Đông A Tái Khởi

Chương 21: Tâm tình binh sĩ



Chương 21: Tâm tình binh sĩ

Cuộc chiến ở tiền doanh vẫn tiếp tục, tên vẫn không ngừng được quân Nguyên bắn vào trong doanh trại. Quân Đại Việt trên tường lũy vẫn tiến hành những bước phòng thủ cơ bản, mới là ngày đầu của cuộc chiến vật tư thủ thành của Đại Việt vẫn còn rất sung túc.

Những quân sĩ lui về nghỉ ngơi đều được phân vào các lán trại nằm sâu phía trong doanh trại. Một tiểu binh đang thất thần nhìn tên rơi đầy đất trước mắt, lại nhìn kho hỏa thương, máy bắn đá của quân ta đều phủ bạt che đậy cẩn thận dưới lán cỏ mà không được đem ra sử dụng. Nghĩ tới cảnh quân Nguyên đứng đầy đất ở bên ngoài doanh trại, hắn thắc mắc quay sang hỏi lão binh bên cạnh.

- Chú, quân ta có nhiều v·ũ k·hí lợi hại thế kia sao không đem ra dùng mà cứ cất kỹ như thế. Đem ra dùng g·iết bớt đám quân Nguyên bên ngoài chả phải tốt hơn à, sao lại cứ phải dùng đao chém từng tên làm gì?.

Lão binh nghe thấy thế. đặt bát cháo trong tay xuống dơ tay bợp vào gáy tên tiểu binh một phát đánh cái bốp.

- Đồ óc lợn, đấy gọi là giấu bài. Mày nghĩ quân Nguyên không có những v·ũ k·hí đó à? chúng nó chưa dùng thì ta cũng chưa được dùng. Thế mà cũng hỏi.

Tiểu binh xoa xoa ót gáy bị lão binh bợp đến đau điếng, mặt nhăn nhó hỏi:

- Nhưng sao chúng ta phải đợi chúng dùng trước mới được dùng ạ. Chả nhẽ nếu chúng không dùng thì ta cũng cứ đắp chăn cho số v·ũ k·hí lợi hại kia như thế à? Lãng phí quá.

Thấy tiểu binh ôm đầu, lão binh tính bợp cho cái nữa nhưng lại thôi, vẫn bình tĩnh giải thích:

- Cái gì dùng nhiều rồi cũng hết, dùng vô tội vạ đến lúc hết thì mày lấy gì ra đối phó với đồ của chúng. Ngươi nghe tới đấu pháo bao giờ chưa? chính là dùng pháo của mình bắn pháo của địch, dùng máy bắn đá của mình để hủy máy bắn đá của địch ấy. Ngươi nghĩ mà xem, giờ mình đem ra dùng trước đến lúc bị lộ vị trí đặt máy bắn đá, quân Nguyên nó bắn túm tụm vào thì lấy gì mà đỡ. Đến lúc đó ta chỉ còn cách dùng tính mạng hàng nghìn huynh đệ ra ngoài kia mong phá được đống pháo của chúng thôi, nếu không thì chúng ta bị bọn chúng nã pháo cho cũng c·hết sạch. Thế nên, bây giờ dùng sức làm được gì thì cứ dùng, dựa dẫm vào đống đồ kia làm gì, mà có đem ra dùng thì cũng chả g·iết hết nổi đám quân đông như kiến cỏ ngoài kia đâu.



Tiểu binh nghe xong dù chỗ hiểu chỗ không cũng ra vẻ gật đầu đã hiểu hỏi tiếp lão binh.

- Chú, sao chú biết những cái này.

- Đánh trận nhiều thì biết thôi.

- Cháu cũng đánh hơn 10 trận rồi, sao cháu không biết.

Lão binh hơi liếc nhìn tiểu binh, dùng vẻ mặt khinh bỉ đáp cụt lủn:

- Vì mày ngu.

