Động Tâm Vì Anh

Chương 11: Bạn học này lớp con rất đẹp trai



Hứa Triêu tới muộn, buổi liên hoan lúc sắp kết thúc, vốn có kế hoạch đi hát Karaoke, nhưng vì nhiều người say nên kế hoạch này bị hủy.

Anh đỡ Trang Duệ say xỉn đến sôpha, nhíu mày nhìn mặt Trang Duệ bất tỉnh nhân sự.

Anh không ngờ mối quan hệ giữa mình và Tống Tri Ý này, Trang Duệ so với anh còn để tâm hơn. Có lẽ do anh chưa nói rõ ràng với Trang Duệ, sở dĩ Tống Tri Ý không gọi điện thoại là do tất cả phương thức liên lạc đều bị anh kéo vào danh sách đen.

Xung quanh có bạn học đứng lên mời rượu, Hứa Triêu xua tay từ chối.

" Tớ lái xe tới, lát nữa còn đưa Trang Duệ về, không uống rượu được. "

Lúc sắp kết thúc, Khương Duyệt bị đám người vây quanh đều muốn thêm Wechat của cô. Khương Duyệt bất đắc dĩ phải đưa mã cho họ quét, sau khi trở về cô sẽ đồng ý. Không biết là ai ở trong đám người đề nghị chụp ảnh cùng nhau sau đó về gửi giữ làm kỷ, ngay lập tức được nhiều người lớn tiếng đồng ý, Khương Duyệt dứt khoát tận dụng dịp quét mã này chuồn ra ngoài đi đến nhà vệ sinh.

Khi quay lại cô phát hiện mọi người đã ổn định vị trí đứng, Hoàng Bồng Bồng đứng giữa nhóm người nhiệt tình vẫy tay với cô.

" Chỗ cậu ở đây, vừa rồi mọi người thống nhất ý kiến, người đẹp đứng vị trí trung tâm. "

Khương Duyệt bật cười, không nghĩ tới còn có đãi ngộ này, cô cầm lấy điện thoại đặt ở trên bàn khác, ngồi ở vị trí trung tâm theo ý mọi người. Lúc này cô mới phát hiện vị trí bên cạnh trống không.

Thấy Khương Duyệt nhìn vị trí trống, Trình Lộ đứng sau Khương Duyệt tốt bụng giải thích nói.

" Đó là vị trí của Hứa Triêu, cậu ấy vừa ra ngoài nhận điện thoại, sẽ quay lại ngay. "

Trong bỗng chốc sắc mặt cô mất tự nhiên, kỳ thật, người đẹp nhất trong lớp học là Hứa Triêu.

Cô nhẹ nhàng " ồ " một tiếng, điều chỉnh tư thế ngồi. Đồng thời lặng lẽ tiến hành hít sâu, lại nhận ra bản thân cố lờ đi điều không thể lờ được. Lúc Trình Lộ nói đến Hứa Triêu, lòng cô bất giác trở nên vui vẻ, cô dùng sức véo đùi mình, trong đầu cố gắng nghĩ đến chuyện khác.

Hôm nay hứa với cháu gái sẽ đón bé từ trường về, dự định sẽ đưa bố mẹ đi du lịch ở nơi nào đó, cô không thể nhịn chủ biên rác rưởi kia, nhất định phải từ chức........Tim đập nhanh dần ổn định hơn. Khi Khương Duyệt bớt căng thẳng, bên tai lại truyền giọng của Hứa Triêu.

Vẻ ngây ngô của thiếu niên biến mất, thanh âm anh khàn khàn, rất có sức hút.

" Ngại quá, làm phiền một chút, cảm ơn. "

Khương Duyệt đờ đẫn dựa người vào ghế, nghe thấy Hứa Triêu di chuyển rồi ngồi xuống. Khương Duyệt từ bỏ việc chống cự, để trái tim tùy ý " bang bang phanh " nhảy lên nhảy xuống trong lồng ngực, tất cả khôi giáp cô gây dựng đều giống như một mặt thủy tinh kém chất lượng khi đứng trước Hứa Triêu, một chạm liền vỡ.

Khương Duyệt chỉ có thể cố gắng ngồi thẳng người, cố gắng không hướng sang bên cạnh.

