Trần Hạc Chinh ôm Ngũ Nhân Nhân đang bị bong mắt cá chân, chuẩn bị rời đi.
Ôn Lý không biết lấy đâu ra dũng khí, đột nhiên nói: "Chờ một chút."
Trần Hạc Chinh dừng lại, nhưng không quay đầu, đưa bóng lưng về phía Ôn Lý.
Theo góc độ này, ánh mắt của Ngũ Nhân Nhân vươn qua vai của Trần Hạc Chinh, rơi vào tầm mắt của Ôn Lý.
Ngũ Nhân Nhân thắt hai bím tóc boxer ngọt ngào, làn da của cô ấy rất trắng, đôi mắt của cô khi nhìn Ôn Lý vô cùng trong veo, có một loại ngọt ngào không rõ mà Ôn Lý cảm nhận được.
"Là tôi vô tình va phải, là lỗi của tôi". Ôn Lý nói, "Tiền thuốc men tôi sẽ chịu trách nhiệm".
Tiếng nói rơi xuống, không ai lên tiếng, xung quanh nhất thời yên lặng.
Ôn Lý nắm chặt ngón tay hơi đẫm mồ hôi, tiếp tục nói: "Để lại cho tôi phương thức liên lạc đi."
Ngũ Nhân Nhân không cần số tiền chi trả thuốc men này, định mở miệng, ánh mắt lúc này liếc nhìn về phía Trần Hạc Chinh, cô ngẩn ra.
Cô nhìn ra được cái nhíu mày của Trần Hạc Chinh lộ ra sự yêu thương, còn có chút không đành lòng.
Anh ấy là đang đau lòng cho ai? Vì ai mà chịu đựng?
Cha của Ngũ Nhân Nhân là Ngũ Thiệu Thanh, một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng và là bạn lâu năm của Trần Hạc Chinh. Lần đầu tiên Ngũ Nhân Nhân nhìn thấy Trần Hạc Chinh là ba năm trước ở Stuttgart, Đức, trong trang viên nhỏ mà cha cô mới mua.
Nam nhân trẻ trời sinh có tư thái cao ngất, đôi mắt sâu đầy thâm tình, anh có tư chất phóng khoáng như một tay chơi nhưng lại không rượu chè, gái gú.
Ngũ Nhân Nhân rất ấn tượng với anh, cố tình tìm mọi cách tiếp cận, cố ý đưa Trần Hạc Chinh vào hộp đêm để chuốc say, bởi vì khi say sẽ phát sinh ra một số chuyện.
Hộp đêm đó rất nổi tiếng trong giới người Hoa địa phương, hầu hết những người đến đây đều là du học sinh, có trai lẫn gái. Trần Hạc Chinh thậm chí còn chưa uống hết ly rượu của mình, đã thấy nhân viên đưa tới một chiếc khay, trong đó có một xấp danh thiếp liên lạc, mặt trên dính đầy các vết son bóng loáng.
Môi trường xung quanh tràn ngập âm thanh điện tử chói tai, đèn nhấp nháy chuyển đổi nhanh chóng.
Người bạn cùng lớp đến chơi cùng đã yêu cầu Trần Hạc Chinh lấy một chiếc danh thiếp trong khay, định tìm thú vui một chút.
Trần Hạc Chinh không nói gì, chộp lấy điếu thuốc mà bạn học đang cắn trên miệng, bỏ vào chiếc cốc trên tay, đứng dậy đồng thời đẩy cái khay mà phục vụ đưa tới.
Người bạn đi cùng với anh hét lên bảo anh ở lại chơi thêm một chút, Trần Hạc Chinh không quay đầu, nói rằng anh đang mệt và cần về nhà ngủ.
Đủ loại nam nữ thanh niên giơ tay lắc lư điên cuồng, Trần Hạc Chinh vượt qua họ và đi về phía lối ra của hộp đêm.
Anh càng không hợp lý, anh trông càng hấp dẫn và chói mắt, rất dễ thu hút sự chú ý của các cô gái, cũng dễ thu hút những con thiêu thân vào ngọn lửa.
Ngũ Nhân Nhân đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu.
Một người như vậy hoang dã, phóng túng, lạnh lùng và lãnh đạm, nhưng lại trong sạch đến kinh ngạc.
Rất khó làm anh ấy động tâm, càng khó hơn là, nỗ lực có được anh ấy.
Giống như trong lòng Ngũ Ngân Nhân có một loại cảm xúc nào đó bị đốt cháy, trong nháy mắt đốt cháy cánh đồng bát ngát.
Ngũ Nhân Nhân một mặt nhớ lại chuyện cũ, một mặt chú ý biểu hiện trên mặt của Trần Hạc Chinh.
Anh quay lưng về phía cô gái, vẻ mặt không phải là sự thờ ơ thường ngày mà là sự chán nản, như thể anh đang cố gắng hết sức để kiềm chế điều gì đó.
Hai người này biết nhau, Ngũ Nhân Nhân nghĩ rất chắc chắn, hơn nữa mối quan hệ này không bình thường.
