Thú thật Trịnh Lam đối với vấn đề này, cô không muốn trả lời cho lắm. Nhưng đối phương hiện đang ở ngay trước mặt, cô cũng không thể xem người ta như không khí mà lướt qua người ta, cho nên chỉ có thể dùng tay siết chặt dây túi xách, lạnh giọng trả lời:
“Có lẽ là không.”
Cô cảm ơn Kiều Thư Vân giúp đỡ, nhưng không có nghĩa sẽ tiếp tục dính líu đến người nhà họ Trác. Trác Khả Hân là cô gái tốt, thái độ đối với cô cũng rất thân tình, nhã nhặn, nhưng cô không muốn vì sự xuất hiện của mình mà đảo lộn cuộc sống của cô bé, càng không muốn mang tiếng đã ly hôn còn sống chết đeo bám lấy người nhà họ Trác.
Kiều Thư Vân nâng đỡ cô, điều này cô ghi nhớ. Nhưng cô không phải nhận không từ bà, tương lai nhất định sẽ có ngày cô trả lại.
“Ồ.”
Trác Miêu quan sát thấy Trịnh Lam không được thoải mái lắm khi cô ta đề cập đến vấn đề này, cho nên cũng không cố tình bắt chuyện nữa.
“Đi đường cẩn thận.”
Trác Miêu gật đầu chào Trịnh Lam rồi quay trở lại phòng làm việc của mình. Trịnh Lam theo lời giáo viên đi đến một vài hiệu sách lớn trong thành phố, dạo qua dạo lại mấy vòng cũng đã tìm được đầy đủ các cuốn sách cần thiết, cho nên cô không ở bên ngoài rong ruổi nữa mà mau chóng trở về nhà Hải Ly.
Trời càng về trưa, mặt trời càng lên cao, không khí càng oi nóng. Trịnh Lam cảm thấy da thịt mình dần nóng lên, ở ngoài lâu thêm nữa có lẽ cô sẽ trở thành miếng thịt nướng luôn mất.
“Về rồi sao? Đồ đã trả lại được cho Trác Diệu chưa vậy?”
Lúc Trịnh Lam đẩy cửa bước vào nhà, Hải Ly vẫn còn đang chăm chú làm việc trên laptop.
Thị lực của Hải Ly không tốt lắm, bình thường thì không sao, nhưng lúc làm việc luôn cần phải đeo kính thì mới có thể nhìn rõ và tập trung làm việc trong một thời gian dài được.
“Đã nhờ chị Nhu Nhu trả lại giúp mình rồi. Gặp Trác Diệu có chút khó nói, cho nên không tiện tự mình đến trả đồ.”
Trịnh Lam vừa cởi giày ra đặt ngay ngắn lên trên tủ giày vừa trả lời câu hỏi của Hải Ly.
“Không gặp cũng tốt. Miễn có thể trả lại đồ cho anh ta là được rồi.”
Hải Ly đối với cách làm của Trịnh Lam không có ý kiến gì. Chỉ tay vào đĩa kiwi trên bàn rồi nói:
“Tớ vừa gọt trái cây. Thời tiết bên ngoài nóng như thế, cậu ăn chút đi, xem như hạ nhiệt.”
“Quý hóa quá.”
Trịnh Lam treo trên môi một nụ cười rồi sải bước chân đến ngồi bên cạnh Hải Ly. Hải Ly làm việc luôn rất chuyên tâm, Trịnh Lam quan sát nội dung đang hiển thị trên máy tính, vắt óc suy nghĩ vẫn thấy thật khó hiểu, cho nên không nán lại phòng khách nữa để tránh làm phiền Hải Ly, dứt khoát đứng dậy quay lại phòng của mình.
Trịnh Lam không cho phép mình rảnh rỗi, nhanh chóng lấy cuốn sách có bìa màu đỏ ra, nghiêm chỉnh ngồi ghi chép.
[…]
Sáu giờ tối, Trác Diệu lái xe trở về khu chung cư Thiên Ân.
Lúc anh đi lên tầng ba mươi hai, phát hiện ra món đồ hồi sáng mình treo trước cửa nhà Trịnh Lam đã biến mất.
Vô thức, khóe môi anh khẽ cong lên, họa thành một nụ cười trên gương mặt.
Điều này có nghĩa Trịnh Lam đã thấy được món quà của anh, cô cũng đã tiếp nhận nó.
Trác Diệu nới lỏng cà vạt, dùng vân tay mở khóa cửa, đặt xấp tài liệu nãy giờ đang ôm trên tay lên bàn kính trong phòng khách rồi đi đến phòng ngủ, cầm theo một bộ đồ sạch tiến vào phòng tắm.
Từ phòng tắm trở ra, tóc còn chưa kịp lau khô đã có tiếng gõ cửa vang lên.
