"Triệu công chúa liền đưa Ngụy Phong tới 1 tiểu viện của phủ công chúa.
-Đưa hắn vào đó đi.
-Vâng thưa công chúa.
Ngụy Phong trong trạng thái say mèm không còn tỉnh táo.
Sáng hôm sau hắn tỉnh lại kjoong biết rằng mình trong phủ công chúa liền tỉnh dậy gọi gia nhân tới.
-Người đâu ? Mau tới đây cho ta.
Ngụy Phong gọi 1 hồi vẫn chưa có ai hồi đáp lại liền tức giận mở cửa ra ngoài.
Lúc này hắn mới nhận thức được rằng mình không ở trong phủ Ngụy Gia ở Triệu Quốc mà ở trong 1 tiểu viện không quen biết.
-Bái kiến đại nhân.
-Đây là ở đâu ?
-Thưa đại nhân đây là 1 trong các tiểu viện của công chúa nước ta.
-Không phải hôm qua ta đã bảo người đưa tới Ngụy Phủ rồi sao ?
-Thưa đại nhân việc này là do công chúa đích thân sắp xếp.
Ngụy Phong nghe thấy chữ công chúa của nước Triệu liền hốt hoảng nhanh chóng rời khỏi.
Nhưng chưa ra được tiểu viện ko xa thì liền bị quân lính chặn lại.
-Hỗn xược dám chặn được ta.
Các ngươi biết ta là ai không ?
-Thưa đại nhân,công chúa đã dặn dò ngài phải ở lại tịnh dưỡng.
Công chúa có việc sẽ về ngay.
Ngụy Phong thấy vậy liền nghĩ cách ra khỏi tiểu viện này bằng cách trèo tường nhưng vừa trèo lên thì liền thấy quân lính đi tuần canh giữ rất nhiều nếu hắn trèo ra sẽ bị gán cho cái tội tự ý xâm nhập phủ công chúa.
-Chết tiệt lại phải gặp lại cô ta.
Triệu công chúa này là 1 người bạn hồi nhỏ của Ngụy Phong từ nhỏ cô ấy đã được dạy lễ nghi hoàng cung mà cô ấy lại thích binh pháp nên rất hay chơi đánh trận giả với hắn khiến hắn rất sợ.
Lời hứa đó cũng khiến hắn không thể tiếp cận 1 cô gái nào khác vì Ngụy Tướng đã sắp xếp mọi thứ vì bản thân ông ta cũng đã coi Triệu công chúa là con dâu rồi.
-Bái kiến công chúa.
Ngụy Phong nghe thấy vậy liền vào phòng đóng cửa lại.
-Ngụy sứ giả đã dậy chưa ?
-Thưa công chúa ngài ấy đã dậy rồi ạ.
Ngài ấy đang ở trong tiểu viện.
Triệu công chúa tới gần tiểu viện.
Vẻ mặt thay đổi đầy đắc ý.
-Ngụy Phong ,ngươi lại lâu như vậy mới tới tìm ta biết ta chờ đợi ngươi bao lâu rồi không ?
Ngụy Phong ở trong phòng không dám lên tiếng.
Hắn toát mồ hồi cố gắng giữ im lặng.
-Vẫn không lên tiếng à.
Người đâu mau vào xem sứ giả có bị làm sao không mà mãi không lên tiếng vậy.
Quân lính ở ngoài liền cạy tới chuẩn bị đập cửa xông vào.
-Ta đây không cần vào đâu.
Các ngươi làm vậy không sợ Đại Minh ta sao,lính của ta ở ngoài thành chỉ cần ta bị làm sao là các ngươi chết hết đấy.
Triệu công chúa nghe tới đây liền bật cười.
Vẻ mặt rất khoái chí.
-Ngụy Phong ngày xưa nhút nhát giờ lại dũng cảm đến ta cũng không để vào mắt hả.
Ngụy Phong chưa kịp nói gì thì liền bị quân lính phía sau đánh ngất rồi đưa tới cung điện của Triệu Vương.
-Thưa bệ hạ,công chúa cầu kiến.
-Mau cho vào.
Triệu công chúa không biết từ khi nào làm vẻ mặt buồn rầu hời hợt có chút tiều tụy đem theo Ngụy Phong vào trong phủ.
Triệu công chúa liền quỳ xuống.
-Nhi thần tội nghịch bất đạo vào đêm hôm qua đã mất đi sự trong trắng của mình.
Triệu Vương nghe xong liền nổi giận đùng đùng,cơn giận hiện rõ trên mặt ông như là chuẩn bị tàn sát tứ phương vậy.
-Ai ? Rốt cuộc là ai dám làm như vậy với con gái của ta.
Ông ta hét lớn lên khiến cho người của toàn cung điện nghe thấy liền quỳ xuống.
Triệu Xương liền tức tốc xuống an ủi con gái mình.
-Mau truyền thái y cho ta.
Quân lính của phủ công chúa đi vào mang theo Ngụy Phong đang ngất xỉu ở đó.
Triệu Vương thấy vậy liền tức giận đùng đùng cầm kiếm định 1 kiếm kết liễu Ngụy Phong.
Nhưng Triệu công chúa liền cản lại khóc lóc.
Cô ấy còn nói thầm vào tai Triệu Vương.
Triệu Vương nghe xong liền hiểu ra,đứa con gái quậy phá của mình luôn gây chuyện.
Triệu Vương thở dài đành tiếp tục diễn tiếp vở kịch.
Khi Ngụy Phong tỉnh dậy hắn thấy mình đang bị trói tay và quỳ dưới đất trước mặt hắn chính là Triệu Vương.
Lúc này hắn vẫn chưa biết chuyện gì liền lớn tiếng.
-Triệu Vương ngài làm vậy là có ý gì ? Triệu Quốc muốn làm phản lại Đại Minh ta sao ?
-Ngụy sứ giả,ngươi làm ra chuyện tày trời như vậy mà còn dám lớn tiếng như thế à.
Lúc này Triệu công chúa giả bộ khóc lóc kể lại chuyện tối hôm qua mà Ngụy Phong làm với mình.
Vốn biết là bịa chuyện nhưng Triệu Vương cũng không thể tin được Triệu công chúa lại có thể nghĩ ra được.
Ngụy Phong nghe xong liền rất hốt hoảng,hắn ta chưa bao giờ phải đối mặt với chuyện như hế này.
Ở Đại Minh hắn có thể làm mưa làm gió là người đứng trên vạn người nhưng chưa bao giờ lại chịu nhục nhã như thế này.
Hắn hôm qua say mèm cũng không biết đã xảy ra chuyện gì chỉ biết rằng sáng nay đã ở trong phủ công chúa.
Nếu mà giờ hắn không giải quyết được thì sợ rằng không có mạng mà quay về nữa chứ đừng nói là tới Vân Quốc.
"