Tiểu binh há hốc mồm với câu trả lời của lão binh, nghĩ một lúc rồi hắn hơi lắc đầu nghệt mặt ra. Đúng là không cãi được. Lão binh không hề khách khí với tiểu binh, trong quân suồng sã quen rồi, không cần để ý nhiều cứ có sao nói thế cho thoải mái. Nhìn tiểu binh mặt đần thối bị mình chửi mà không nói lại được thì lão binh càng khoái trá cười vui vẻ bê bát cháo lên húp. Bất giác như quên đi cảnh chém g·iết đầy máu tanh ở phía trước.

Chiến tranh dù có dưới hình thái đơn giản thế nào thì đi kèm theo nó luôn là hình ảnh của c·ái c·hết, loạn lạc chia ly và đói khổ. Chả ai thích sống trong hoàn cảnh như thế. Trên chiến trường đặc biệt khi phải đối đầu với đội quân đông như quân Nguyên, dù vị trí đang đứng có an toàn tới đâu thì ý nghĩ c·ái c·hết có thể ập tới bất cứ lúc nào luôn làm con người ta căng thẳng, dù là lão binh cũng chẳng tránh được. Chỉ có những thằng điên mới thích c·hiến t·ranh. Khi nhàn rỗi cảm giác bất an lại càng rõ ràng. Nên dù ở trong lán nghỉ ngơi, ở xa tầm tên nhưng những binh sĩ được lùi về lán nghỉ ngơi chẳng ai có thể ngủ được. Một số ngồi thất thần nhìn tên trên trời rơi xuống như mưa, nhìn đồng đội chạy đi chạy lại tiếp tế đồ cho đồng đội trên đầu lũy như những chú kiến chăm chỉ. Nhiều khi đến cơm trong tay cũng chẳng muốn ăn hoặc có khi quên mất mình đang ăn cơm.



Nhìn chán thì tìm chuyện để nói cho đỡ buồn hoặc đơn giản là sợ không gian xung quanh quá yên ắng làm tiếng chém g·iết phía trước truyền tới quá rõ ràng. Không khí ồn ào, nhốn nháo ít ra còn cho ta biết xung quanh mình còn rất nhiều đồng đội, có thể yên tâm hơn phần nào hoặc dùng những câu chuyện tầm phào để quên đi lo lắng trong lòng hay xua đi âm thanh chém g·iết phía trước. Vì thế, khắp lán là những câu hỏi của binh sĩ bạ gì hỏi nấy, những câu trả lời rất tục, cùng những cuộc cãi vã vớ vẩn, tiếng chửi bới thì ở khắp nơi vô cùng nhốn nháo. Nhìn vào thì hỗn loạn như cái chợ thế nhưng ai cũng biết lý do bên trong nên chả ai ngăn cấm, các tướng hiệu cũng mặc kệ, bị chửi cũng chả ai giận. Nhờ thế mới cho bọn họ cảm giác xung quanh mình mọi người đều đang sống, sẽ yên tâm được phần nào. Cũng giúp ổn định tinh thần binh sĩ.

Tiểu binh gãi gãi tai lại hỏi lão binh:

- Chú thông minh thế thì chú có biết tại sao quân Nguyên lại sang đây đánh ta không? Chúng ta đâu có gây thù chuốc oán, c·ướp đoạt gì của bọn chúng đâu?

Lão binh theo quán tính định quay sang bợp cho tiểu binh một cái vì câu hỏi ngu khác, nhưng giật mình nhận ra hình như mình cũng không biết vì sao nên đành thu tay lại. Hơi hắng giọng, tìm cái lý do đại khái nói bừa:

- Ta cũng không biết, nghe nói đất của chúng rộng đến nỗi ngươi có đi cả đời cũng không đi hết được đất của chúng, ta cũng chả hiểu chúng cứ muốn chiếm thêm đất làm gì. Vốn dĩ chúng dùng cũng đã hết đất của chúng quái đâu mà chả hiểu tại sao chúng cứ muốn chiếm thêm. Lại còn là lùa quân đi đánh chiếm khắp nơi chứ không phải chúng đánh mỗi ta đâu, người mà c·hết hết thì ta cũng không hiểu chúng lấy đâu ra người để cày cấy mà cứ muốn đi chiếm đất không ngừng. Đánh nhau nhiều như thế, c·hết nhiều như thế thì phụ nữ của bọn chúng có là vịt cũng chẳng đẻ kịp được. Chắc bọn chúng bị điên chứ người bình thường ai lại như thế.

