Bên bờ sông Hồng đang chảy chầm chậm, nửa tháng nay trời không mưa nên nước sông chảy không siết lắm. Lý Hằng đang cưỡi ngựa đứng trên gò đất quan sát địa thế xung quanh, phía sau là đội quân Nguyên đông nghịt đang dần tập kết, sau hơn 1 ngày hành quân, cuối cùng quân Nguyên cũng tới địa điểm này mà không chạm phải cánh quân Đại Việt nào.
Thạch Đà vốn là đồng bằng ven sông, vô cùng bằng phẳng, Sông Hồng chảy qua đây bị thu hẹp nhờ một số bãi bồi nhô ra phía lòng sông, rất thích hợp để lắp cầu phao vượt sông.
Địa thế bằng phẳng, ít rừng cây giúp kỵ binh quân Nguyên có tầm nhìn rất tốt, có thể hạn chế tối ra việc bị phục kích. Bên bờ sông lau sậy mọc um tùm, sát bờ sống có một bên đò ngang nhưng toàn bộ thuyền đã bị hủy từ hồi c·hiến t·ranh xảy ra. Quan sát địa thế, Lý Hằng hài lòng quay ra nói với thân binh bên cạnh:
- Truyền lệnh đại quân tập kết tại đây để chuẩn bị vượt sông, toàn quân chỉ dựng lều tạm nghỉ ngơi ưu tiên gỗ để làm cầu phao vượt sông. Lệnh công binh lập tức làm bè, làm cầu phao ta muốn sáng mai quân ta có thể bắt đầu vượt sông. Phái thám mã do thám, ta muốn nắm rõ mọi gió lay cỏ động trong phạm vi 30 dặm quanh đây.
Thân binh vừa vâng lệnh rời đi, một kỵ binh từ phía xa chạy tới chỗ Lý Hằng quỳ xuống, hai tay dơ ống trúc bẩm báo:
- Bẩm Đại Tướng Quân, có quân báo từ Khắc Bột Hải tướng quân gửi tới.
Nhận thư từ tay kỵ binh, mở thư ra xem Lý Hằng quay lại nói với tên thám mã:
- Trên đường tới đây ắt hẳn ngươi đã gặp Mãng Cổ Thái tướng quân, ngươi đã báo tin cho hắn chưa?
- Bẩm tướng quân, Khắc Bột Hải tướng quân có dặn tiểu nhân nếu gặp đội quân của ta đóng giữ trên đường tới đây thì báo lại thông tin cho vị tướng nắm giữ quân nên tiểu nhân đã báo với Mãng Cổ Thái tướng quân.
Tiểu binh thành thực báo lại, Lý Hằng gật đầu cho hắn lui rồi bản thân đi về phía trung quân.
Dọc đường đi, trong đầu hắn liên tục suy nghĩ về cái tên Trần Quốc Toản, kế hoạch của hắn có thể nói vô cùng kín kẽ, trong tình huống thua chạy tan tác này sẽ không ai có thể ngờ tới quân Nguyên sẽ vòng ra sau để tập kích Thăng Long. Đến thời điểm hiện tại, Lý Hằng đã thành công thi hành kế dụ địch, khiến các cánh quân của Đại Việt đã chia ra chốt các ngả đường chặn đánh quân Nguyên rút lui, kinh thành Thăng Long gần như bỏ trống.
Quan trọng hơn hết, vua của Đại Việt Trần Nhân Tông đã tiến vào đóng giữ Thăng Long kéo theo lượng lớn vật tư thiết yếu, kể từ đầu cuộc chiến tới nay lần đầu tiên Lý Hằng có cảm giác đã tóm được cái đuôi trơn như trạch này. Chỉ cần vượt sông thành công, Lý Hằng có thể bao vây Thăng Long, bắt sống được vua Trần Nhân Tông thì tình thế chiến trường sẽ lập tức đổi chiều.
