thần chiến đấu thấp, thiếu huấn luyện, thiếu thực chiến. Khi bản năng trỗi dậy thì điều gì phải đến rồi cũng đến, một người, hai người mở đầu rồi như một cơn sóng lan đi, quân Nguyên dần quay đầu bỏ chạy, mặc kệ tướng hiệu nói gì, mặc kệ có bị giám quân chém hay không. Ai bị đẩy ngã sẽ lập tức bị nhấn chìm bởi hàng trăm bàn chân khác rồi chỉ còn lại đống thịt nát. Trong chốc lát quân Nguyên như ong vỡ tổ, bỏ chạy tán loạn không còn ra hình dạng gì.

Trần Lực đang g·iết đến đỏ máu, máu bắn vào mắt khiến hắn không thấy gì nữa, chỉ còn một màu đỏ. Nhưng chả cần nhìn, chỉ dựa vào sự va đập, công thêm ngựa càng chạy lại càng nhanh thì Trần Lực có thể đoán được, quân Nguyên loạn rồi. Trần Lực thúc ngựa càng hăng, thế rồi bỗng dưng mọi tiếng v·a c·hạm đều biến mất, không gian như trở nên vô cùng tĩnh lặng, tiếng gào thét va đập xung quanh biến mất hắn liền biết mình xuyên qua trận địch rồi. Đợi ngựa từ từ dừng lại, tháo mũ trụ lau máu trên mặt, Trần Lực bình tĩnh nhặt một số miếng thịt còn dính trên giáp và chiến mã vứt đi rồi quay lại nhìn cảnh tượng phía sau. Khắp nơi là t·hi t·hể quân Nguyên, số còn sống thì bỏ chạy tán loạn, quân Đại Việt thì đang lùa chúng vào giữa như lùa vịt.

Nhìn lại xung quanh chỉ còn chưa tới 80 huynh đệ đột phá ra ngoài, dù quân Nguyên có yếu gà nhưng vì quân số khiêm tốn cũng khiến trọng giáp kỵ binh gặp tổn thất không hề nhỏ.

Từ trung quân, Lưu Thế Anh nhìn tiền quân bị tàn sát cũng không dám lên cứu viện, đổ thêm quân vào đám loạn quân đấy là việc làm vô dụng. Nếu có kỵ binh, hắn có thể cho kỵ binh vòng ra sau tập hậu quân Đại Việt để giúp tiền quân có thể thuận lợi rút lui. Nhưng trong trong tay Lưu Thế Anh không có đủ kỵ binh để làm điều đó, Lưu Thế Anh chỉ có thể nỗ lực hết sức giữ đội hình trung quân, hy vọng có thể ổn định được đội hình để đối phó với Trần Quốc Toản đang đến.

Lưu Thế Anh hận mình không thể sớm nhìn ra quỷ kế của Trần Quốc Toản. Nhìn tiền quân đang chạy loạn về phía mình, Lưu Thế Anh buộc phải lạnh lùng hạ lệnh:

- Ra hiệu cho tiền quân đang rút chạy chạy sang 2 bên cánh, không được chạy thẳng vào trung quân. Kẻ nào tới gần dùng loạn tiễn b·ắn c·hết.



Lưu Nguyên vâng lệnh rời đi, dù không muốn nhưng tình thế không còn cách nào khác. Các tướng hiệu hàng đầu của trung quân ra sức vẫy cờ ra hiệu cho tàn quân chạy sang hai bên giữ chút hi vọng bản thân không phải ra tay b·ắn h·ạ đồng đội đang chạy loạn cào cào phía trước.