Người phục vụ ở phía trước cần di động chỉ huy, trong lát lại nói bên này không vào khung ảnh được, bên kia bị lệch khỏi khung ảnh.

Mọi người chỉ có thể chen chúc, đám đông phía sau chen chúc khiến cô gần như không thể nổi, cô chỉ lặng lẽ di chuyển người về phía trước, không ngờ, vừa đưa chân về trước lại dẫm phải chân khác, Khương Duyệt xấu hổ không dám lộn xộn, chỉ tập trung từ từ di chuyển chân.

Đúng lúc này, người phục vụ lớn tiếng hô.

" Bên trái dồn vào một chút, bên phải cố gắng giữ nguyên, tốt. "

Khương Duyệt bị mọi người dồn, cảm thấy không ổn, đụng vào người bên cạnh, Hứa Triêu và cô ở gần nhau, chân chạm chân, người cạnh người. Lúc này cô mới phát hiện ra mình dẵm lên chân ai. Khương Duyệt " ui " một tiếng, nhanh chóng rời chân đi, sau đó ngồi yên không dám cử động. Mùi nước hoa của Hứa Triêu bay đến bên chóp mũi, mùi nhạt rất dễ chịu, cô bất giác ngửi hai cái sau lại cảm thấy bản thân có chút biến thái, Khương Duyệt không cần soi gương cũng biết mặt cô đang đỏ như trái cà chua.

" Nhìn máy ảnh, 3, 2, 1. "

Khương Duyệt không nhìn máy ảnh, bởi vì cô đang hết sức cố gắng không quay đầu. Khoảng cách giữa cô và Hứa Triêu quá gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được sức lực và độ ấm của cánh tay cậu dưới lớp áo sơmi mỏng.

Hứa Triêu cúi đầu nhìn thoáng qua Khương Duyệt, gương mặt đỏ bừng và kỳ lạ lại không khỏi khiến anh nhớ buổi phụ đạo lần đó, lần đầu tiên anh giảng bài cho người ta đến miệng khô lưỡi khô, cũng là lần đầu gặp người ngủ một tiết trước mắt anh. Sau khi tỉnh lại vẻ mặt vô tội và bi thương, giống như bị người ta bắt nạt. Giống như hiện tại, là cô giẫm lên chân anh, làm người khác bị thương không nói gì cả, vẻ mặt của Khương Duyệt giống lần đó y đúc, khúm núm sợ sệt hận không có cái lỗ cho cô chui vào.

Lúc bước vào cửa anh không nhìn cô nữa, 6 năm trôi qua hóa ra cô không có chút thay đổi nào. Vẫn coi anh như mãnh thú và nước lũ.

" Răng rắc " một tiếng, ảnh chụp đã được chụp xong.

Đám người tản ra, Khương Duyệt căng thẳng nhảy bật lên khỏi ghế giống như súng bắn đạn, mọi người bên cạnh đi xem ảnh chụp, không ai để ý đến sự bất thường của cô.

Chỉ có Hứa Triêu dựa lưng vào ghế, vẻ mặt cười như không cười nói với Khương Duyệt.

" Khương Duyệt, 6 năm không gặp, sao cậu vẫn nhát gan như trước vậy? "

Nhìn thấy mặt Khương Duyệt biến sắc, Hứa Triệu cảm thấy rất thú vị.

Không biết vì sao, lúc cấp 3 hai người rất ít khi gặp nhau, nhưng những hình ảnh đó vẫn được lưu giữ trong kí ức anh. Cận thẩn ngẫm lại, trong trí nhớ mỗi khi Khương Duyệt gặp anh, mặt đều hồng.

" Có sao không? "

Khương Duyệt lạnh nhạt nói, cô tận lực làm bản thân có vẻ bình tĩnh một chút, nhưng không biết rằng cổ ửng đỏ đã bán đứng cô.

" Không sao, hiện tại cậu không giống trước đây. "

Hứa Triêu đang định nói thì bị người khác cắt ngang, không biết mấy người xem ảnh chụp đã đến cạnh Khương Duyệt từ lúc nào, nghi hoặc hỏi cô.