Trác Diệu ném khăn lên tay vịn của ghế sô pha trong phòng khách, chậm rãi bước từng bước chân về phía cửa chính. Nhìn qua lỗ mắt mèo, nhận ra người gõ cửa là quản lý chung cư anh mới từ từ mở cửa.
“Chào buổi tối.”
Trần Nhu Nhu thân thiện nở một nụ cười với anh, còn tốt bụng đem cho anh một cái hộp nhỏ:
“Chè đậu đen tôi mới nấu, tặng cậu một ít xem như phúc lợi đi kèm khi ở khu chung cư này.”
“Cảm ơn. Nhưng tôi không ăn được đậu.”
Trác Diệu khách sáo từ chối. Trần Nhu Nhu cũng không làm khó anh, khẽ gật đầu rồi đưa chiếc túi giấy màu đen ra trước mặt Trác Diệu:
“Đồ của cậu. Trịnh Lam nhờ tôi đem trả lại cho cậu. Vừa thấy cậu trở về là tôi liền đem lên ngay đấy.”
“Trịnh Lam trả đồ?”
Chiếc túi trước mặt anh quá đỗi quen mắt, Trác Diệu không não cá vàng đến mức không nhận ra đây là sợi dây chuyền mình đã cố tình mua tặng Trịnh Lam.
“Đúng vậy. Cô ấy nhờ tôi chuyển lời món quà này không thể nhận, nhờ tôi đem vật trả về cho chủ.”
“Tôi tặng cho cô ấy, vậy bây giờ cô ấy chính là chủ nhân của sợi dây này rồi.”
Giọng nói của Trác Diệu vẫn giữ tiết tấu hòa hoãn. Nhưng trên thực tế, trong lòng anh đã bắt đầu lăn tăn gợn lên những con sóng nhỏ.
Cô biết đây là quà anh tặng mà không cần hỏi anh? Đã thế còn thẳng tay đem trả lại?
Trác Diệu cố tình tỏ ra thần thần bí bí chính là muốn đợi điện thoại từ cô, muốn nghe cô xác nhận xem anh có phải là người gửi đồ không, lúc đó lời xin lỗi cũng sẽ dễ dàng nói hơn. Chỉ là không ngờ tới, anh chờ cả ngày trời cũng không chờ được một cuộc gọi từ cô. Đã thế người ta còn lạnh lùng đem món đồ anh lặn lội đường xá xa xôi đem về thẳng tay ném trả lại cho anh.
Hành động của cô khiến anh cảm thấy bản thân mình lúc này thật giống một thằng hề.
“Không nhận lại.”
Trác Diệu mặc kệ tay Trần Nhu Nhu đang vươn ra trong không trung, đen mặt từ chối cầm lấy món đồ kia từ tay cô ấy.
“…”
Trần Nhu Nhu là lần đầu tiên trong đời có trải nghiệm thế này.
“Không thể không nhận đâu. Trịnh Lam không có ở đây, cậu không cầm lấy là tôi ném đồ đi đấy.”
Trần Nhu Nhu không phải là người dễ nhún nhường, cô ấy hoàn toàn không bị khí tức bức người mà Trác Diệu đang tỏa ra làm lép vế trong câu chuyện này.
Khoảnh cánh giữa hai người hiện tại chỉ khoảng một cách tay, cho nên câu nói mới vừa đây của Trần Nhu Nhu, anh có thể nghe thấy rất rõ ràng.
“Trịnh Lam không ở đây?”
Trác Diệu nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm. Nhà của cô ở đây, cô không ở nơi này thì còn có thể ở đâu chứ?
Trần Nhu Nhu dùng con ngươi màu nâu nhạt của mình xoáy vào đôi đồng tử của Trác Diệu. Yên lặng một lúc lâu, cô ấy vẫn là quyết định lựa lời nói:
“Tôi cũng không biết. Chỉ biết thời gian này cô ấy sẽ không quay về Thiên Ân nữa.”
Trần Nhu Nhu cũng không thể nào thẳng thừng nói Trịnh Lam là vì không muốn đụng mặt anh trai cách vách cho nên mới cố tình né tránh không về nhà được.
Làm thế tổn thương trái tim con trai nhà người ta chết.
“Cô ấy không quay về Thiên Ân nữa sao?”
Trác Diệu không phải đồ não hỏng, anh không cần tốn đến một phút động não cũng biết lý do cô không quay về nhà nhất định là vì đang cố tình né tránh anh.
Chuyện anh bỏ mặc cô lúc trước là anh sai. Nhưng anh cũng đã nhận sai rồi, còn không ngại mua một món quà có giá trị không nhỏ để dỗ cô. Chẳng nhẽ như thế chưa đủ để cô nguôi giận sao?
Hay là nên nói, những kế sách Trần Bân bày ra đều là vô dụng. Trịnh Lam căn bản không hề thích mấy món trang sức lấp lánh?
“Chị Trần.”
Trầm ngâm một hồi, Trác Diệu vẫn là quyết định tham khảo phương án từ người cùng giới với cô: