Ẩn sâu trong lớp tuyết tiền xuân, một ngôi làng nằm giữa những ngọn núi hùng vĩ phía bắc. Đó là khi mặt trăng lên cao giữa bầu trời đêm, ánh trăng chiếu rọi xuống từng tán cây ẩn khuất trong màn đêm. Chúng, chờ cơ hội để khuây khỏa bản năng g·iết chóc của mình, là những con quái vật của đêm Thiên Nguyệt này.
Những cánh rừng dày đặc xung quanh làng trở thành bóng tối u ám, nơi những con mắt đỏ lửa của bè lũ quái vật lung lay màn đêm.
Trong sự hỗn loạn và kinh hoàng, một người phụ nữ trẻ tuổi, Elena, đang chạy qua những con đường rối ren của làng, cùng với một cậu nhóc, Caleb, chạy trong vòng tay của cô. Xung quanh họ là những âm thanh khóc thét với nỗi sợ hãi không thể diễn tả. Họ chạy và không ngoảnh đầu lại, chạy vào khu rừng nguy hiểm ấy dẫu biết rằng có những thứ nguy hiểm đang chờ đón, nhưng cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Bầu trời đêm u tối, phản chiếu ánh sáng xanh của mặt trăng, làm cho mảnh rừng trở nên u ám và kỳ lạ. Tiếng rít kinh hoàng từ xa xăm càng làm Elena và Caleb thêm hoảng sợ. Elena lo lắng, biết rằng nếu họ không tìm cách trốn thoát, thì sớm muộn bọn chúng cũng sẽ xé xác cả hai.
Elena nắm chặt lấy tay Caleb và chạy vội vã. Caleb cố gắng chạy nhanh hơn, nhưng lớp tuyết dày làm từng bước đi trở nên nặng nề hơn. Tuy nhiên, từ bên trái, một thứ gì đó lao tới với tốc độ kinh hoàng. Theo phản xạ, Elena lấy tay che chắn cho Caleb khiến tay cô bị xé toạc, cô đã mất cánh tay bên phải. Cô gục xuống đau đớn, máu chảy ra từ v·ết t·hương. Elena ôm lấy Caleb, và tạo ra một cuộn thư rồi bỏ vào túi cậu. Cô cố gắng bảo vệ cậu bé bằng chút sức lực cuối cùng. Cô nhận ra rằng bọn chúng muốn chơi đùa với con mồi của mình, thưởng thức sự sợ hãi và đau đớn trước khi kết liễu con mồi trong sự thỏa mãn.