" Khương Duyệt, sao cậu không nhìn vào máy ảnh vậy? "

" Đúng vậy, sao mặt cậu trong ảnh hồng vậy? "

" Ơ, Hứa Triêu cũng không nhìn máy ảnh này, hai người ăn ý thật. "

" Có khi nào đây là bí quyết chụp ảnh của người đẹp? "

" Hình như là vậy, bọn họ nhìn rất đẹp. Haiz quên đi quên đi, người ta dù có nhìn vào máy ảnh hay không thì vẫn đẹp, mỹ nữ vẫn là mỹ nữ thôi. "

" Mọi người like cho tớ đi, tớ đăng lên vòng bạn bè rồi. "

Hứa Triêu cảm thấy Khương Duyệt rất có tiềm chất làm gián điệp, rõ ràng là mọi người đang bàn luận về, vậy mà cô có thể lặng lẽ lùi đến một góc. Chẳng qua anh vẫn luôn nhìn cô, nếu không thì sẽ không biết cô lui xuống từ lúc nào.

Anh có chút tiếc nuối vì không thấy được mặt Khương Duyệt hồng đến mức nào

Lúc đỡ Trang Duệ trên vai rời đi, Hứa không tự chủ được quay lại nhìn thoáng qua Khương Duyệt. Cô rõ ràng không nghĩ tới anh sẽ quay đầu lại, sợ hãi nhanh chóng quay sang bên cạnh. Anh nhìn cô cười rồi rời đi.

Trong đầu anh hiện lên ý nghĩ kỳ lạ ' chắc Khương Duyệt không còn thích mình đâu '.

Nhưng rất nhanh anh liền cười lắc đầu, đập tan ý nghĩ này, anh rốt cuộc suy nghĩ gì vậy chứ.

Lúc cấp 3, Hứa Triêu chỉ tình cờ phát hiện ra Khương Duyệt thích mình, trước đây anh vẫn luôn nghĩ Khương Duyệt sợ anh. Năm lớp 12, Lương Thụ bảo anh tới văn phòng để chấm bài thi. Trong lúc chấm bài anh cảm thấy chữ viết của một người có chút quen thuộc, sau đó đột nhiên phát hiện chữ rất giống với hai chữ Giang Nguyệt trong phần viết vào chỗ trống của bài thơ cổ. Anh về phòng học tìm lại bài thi Ngữ Văn được phát năm lớp 11, sau khi so sánh mới thấy rõ, giống nhau như đúc. Thật khéo, anh đã sớm quên mất thiệp chúc mừng rơi ra từ đống bài thi. Anh cũng hiểu vì sao thấy chữ trên bài thi có chút quen thuộc.

Sau đó anh nhìn tên người kia, mặt trên viết tên Khương Duyệt. Lúc tốt nghiệp anh gọi Trang Duệ đi, Trang Duệ phất tay bảo mình viết xong lưu bút cho bạn học đã.

Hứa Triêu tò mò hỏi.

" Cuốn lưu bút của ai vậy? "

" Của Khương Duyệt. "

Hứa Triêu cũng không biết bản thân bị làm sao. Lúc đó Tống Tri Ý đang thúc giục, anh như bị ma xui quỷ khiến viết một dòng chữ xuống.

Cũng không biết Khương Duyệt xem chưa - Hứa Triêu Nghĩ.

Buổi tối về đến nhà, Khương Duyệt ngồi trên sôpha xem TV cùng bố mẹ, ngón tay giống như cái máy liên tục gõ xuống, chấp nhận lời mời kết bạn rất nhanh.

Nhìn thấy chỉ còn lại vài người, Khương Duyệt mệt mỏi thở dài, để tay ra sau lưng lại bị mẹ dạy dỗ.

" Con xem xem thanh niên hiện nay có ai giống con không, suốt ngày thở dài. "

Khương Duyệt đã quen bị mẹ ghét bỏ, chuẩn bị đồng ý hết lời mời. Người cuối cùng có nick nam là chữ X in hoa, không có tên chú thích. Cô vô thức ấn vào xem, vòng bạn bè chỉ hiện thị 3 ngày gần đây......

Khương Duyệt lặng lẽ rời khỏi, giả bộ như chưa từng ấn vào.