Thành công đã ở rất gần, nhưng cái tên Trần Quốc Toản liên tục xuất hiện trong chiến báo, vượt qua tính toán của hắn. Từ chủ động xuất kích đánh bại Lưu Thế Anh khiến hắn phải chia 1 phần quân ở lại Như Nguyệt, rồi có thể đoán ra kế hoạch của hắn để tiến hành phá vây đuổi tới đây. Dù chưa đủ sức gây ảnh hưởng tới kế hoạch vượt sông của quân Nguyên. Chỉ cần quân Nguyên vượt được sông thì mọi cố gắng của Trần Quốc Toản sẽ thành công cốc, các cánh quân khác nếu có tới cũng chỉ có thể đứng nhìn quân Nguyên chiếm lại Thăng Long mà thôi.
Nhưng trong lòng Lý Hằng vẫn có chút bất an mơ hồ. Lý Hằng lẩm bẩm:
- Trần Quốc Toản, không sớm g·iết được tên này, tương lai sẽ là mối họa lớn cho quân ta.
Mải suy nghĩ tới khi gặp A Lý Hải Nha và Thoát Hoan đang cưỡi ngựa đi giữa đoàn cấm quân hùng hậu Lý Hằng mới tỉnh lại liền xuống ngựa, Lý Hằng hành lễ báo:
- Bẩm Trấn Nam Vương, Tả Thừa đại nhân có chiến báo mới nhận được từ Khắc Bột Hải. Theo chiến báo, quân An Nam do Trần Quốc Toản dẫn đầu đã phá vây để tiến về phía chúng ta. Trong thư, Khắc Bột Hải còn nhắc tới vì phải đề phòng một cánh quân không rõ lai lịch của Đại Việt gồm 5000 kỵ binh ở phía đông nên hắn không thể điều quân truy kích Trần Quốc Toản.
Lý Hằng hai tay dâng thư, đứng đợi ý kiến của Thoát Hoan. Thoát Hoan xem xong thư đưa cho A Lý Hải Nha xem rồi nói:
- Chỉ gần 2000 kỵ binh thì không làm nổi trò trống gì, chẳng phải để đề phòng chuyện này Đại tướng quân đã bố trí Mãng Cổ Thái tướng quân đóng 5000 quân trấn giữ con đường tới đây hay sao? theo ta thấy chúng ta không cần lo lắng, chỉ cần tập trung vượt sông là được.
A Lý Hải Nha liếc mắt nhìn Lý Hằng như có điều băn khoăn nên chủ động mở lời cho Lý Hằng liền chắp tay thưa:
- Trấn Nam Vương nói rất đúng, thậm chí chỉ cần Mãng Cổ Thái tướng quân cầm chân quân An Nam 1 ngày cho chúng ta vượt sông là đủ, lúc đó có thêm bao nhiêu quân An Nam tới chúng ta cũng không cần lo lắng nữa. Nhưng Trần Quốc Toản dù còn rất trẻ nhưng trước lấy đầu Lưu Thế Anh, nay lại có thể nhanh chóng đoán ra kế hoạch của ta. Chúng ta cũng không thể khinh thường nhóm quân này được. Lý Hằng tướng quân cần cảnh báo với Mãng Cổ Thái không được khinh địch và cần tăng tốc độ lắp dựng cầu phao, bè để chúng ta có thể nhanh chóng vượt sông tiến đánh Thăng Long. Tránh đêm dài lắm mộng.
Lý Hằng tiến lên trước mặt Thoát Hoan, chắp tay quỳ một gối nói:
- Bẩm Trấn Nam Vương, chúng ta đã có biện pháp đề phòng tình huống này nên đã cho Mãng Cổ Thái tướng quân chốt giữ con đường tới đây. Nhưng xét thấy Trần Quốc Toản võ nghệ cũng không tầm thường khi có thể g·iết được Lưu Thế Anh dễ dàng, lại túc trí đa mưu nên để đề phòng vạn nhất, lão thần thỉnh cầu Trấn Nam Vương cử Bột Đặc Cách Nhĩ dũng sĩ tới chi viện cho Mãng Cổ Thái tướng quân.
