"Nhóm người tị nạn ấy gồm rất nhiều người già, phụ nữ và trẻ con, trông họ rất thê thảm. Vì Hội Thánh không được quyền can thiệp vào các cuộc xung đột của các quốc gia nên chúng ta không thể làm gì cả. Có một đứa nhóc chạy tới nhóm chúng ta với chiếc bụng rỗng kêu to, vì quá thương xót nên Lylia đã cho đứa nhóc ấy một phần bánh mì với mật ong. Chúng ta nhìn đoàn người tị nạn đi qua một cách trầm ngâm, cả nhóm không thể nói lên lời nào."
"Khi nào con người mới dừng chém g·iết nhau đây," Lylia buồn bã nói.
"Đó là bản chất của chúng, kẻ mạnh sẽ được quyền định đoạt kẻ yếu," Zorak nói.
"Cậu nghĩ như vậy thật sao, Zorak?" Lylia đáp.
"Thứ chúng ta cần thanh trừng đó là lũ con người chứ không phải những gì chúng ta đang làm. Địa ngục chẳng còn ai cả vì chúng đã ở trên đây hết rồi," Zorak đáp một cách nghiêm túc.