Kỳ thật, tài khoản này có thể không phải của Hứa Triêu, có nhiều tên bắt đầu bằng X vậy mà.

* Hứa Triêu - xǔ zhāo.

Hoàng Bồng Bồng đã sớm gửi ảnh lớp qua Wechat cho cô,, nhưng Khương Duyệt vẫn chưa dám ấn xem.

Do dự nửa phút, Khương Duyệt mới chậm rãi ấn vào ảnh chụp trong cuộc trò chuyện.

Liếc qua một cái cũng có thể thấy Hứa Triêu trong nhóm người, anh cũng không nhìn máy ảnh, sườn mặt cúi xuống, càng lộ rõ xương rõ nét, mũi cao. Hứa Triêu nhìn về phía cô, Khương Duyệt không dám thừa nhận điều này. Cô chỉ nghĩ anh nhìn gì đó thú vị, dù sao ánh mắt ánh có chút kỳ quái.

Khương Duyệt cận thẩn đánh giá cô trong ảnh chụp, phát hiện dù cô cố gắng kiềm chế bản thân rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Hứa Triêu.

Khương Duyệt cười khổ, nghĩ đến 6 năm qua đã luyện thành giáp sắt bất khả xâm phạm *, cô đã không còn là người chỉ biết cúi xuống dùng mái trốn tránh ánh nhìn của người khác. Mọi thứ rõ ràng tiến triển rất tốt, nhưng Hứa Triêu vừa xuất hiện lại giống như axit sunfuric, ăn mòn lớp bảo vệ của cô.

* ý chị là chị đã tôi luyện thành người biết kiềm chế cảm xúc, không ngại những ánh nhìn của người.

Kỳ thật Khương Duyệt đã nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng gặp lại Hứa Triêu, đi ngang qua nhau hay là gặp nhưng không nhận ra, nhưng không ngờ anh vẫn nhận ra cô. Giây phút đó trong lòng cô thực sự cảm thấy một chút vui sướng.

" Trong điện thoại có mà cười ngây ngốc ra? "

Mẹ cô đến gần, nhìn về phía màn hình di động.

" Ồ, bạn học này lớp con rất đẹp trai, nó có bạn gái chưa? "

" Mẹ. "

" Hừ, mẹ chỉ hỏi chút, chẳng qua là lo việc lớn trong đời cho con. Bên cạnh có người tốt phải túm lấy. Gia đình dì Trương bên cạnh có Bội Bội đã 32 tuổi mà chưa yêu đương gì, làm dì ấy lo lắng vô cùng. Lần trước mẹ nói có con trai nhà dì Lí vừa mới đi du học về, suy nghĩ đi, con muốn đi xem mắt không? "

Khương Duyệt nghe mẹ cô lại bắt đầu nhắc tới chuyện này, sợ hãi nhanh chạy về phòng trốn, mẹ cô còn ở đằng sau ồn ào.

" Con xem xem, điều kiện người ta tốt như vậy, bỏ qua thôn này sao còn cửa hàng khác*. "

* cơ hội quý hiếm, khó có lại được.

Khương Duyệt ' phanh ' một tiếng đóng cửa lại, thanh âm bên ngoài không truyền vào trong được, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Mẹ cô đúng là điên thật rồi, một giây trước khi tốt nghiệp đại học cũng không cho cô yêu đương, tốt nghiệp được một giây liền giục cô đi tìm đối tượng, gần đây còn bắt cô đi xem mắt.

Khương Duyệt không sợ gì, chỉ sợ mẹ cô lại nói con nhà dì này dì kia.

Cô ném di động trong tay xuống giường, đứng ở cạnh giường rồi nằm xuống. Chăn mềm mại bao phủ lấy người cô, Khương Duyệt cảm thấy bản thân rất mệt mỏi.

Bất ngờ gặp Hứa Triêu còn làm cô mệt hơn so với việc ứng phó với chủ biên.

Nhưng về sau, có lẽ không gặp lại được rồi. ngôn tình hay

Khương Duyệt mở khóa màn hình bằng vân tay, lưu ảnh chụp liên hoan vào máy.