Nghe Lý Hằng nói, Thoát Hoan hơi bất ngờ nheo mắt nhìn Lý Hằng rồi quay đầu nhìn về phía sau gọi:
- Bột Đặc Cách Nhĩ, tới đây!
Từ phía sau, một người thân hình vạm vỡ, râu ria lởm chởm hai, hai cánh tay to lớn cùng bắp tay cuồn cuộn. Lưng vắt chéo một cây cung lớn bằng thiết mộc đen xì, trên lưng còn một bao đựng 10 mũi tên to như ngón tay bước lên quỳ xuống trước mặt Thoát Hoan nói:
- Có thuộc hạ!
Thoát Hoan nhìn Bột Đặc Cách Nhĩ dửng dưng nói:
- Mang đầu Trần Quốc Toản về đây cho ta.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Bột Đặc Cách Nhĩ vâng lệnh rời đi. Từ trong lòng, Lý Hằng có thể thở phào một hơi nhẹ, có Bột Đặc Cách Nhĩ thì cơ hội lấy đầu Trần Quốc Toản sẽ lớn hơn rất nhiều.
Sau khi để Trần Quốc Toản phá vây, Khắc Bột Hải vốn định báo cáo lại cho Lý Hằng đúng tính hình thực tế tại Như Nguyệt. Nhưng sau lại nghe theo tham mưu người Tống trong quân viết thư cho Lý Hằng khác với thực tế xảy ra. Trong thư, Khắc Bột Hải khai khống con số t·ử t·rận của Đại Việt để làm giảm quân số thực tế Đại Việt đã đột phá vòng vây, đồng thời lại tăng số lượng cánh quân của Hưng Vũ Vương lên để có lý do hợp lý cho việc không truy đuổi quân Trần Quốc Toản.
Theo lời tham mưu bày cho hắn, nếu bị hỏi sao quân Trần Quốc Toản nhiều hơn trong thư thì có thể giải thích trên đường tới đây Trần Quốc Toản đã hội quân với cánh quân khác, hắn không biết được. Trong thư Khắc Bột Hải miêu tả Trần Quốc Toản dùng 7000 kỵ binh phối hợp với cánh quân 5000 quân bên phải để liều c·hết phá vây, cuối cùng chỉ có Trần Quốc Toản cùng tàn quân hơn 1500 quân chạy thoát. Việc này sẽ giúp hắn thoát tội để Trần Quốc Toản phá vây dễ dàng. Còn lý do khác để Khắc Bột Hải dám làm vậy là bởi vì hắn tin vào sức chiến đấu của chục vạn đại quân tinh nhuệ nhất trong tay Lý Hằng có thể dễ dàng đối phó với vài nghìn quân của Trần Quốc Toản.
Đây là thủ thuật thường thấy trong quân dùng để khai khống công lao hoặc để giảm nhẹ tội phải chịu. Việc báo láo quân tình này Lý Hằng cũng biết, trước kia hắn cũng từng làm như thế. Là tướng quân, không ai không làm như thế để lấy thêm một phần công lao hoặc giảm tội nghiệt cho quân mình chưởng quản, nhưng tất cả đều chỉ làm trong phạm vi cho phép để không làm ảnh hưởng tới toàn cục là được, sẽ không ai bới móc những chuyện này. Vì thế Lý Hằng tin rằng con số thực tế Trần Quốc Toản có thể có là khoảng 2500 quân vì hắn tin rằng có một vạn kỵ binh Mông Cổ ở đấy, một đội kỵ binh 7000 quân có thể vượt qua một vạn kỵ binh Mông Cổ mà không để lại vài nghìn xác c·hết là điều không thể.
Nhưng Lý Hằng không biết, thực tế 1 vạn kỵ binh Mông Cổ kia còn chưa kịp giao chiến với quân của Trần Quốc Toản. Nên con số thực tế của Trần Quốc Toản thoát ra ngoài là gần 6000 quân, gấp đôi dự đoán của hắn. Nếu Lý Hằng biết điều này, thì hắn đã cho người đi chém đầu của Khắc Bột Hải rồi.