“Sau hơn 1 tháng thì đoàn binh mã của Nguỵ Phong đã về tới Kinh Thành,nguyên nhân khiến cho thời gian bị kéo dài ra là do người dân đi ngược lại về biên giới rất nhiều.Khi tin tức thắng trận củ đại quân trời lại thì bách tính thiên hạ ai ai cũng mừng rỡ nhất là bách tính sống ở biên giới.Có thể trong thời gian sống tại nơi khác,họ cảm thấy không phù hợp mà quay về.
Nguỵ Phong vừa hành quân vừa phân phát lương thực cho bách tính vậy nên khiến cho thời gian mới bị kéo dài.Nguỵ Phong trong cả quãng đường đi ngoài việc ra lệnh cho quân lính thì không hề nói lời nào.Khi về tới Kinh Thành,Nguỵ Phong một mình phi ngựa quy về Nguỵ Phủ còn giao chí 4 tướng quân còn lại sắp xếp binh mã đóng ở phía Đông.
Khi về tới phủ,thì hắn ta đã thấy người của Chu Đế đợi ở ngoài cửa.Nguỵ Phong liền xuống ngựa thì giọng nói của vị công công mang theo chiếu chỉ từ Chứ Đế vang lên.
-Nguỵ Phong tiếp chỉ.
Ngụy Phong nghe thấy vậy thì liền quỳ xuống nói.
-Thần tiếp chỉ.
Vị công công ấy liền đọc to bản thánh chỉ của Chu Đế.Lần này Chu Đế thưởng cho Nguỵ Phủ ba tòa lầu lớn trong Kinh Thành,thưởng ngàn mẫu ruộng và trăm lượng vàng.Phần thưởng này so với công lao của Nguỵ Phong thì lớn hơn nhiều cho thấy Chủ Đế rất ưu ái hắn ta.
Khi Nguỵ Phong nhận thánh chỉ thì hắn liền chạy thẳng vào tring phủ tới phòng của Triệu Vân Mộng và hắn.Quả nhiên nơi này đã không có người ở từ lâu.Triệu Vân Mộng có lẽ đã không ở trong căn phòng này mà về Triệu Quốc rồi.
Nguỵ Phong chưa nắm bắt được hết tình hình thì liền bị Nguỵ Tướng gọi tới thư phòng.Nguỵ Phong biết mục đích mà cha hắn gọi tới là gì nên cũng không tỏ ra mấy bất ngờ.Khi Nguỵ Phong vừa tới cửa thư phòng thì Nguỵ Tướng liền nói.
-Về rồi sao ?
Nguỵ Phong lễ phép nói.
-Con đã về rồi ạ.
Nguỵ Tướng thấy được cách nói chuyện của Nguỵ Phong đã thay đối đáng kể thì rất bất ngờ.
-Con đã gặp Vân Mộng chưa ?
-Con đã gặp rồi.
Nguỵ Tướng liền đi tới gần Nguỵ Phong rồi đặt tay lên vai hắn.
-Con đã làm tốt nhiệm vụ của 1 người con rồi,còn nghĩa vụ của 1 người chồng thì chưa hoàn thành.
Nguỵ Phong hiểu được ý của Nguỵ Tướng thì liền ra bên ngoài tìm một con ngựa tốt mà lên đường tìm Triệu Vân Mộng.Nguỵ Tướng đã nói cho Nguỵ Phong con đường mà Triệu Vân Mộng đã đi.Triệu Vân Mộng sau khi quay về từ La Miểu Thành thì liền mượn trăm người từ Nguỵ Phủ,cô ấy vừa lên đường quay về Triệu Quốc vừa giúp đỡ những bách tính nghèo đói trong quãng đường đi.
Như vậy Nguỵ Phủ ở Kinh Thành sẽ nhận được danh tiếng tốt.Lý do Triệu Vân Mộng làm việc này là cô muốn làm một việc tốt giúp Nguỵ Phủ thay làm cảm ơn vì đã chăm sóc cô trong suốt thời gian qua.Nhờ những việc làm như vậy mà bách tính ở những nơi cô đi qua điều không ngớt lời khen đối với Nguỵ Phủ.Nhờ vậy mà Nguỵ Phong cũng dễ dàng đoán ra con đường mà Triệu Vân Mộng đi hơn.
Ở một nơi trên đường quay về Triệu Quốc,khi trời đã tối,Triệu Vân Mộng giúp các gia nhân dựng lều để nghỉ ngơi.Cô ấy còn không quên nói lời cảm ơn đối với họ.Trong mắt các gia nhân thì Triệu Vân Mộng là cô gái tài đức vẹn toàn,đối xử với họ không tệ,thông qua lần này những gia nhân này càng thêm khâm phục đức tính nhân hậu của Triệu Vân Mộng.Càng khâm phục thì họ lại càng luyến tiếc khi Triệu Vân Mộng quay về Triệu Quốc.
Trong tối ấy,Nguỵ Phong cũng ngồi một mình bên đống lửa mà nghĩ về thời gian tốt đẹp của mình bên Triệu Vân Mộng.Hắn t không nghĩ tới rằng những hành động của mình lại khiến cho cô ấy hận hắn tới mức nói ra câu hòa ly.Nguỵ Phong rất tự trách bản thân,bản thân hắn có thể hiểu rõ tâm lý của những tên tội phạm nhưng người vợ của mình thì hắn không hiểu được chút gì hay đồng cảm với cô ấy.
Cả đêm ấy hắn chỉ ngồi nhìn vào đống lửa.Sáng hôm sau Nguỵ Phong lên đường từ sớm để đuổi kịp Triệu Vân Mộng.
Triệu Vân Mộng lúc này đã tới Thành Dương Tử,đây là tòa thành lớn,nơi mà các cặp đôi thường xuyên lui tới.Triệu Vân Mộng lấy thân phận của mình liền thuê được cả 1 tòa lầu cho mình.Cô ấy sẽ tổ chức phát lương thực ở đây trong vòng 3 ngày.Tuy nơi này rất lớn và giàu có những vẫn còn rất nhiều người dân không cái đồ để ăn,đồ mặc.Không chỉ lương thực mà Triệu Vân Mộng còn chuẩn bị rất nhiều quần áo cho trẻ nhỏ.Tiền mà cô dùng để mua lương thực và quần áo một nửa là từ tiền túi còn một nửa là Nguỵ Tướng đưa cho.
Nguỵ Tướng biết việc Triệu Vân Mộng làm nên đã đưa cho cô rất nhiều ngân lượng nhưng cô ấy chỉ lần một phần còn lại thì trả lại cho Nguỵ Tướng.Nguỵ Tướng thấy vậy cũng chỉ ngậm ngùi mà thu tiền lại.Trong những ngày phát lương thực ở đây Triệu Vân Mộng đã thấy không ít các cặp đôi cùng nhau tới đây,họ cùng nhau đi thả đèn hoa đăng,đi thề nguyện hẹn ước bên hồ Dương Tử đậm màu trắng của hoa.”