Có chút vui vẻ lại có chút khổ sở.

Cô rốt cuộc cũng có ảnh chụp ở gần với Hứa Triêu

Hóa ra 6 năm cô không quan tâm đến anh nữa là do sợ hãi. Hóa ra thứ tình cảm mà cô tưởng mình đã quên đi lại xuất hiện khi gặp anh, giống như đốm lửa một lần nữa lan ra khắp đồng cỏ. Không kịp đề phòng cũng không thể chống đỡ.

" Làm sao giờ nhỉ? "

Giọng nói buồn rầu phát ra từ trong chăn, cô ủ rũ tự hỏi bản thân.

Nhưng rõ ràng đây là vấn đề vĩnh viên không có đáp án.

Cuối tuần trôi qua rất nhanh, Khương Duyệt lại kéo vali trở về thành phố làm việc. Nơi cô làm việc rất gần với quê nhà, đều ở cùng một tỉnh, đi tàu điện ngầm chỉ mất 3 tiếng.

Chuyện thứ nhất cô làm sau khi trở lại công ty là trình lên đơn từ chức. Nhưng bởi vì quy định của công ty, 1 tháng sau cô mới có thể rời khỏi công ty. Cũng may 1 tháng này cô đi tới tập đoàn Nam Âm quay chụp, nghĩ đến cuối cùng cũng không cần đối diện với ánh mắt dâm dê của chủ biên, Khương Duyệt cảm thấy không khí trong phòng đều trở nên tươi mát.

" Thùng thùng thùng. "

Có tiếng gõ cửa vang lên.

" Vào đi. "

Một cô gái nhìn qua có vẻ gầy nhỏ tiến vào, khuôn mặt lanh lợi khôn ngoan.

Khương Duyệt ngừng việc sắp xếp lại, giương mắt nhìn cô gái, trong đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh.

" Vân Đình, có chuyện gì sao? "

" À, không có gì cả, tớ nghe cậu được cử tới tập đoàn Nam Âm nên tới đây tiễn cậu. "

" Nghe nói tập đoàn Nam Âm có sức ảnh hưởng rất lớn, tớ hâm mộ cậu lắm. "

" Đúng rồi, cậu có thể chụp ảnh vài người đẹp trai cho tớ được không, cậu biết tớ thích người đẹp trai mà. "

Nghe những lời vô nghĩa này, Khương Duyệt cúi đầu tiếp tục sắp xếp đồ đạc. Cô biết mục đích Phương Vân Đình tới, lúc cô ta nói tới tiễn cô đi, cô cảm thấy có chút nhàm chán.

Cô và Phương Vân Đình vào công ty cùng một thời điểm. Hai năm sau Khương Duyệt ngồi lên vị trí nhiếp ảnh gia thì cô ta vẫn chỉ là trợ lý chụp ảnh, luôn thích chạy đến chỗ cô kể khổ. Nói lúc trước Khương Duyệt bị nhiếp ảnh gia kia ức hiếp dễ để lại bóng ma tâm lý, nên muốn đến giúp cô.

Nhưng sau khi Khương Duyệt nghe được người ta nói chuyện phiếm trong toilet, cô mới biết những tin đồn giả dối ghê tởm đó đều do Phương Vân Đình truyền ra, hơn nữa cô ta còn nói nhiếp gia kia đối xử với cô khá tốt, chu đáo tận tâm. Đó là lần đầu tiên Khương Duyệt hiểu được, tình bạn không tồn tại giữa các đồng nghiệp với nhau. Cô không vạch trần Phương Vân Đình, chỉ lặng lẽ tránh xa cô ta.

" Duyệt Duyệt, cậu cảm thấy thế nào? "

" Cái gì? "

Khương Duyệt hoàn toàn không nghe lời cô ta nói.

" Tớ bảo là nếu cậu phải ở lại Nam Âm một tháng, có thể lén cho tớ vào thăm một lần được không, tớ hứa sẽ không nói với người khác. "

【 Tác giả nói với người xa lạ 】: Thích một người, cho dù thời gian đã trôi qua thật lâu, bạn sẽ lại rung động với người ta từ cái nhìn đầu tiên...... Điều này thật sự rất kỳ lạ.