Đông Hoang Thần Vương

Chương 370



Chương 370

Tiêu Thiên Bảo nghe thấy anh hỏi vậy, không khỏi sững sờ.

“Cậu Trần nói vậy là có ý gì? Cậu không tin tưởng thực lực của Tiêu Thị chúng tôi sao?”

Ông ta phất tay ra hiệu cho thư ký nộp báo cáo tài sản hằng năm của công ty.

Trần Thiên Hạo xem xong một lượt, thấy tổng cộng các nguồn tài chính của công ty này cũng chỉ hơn năm mươi tỷ, không phải con số nhỏ. Nhưng nếu so với một trung tâm kinh tế khổng lồ là Đế Đô thì cũng chỉ thường thôi.

“Tổng số vốn đầu tư dự doán của dự án tòa nhà dược phẩm lần này là khoảng mười tỷ. Cậu có thể đầu tư dựa theo khả năng của mình”.

Sau khi ông ta đắc ý nói xong thì liếc mắt đánh giá anh, hy vọng trông thấy vẻ khiếp sợ khi đọc được báo cáo tình hình tài chính của mình.

Thế nhưng trông anh lại rất bình tĩnh.

“Không nói dông dài, tôi sẽ đầu tư vào dự án này. Ngoài ra, tôi muốn gia nhập hội đồng quản trị của công ty ông”.

Anh đóng lại bản báo cáo, dứt khoát nói thẳng thừng.

“Gia nhập hội đồng quản trị? Chỉ cần cậu đầu tư vào dự án tòa nhà dược phẩm thì cậu đã trở thành cổ đông của chúng tôi rồi. Nếu cậu đầu tư mười tỷ thì ít nhất sẽ nắm trong tay 40% cổ phần của chúng tôi”.

“Cái tôi muốn là toàn bộ cổ phần của các ông”.

“Không phải 40%, mà là 100%”.

“Hự!”

Tiêu Thiên Bảo kinh ngạc há hốc mồm, không ngờ đối phương lại nói ra những lời ngông cuồng như vậy, vừa mở miệng đã đòi lấy toàn bộ cổ phần của Tiêu Thị.

Không lẽ người này đến để trêu chọc ông ta sao?

Nhưng khi nhớ lại bộ dạng của Tào Lam Thiên khi nhìn thấy Trần Thiên Hạo, ông ta thầm nghĩ chắc anh cũng không phải hạng xoàng xĩnh.

Trên trán ông ta lấm tấm mồ hôi.

“Chuyện này… ở Tiêu Thị, tôi chỉ là tổng giám đốc thôi. Chuyện lớn như vậy tôi không tự quyết định được đâu”.

“Vậy thì kêu người quyết định được đến nói chuyện với tôi”.

“Chỉ cần các ông chịu ra giá, tiền không thành vấn đề”.

Anh quả quyết nói.

Tiêu Thiên Bảo hốt hoảng nuốt nước bọt ừng ực. Ông ta lặn lộn ở cái đất Đế Đô này đã bốn năm chục năm nay, không phải chưa từng gặp kẻ cuồng vọng nào. Thế nhưng chưa có một ai dám to gan như vậy, vừa gặp đã đòi thu mua cả công ty của ông ta.

“Cậu Trần, tôi phải báo lại chuyện này cho ông cụ nhà tôi một tiếng. Muộn nhất là ngày mai, ngày mai tôi sẽ cho cậu một câu trả lời chắc chắn, cậu thấy có được không?”

“Ngày mai? Quá muộn, bây giờ ông lập tức gọi điện hỏi ông ta cho tôi”.

Anh thúc giục.

“Được, vậy cậu chờ một lát, tôi đi gọi ngay đây”.

Ông ta cuống quýt gọi điện thoại về nhà.

Người nghe máy chính là quản gia nhà họ Tiêu. Ông ta ra lệnh cho quản gia đưa điện thoại cho ông cụ nhà họ Tiêu đang tỉa hoa trong vườn.

“Bố, con phải báo với bố một chuyện”.

“Bố đã bảo để bố nghỉ hưu rồi cơ mà. Chuyện kinh doanh thì đừng hỏi bố nữa”.

“Không phải đâu, chuyện này quan trọng, con chỉ có thể hỏi bố thôi”, Tiêu Thiên Bảo sốt sắng nói.

“Hả? Vậy con nói đi, có chuyện gì?”, trái tim Tiêu Tây Phong hẫng một nhịp, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

“Có, có người muốn mua lại Tiêu Thị của chúng ta”, Tiêu Thiên Bảo cảm thấy rất không chân thực, giống như đang nằm mơ.

“Mua lại?”

“Là bốn gia tộc đứng đầu Đế Đô sao?”, Tiêu Tây Phong khiếp sợ hỏi.

“Không, không phải. Là một cậu thanh niên xa lạ”.

“Thanh niên? Không phải thằng nhóc đó trêu chọc con đấy chứ. Tổng tài sản của Tiêu Thị nhà chúng ta lên tới bảy, tám mươi tỷ. Toàn bộ Đế Đô này ngoại trừ bốn gia tộc đứng đầu thì còn ai có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy được?

“Con thấy không giống người trong mấy gia tộc đó đâu. Đến cả cậu chủ nhà họ Tào gặp cậu ta cũng phải cung kính khom lưng”, Tiêu Thiên Bảo giải thích.

“Ừm…”