Lão binh vỗ đùi cái đét, cười ha hả vô cùng tâm đắc với phát hiện mới của mình. nói tiếp:

- Đúng đấy, là chúng bị điên, chỉ có bọn điên mới thích c·hiến t·ranh chứ người bình thường ai thèm như thế. Như ta chỉ cần 10 mẫu ruộng tốt, ở nhà cày cấy sớm tối quây quần bên con cháu, chiều chiều tìm làng xóm uống nước nói chuyện vu vơ, thi thoảng đá đít bọn trẻ con nghịch ngợm chả tốt hơn xách đao gươm đi chém nhau thế này gấp vạn lần à. Đúng là rặt một lũ điên.

- Thế giờ nhà chú có bao nhiêu mẫu ruộng.

Tiểu binh ngơ ngác hỏi lão binh, lão binh được gãi đúng chỗ ngứa thì ngẩng mặt đắc ý tự hào khoe khoang.

- Nhà ta có tận 40 mẫu đấy. haha ruộng đều rất tốt. Thế nào, nhiều lắm đúng không? chỉ cần chăm lo cày cấy thì khỏi lo c·hết đói.



Tiểu binh ranh mãnh làm mặt ngơ ngác lại vặn hỏi lão binh.

- Sao vừa nãy chú bảo chỉ cần 10 mẫu ruộng, sao giờ lại thành 40 mẫu rồi.

Lão binh biết mình mắc mưu tiểu binh, thẹn quá hóa giận bợp tai tiểu binh một rồi cái gãi tai làm như xấu hổ hạ giọng nói:

- Đương nhiên là vì ta bị điên, bị điên giống bọn quân Nguyên ngoài kia, cứ liều mạng đi lấy thêm đất về nhà mình. Chỉ khác là ta liều mạng đi khai hoang chứ không đi g·iết người như chúng thôi. Thêm một tý đất là thêm ít tài sản cho con cháu, tội gì không lấy. haha còn ngươi thì sao? được mẫu nào chưa.

Đồng đội điên thì đương phải điên theo rồi, nếu không điên theo thì mới thực sự là điên. Tiểu binh mặt ngơ ngác tỏ vẻ vô tội nhún vai đáp:

- Thì cháu điên sẵn rồi mà, nên càng nhiều đất cháu lại càng thích. Dù giờ mới có 15 mẫu nhưng cháu mà kiếm thêm cô vợ điên như cháu nữa thì chả mấy chốc cháu sẽ bằng chú cho xem.

- haha, Thằng ranh này!

Lão binh cười ha hả vỗ vãi tiểu binh vì được câu trả lời ưng ý. Những câu chuyện cứ thế tiếp tục, giúp mọi người có thể quên đi được một chút âm thanh chém g·iết ngoài kia.

Theo những câu chuyện tầm phào, tinh thần được thư giãn bất giác thời gian cũng trôi đi nhanh hơn. Khi mặt trời dần dần đi về phía tây theo quỹ đạo của nó, chỉ còn lại vài tia ánh sáng yếu ớt thì cuộc chiến trên đầu lũy cuối cùng cũng đã tạm dừng.

Tiếng kèn hiệu nổi lên, quân Nguyên đã từ từ rút lui, bỏ lại sau lưng hơn 1000 xác quân Nguyên. Đại Việt cũng dừng chiến đấu, phụ binh 2 bên cả Đại Việt và quân Nguyên tiến vào thu dọn chiến trường, thu lượm các đồng đội c·hết trận. Đây là quy ước trên chiến trường, không ai dám ngăn cản việc này.