Trần Quốc Toản nhìn trung quân quân Nguyên, thương trong tay vẫn không ngừng gặt hái tính mạng quân Nguyên bị rớt lại phía sau. Mỉm cười khô khan nói: “quá muộn rồi”. 4000 kỵ binh của Trần Quốc Toản đánh cánh phải và chính diện, 1000 kỵ binh của Trần Văn Cảo bên cánh trái, bộ binh quân Nguyên giờ như chim sợ cành cong, thấy kỵ binh Đại Việt ở đâu là quay đầu bỏ chạy về phía ngược lại, không hề có một chút phản kháng. Bất giác bị dồn hết vào giữa chỉ có thể chạy thẳng về phía trung quân. Mặc kệ cảnh báo của trung quân phát ra, quân Nguyên chỉ có thể nhắm mắt chạy bừa về phía trước. Thà trái quân lệnh chứ không muốn lao về phía đám kỵ binh đen xì đang tha hồ chém g·iết kia.

Nhìn tàn quân chạy tứ tán không nghe hiệu lệnh, Lưu Nguyên nóng ruột bảo Lưu Thế Anh.

- Tướng quân, binh sĩ tiền quân không còn nghe hiệu lệnh, trung quân e rằng khó giữ, ngài dẫn binh rút lui đi, để thuộc hạ chặn hậu.

Lưu Thế Anh, dơ tay ngắt lời Lưu Nguyên nói.

- Muộn rồi, giờ chúng ta rút lui kết cục chỉ có c·hết, lâm trận bỏ chạy là tội chém cả nhà, ta c·hết trận thì còn đường sống cho người nhà. Chi bằng chúng ta quyết tử ở đây, nếu có thể g·iết được Trần Quốc Toản sẽ lập được đại công mới mong có đường sống.

Trước kia loay hoay giữa sống c·hết hắn nhìn không ra, giờ chỉ dựa vào việc viện binh chưa tới thì hắn đã hiểu ra kế hoạch thật sự của Lý Hằng rồi. Hắn biết trong kế hoạch của Lý Hằng hắn là con dê thế tội, không thể không c·hết. Ít nhất c·hết trận còn giữ được chút vinh dự, triều đình ít nhiều cũng sẽ nể mặt mà cho người nhà một con đường sống.

Loạn quân rút chạy không nghe hiệu lệnh, từng loạt tên trong quân bắn ra, quân Nguyên đang rút chạy về trúng tên liên tục ngã ra cả mảng. Nhưng dù thế cũng không cản nổi hàng nghìn người đang tháo chạy mong tìm đường sống. Hàng nghìn người trực tiếp lao vào giữa đội hình trung quân, trung quân dù cố chống đỡ nhưng không nổi, đội hình lập tức bị xô đẩy xộc xệch không còn ra đội hình gì.

Trần Quốc Toản, Đặng Văn Thiết và Trần Văn Cảo thấy tàn quân đã làm loạn đội hình của trung quân liền không cần nhân nhượng nữa mà dẫn quân đánh thẳng vào đội hình quân Nguyên.



Không thể thiết lập đội hình thì việc chống lại kỵ binh là chuyện nằm mơ nói mộng. Không bị cung thủ bắn áp chế, không bị đội hình dày đặc của bộ binh cản trở, kỵ binh Đại Việt với 3 mũi t·ấn c·ông đi đầu bởi Trần Quốc Toản, Trần Văn Cảo, Đặng Văn Thiết dễ dàng xuyên phá sâu vào đội hình quân Nguyên.

Nếu lúc trước, kỵ binh Đại Việt chỉ chủ động dồn tàn quân quân Nguyên về phía trung quân của Lưu Thế Anh thì bây giờ, khi đã nhập trận kỵ binh thể hiện đúng vai trò của mình, là những cỗ máy gặt hái tính mạng thượng hạng.

Nhìn cảnh tan hoang ở phía trước, thế trận đã không thể cứu vãn làm binh sĩ đội hình phía sau quân Nguyên cũng là tán loạn bỏ chạy tìm đường sống. Mặc cho các tướng hiệu trong quân Nguyên có cố ổn định đội hình thế nào cũng vô ích, mặc cho dưới chân mình là đất hay là đồng đội đang kêu gào quân Nguyên chỉ còn biết nhằm hướng nam cắm đầu chạy nhanh hết sức mong tìm được đường sống.

Đối phương vỡ trận, binh sĩ bỏ chạy loạn cào cào là thế trận kỵ binh thích nhất, chỉ cần đuổi theo đao trong tay vụng nhẹ là thủ cấp địch rơi xuống. Khắp cánh đồng trải dài cả chục dặm là cảnh tượng như thế, kỵ binh Đại Việt tản ra tiến hành truy đổi quân Nguyên khiến xác c·hết ngổn ngang khắp nơi.

Thế trận đã an bài, Trần Quốc Toản dừng trên một gò đất để thuận tiện quan sát cả trận chiến, chứ không đích thân dẫn quân truy đuổi quân Nguyên nữa. Trần Quốc toản cố gắng nheo mắt nhìn đi thật xa, cho đến khi nhìn về cánh rừng thưa xa xa phía nam có một cánh quân nhỏ chạy ra nhập vào đội ngũ loạn quân mới mỉm cười hài lòng.

Chợt có tiếng xé gió lao từ bên trái tới, Trần Quốc Toản theo phản xạ nghiêng người né tránh. Một mũi lang nha tiễn sượt qua vai Trần Quốc Toản, trúng vai thân binh đứng sau. Bị tập kích bất ngờ, ngay lập tức Đặng Văn Thiết và đội thân binh lập hình tròn vây lấy Trần Quốc Toản.

Nhìn theo hướng tên bắn, Trần Quốc Toản thấy một nhóm khoảng hơn 100 kỵ binh đang tiếp cận mình, khoảng cách vậy mà chỉ còn 100 bước. Trong thế trận loạn chiến tới vài vạn quân, trận địa trải dài có thể tới cả chục dặm thì một nhóm quân nhỏ 100-200 người chỉ như con kiến mà thôi, rất ít người để ý tới nhóm quân nhỏ như thế trên chiến trường rộng lớn.

Thế trận vỡ không thể thu thập, Lưu Thế Anh bỏ mặc quân Nguyên tháo chạy sống c·hết ra sao, quyết đoán lợi dụng chiến trường rộng lớn và hỗn loạn, Lưu Thế Anh dẫn nhóm thân binh tinh nhuệ nhất tìm cơ hội lấy đầu Trần Quốc Toản. Việc làm của Lưu Thế Anh khiến cho quân Nguyên càng nhanh chóng vỡ trận hơn. Lưu Thế Anh biết điều đó nhưng dù sao cũng là tốt thí trong kế hoạch của Lý Hằng thì trước sau gì cũng c·hết. Nếu có thể lợi dụng cơ hội này g·iết được Trần Quốc Toản thì biết đâu hắn sẽ có thời cơ chuyển mình.

Nhìn nhóm quân phía trước, từ trang bị hơn hẳn những quân Nguyên khác, Trần Quốc Toản có thể đoán được đây là đội thân binh của Lưu Thế Anh. Trần Quốc Toản chủ động bước lên trước, dùng tiếng Hán nói chuyện với Lưu Thế Anh. Sau vài năm tiếp xúc với các vương đặc biệt là Chiêu Văn Đại Vương thì Trần Quốc Toản có thể nói được khơ khớ ngôn ngữ, kể cả tiếng của các dân tộc vùng cao.



- Lưu Thế Anh, sao ngươi còn ở đây? Ta nghĩ ngươi phải sớm chạy như ở bên bờ Sông Hồng rồi chứ? Lần này ngươi chán chạy rồi à? Ngươi nghĩ một chiêu dùng kỳ binh tập kích thế này có thể thành công à?

Lưu Thế Anh bị chọc vào lỗi nhục trận thua trước nổi giận quát:

- Trần Quốc Toản, thằng nhãi con. Đừng tưởng thắng một hai trận mà có thể vênh váo, hôm nay thù mới nợ cũ, ta sẽ tính sổ một lượt với ngươi.

Lưu Thế Anh vừa dứt lời, Lưu Nguyên đứng bên cạnh liền vung đại đao phi lên trước, toán thân binh theo sau muốn đánh thẳng tới vị trí của Trần Quốc Toản. Trần Quốc Toản định thúc ngựa đánh tới thì Đặng Văn Thiết đã vọt lên trước lao về phía Lưu Nguyên.

Từ trên gò đất đánh xuống, Đặng Văn Thiết vung thiết chùy nhằm đầu Lưu Nguyên mà bổ xuống. Lưu Nguyên dùng đại đao, thấy khí thế đối phương quá lớn, hắn không dám đón đỡ mà dùng đại đao chém ngang để làm chệch hướng của thiết chùy. Quân hai bên lập tức quấn lấy nhau quyết chiến, đều là thân binh hai bên có vẻ ngang tài ngang sức.

Thiết chùy bị gạt chệch hướng, Đặng Văn Thiết thuận tay gạt ngang, lập tức một tên quân Nguyên đầu vỡ như dưa hấu. Không để Lưu Nguyên có cớ hộ rảnh tay, Đặng Văn Thiết đảo tay, xoay người thiết chùy vòng một vòng hướng tới trước mặt Lưu Nguyên. Lưu Nguyên gân xanh nổi lên chằng chịt cố gắng vận hết sức, vung đao chém tới. Vũ khí v·a c·hạm, phát ra tiếng đinh tai nhức óc kèm theo tia lửa bắn ra. Sức v·a c·hạm quá lớn, cả hai bất giác đều bị đẩy lùi, miễn cưỡng lắm mới khống chế để mình không bị ngã ngựa. Đặng Văn Thiết chiếm lợi thế trên dốc, Lưu Nguyên ở thế yếu hổ khẩu tê rần, cố khống chế tay khỏi run tiếp tục vung đao chém tới. Hai bên trao đổi chiêu thức, đánh qua đánh lại có vẻ bất phân thắng bại nhưng Trần Quốc Toản và Lưu Thế Anh đều biết Lưu Nguyên đang dần rơi vào thế yếu, thất bại là chuyện sớm muộn.

Trong vòng loạt chiến, một tên kỵ binh quân Nguyên đâm gục kỵ binh Đại Việt phía trước thoát ra ngoài, nhắm Trần Quốc Toản lao tới nhưng chưa được nửa đường Trần Quốc Toản thuận tay cầm cây giáo người hơi ngả về phía sau vận sức ném tới. Mũi giáo vụt lao đi, lập tức xiên tên quân Nguyên như xiên thịt ghim hắn xuống đất. Dù tên lính quân Nguyên mang giáp sắt nhưng trong khoảng cách gần thế này giáp cũng trở lên vô dụng.

Xong việc Trần Quốc Toản phủi tay đưa tay sang ngang, lập tức có thân binh đặt trường thương bằng thép bách luyện vào tay, đây là món quà mẹ đặt làm riêng cho Trần Quốc Toản. Trần Quốc Toản tiến lên phía trước ba bước dùng vẻ mặt rất “lấc cấc thêm vào động tác xua tay xùy xùy như đuổi gà rất gợi đòn” hét lớn khiêu khích Lưu Thế Anh. Nếu để hắn thấy hết cơ hội thắng lợi, quay bỏ chạy mất thì nguy:

- Lưu Thế Anh, ngươi định cứ đứng nhìn thuộc hạ của mình c·hết dần thế à? Cơ hội không còn nhiều đâu? Nếu muốn lui thì lui đi, ta sẽ bảo quân ta thả cho các ngươi về.

Lưu Thế Anh cũng là mãnh tướng có tiếng trong quân, không chịu được kẻ đáng tuổi con mình sỉ nhục liền lớn tiếng:

- Trần Quốc Toản, tên ngông cuồng này.