Mối quan hệ không bình thường, đó là kiểu quan hệ gì?
Trước khi Ngũ Nhân Nhân có thể hiểu ra, Trần Hạc Chinh đã nói với giọng bình tĩnh: "Áy náy tôi nhận lấy, còn tiền bạc thì không cần".
Không cần.
"Anh đã nói không cần, không đồng ý thì nói lời chia tay đi."
Một lời bài hát phù hợp với dịp này.
Ôn Ly há miệng, lại không phát ra được âm thanh nào.
Đã từ chối rõ ràng như vậy, cô còn có thể nói gì nữa.
Trần Hạc Chinh không ở lại nữa, ôm Ngũ Nhân Nhân rời khỏi sân vận động, nhìn về hướng anh đang đi về phía bãi đậu xe.
Mãi cho đến khi hai người đi xa đến không thấy bóng lưng, Ôn Lý mới lảo đảo một cái. Cô ngồi xuống một chiếc ghế trên khán đài và gấp chiếc váy dài đến mắt cá chân, để lộ đầu gối và bắp chân được che phủ.
Lúc này, một cô gái đang đi tới gần Ôn Lý kêu lên: "Trời ạ, bạn ngã sao?"
Da ở cẳng chân và đầu gối bị rách, có những chỗ bị rớm máu.
Ôn Lý lấy điện thoại di động gọi cho Phó Nhiễm Ninh, giải thích với cô gái: "Mình không chú ý, trượt chân."
"Để mình đưa bạn đến phòng y tế." Cô gái xách chiếc túi nhỏ trong tay lên vai, "Vết thương khá lớn, bạn cần thoa thuốc, nếu không rất dễ nhiễm trùng."
Điện thoại của Phó Nhiễm Ninh đổ chuông nhưng không ai bắt máy, nên tự động cúp.
Ôn Lý có chút xấu hổ nói với cô gái: "Mình không muốn làm phiền bạn, mình gọi cho bạn của mình nhưng mà hình như bạn ý đang học nên không thể ra ngoài được".
"Giúp một chuyện nhỏ thôi," cô gái vẫy tay, "không có vấn đề gì cả."
Phòng y tế có chút không đúng, Ôn Lý đi vào, đúng lúc có một cô gái đang nằm ở trên giường bệnh treo nước.
Ôn Lý cảm ơn cô gái đã gửi cô đến đây, nữ sinh nói không cần khách khí rồi rời đi.
Bác sĩ của trường nhìn vết thương của Ôn Lý, quay người mở tủ thuốc lấy thuốc sát trùng, Ôn Lý đang ngồi trên giường bệnh, nghe thấy cô gái đang truyền nước biển nói chuyện với người đi cùng: "Này, cái bài 'Thật sự muốn yêu đương với Trần Hạc Chinh' lại được lên sóng lại vậy?".
Cô gái cầm điện thoại di động bằng một tay, dùng ngón tay cái gõ nhẹ vào màn hình và vuốt vài lần, đột nhiên từ trên giường bệnh ngồi dậy, phấn khích đập vào vai bạn đồng hành, "Trời ơi, hôm nay Trần Hạc Chinh về trường, còn đi tới sân bóng của trường, còn bế kiểu công chúa với một nữ sinh bị bong gân nữa! Trời ơi ngôn tình là đây nè, nhưng mà kịch bản có chút gì đó sai sai nhỉ!".
Hai cô gái xúm lại thảo luận, bác sĩ của trường bưng khay y tế đi tới, nói với Ôn Lý: "Vết thương dính đầy bụi, cần dùng nước muối sinh lý rửa sạch, hơi đau một chút, chịu khó đi. "
Nước da của Ôn Lý vốn trắng nõn, phảng phất không thể rám nắng, lúc này đôi môi tái nhợt, mang theo cảm giác mỏng manh yếu ớt, nhưng vẻ mặt lại cố chấp, nói: "Không sao."
Bác sĩ trường đeo khẩu trang, nhìn không rõ nét mặt, từ kiểu tóc và áo sơ mi mà nhìn, có vẻ anh là một người có khí chất tốt.
Chất lỏng lạnh lẽo chạm vào vết thương, cùng lúc đó, Ôn Lý nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả của hai cô gái bên cạnh:
"Người bị bong gân mắt cá chân và bị bế đi thực ra là Ngũ Nhân Nhân của Học viện Nghệ thuật, là đại mỹ nữ a! Mọi người trên diễn đàn đang đoán xem Trần Hạc Chinh và Ngũ Nhân Nhân có phải là một cặp hay không, cái đám ăn dưa này còn nhất quyết bỏ phiếu cho cặp này nữa!".
"Nghe nói Trần Hạc Chinh thời còn học Đại học Đồng Đại có mối tình đầu, rất cưng chiều, hận không thể sủng lên tới trời!".
"Mối tình đầu là con nít, chỉ là một trò đùa, sớm muộn gì cũng có kết cục không tốt."
"Mình cũng lạc quan hơn về cặp Trần Hạc Chinh và Ngũ Nhân Nhân. Thật là xứng đôi, cho mình cái link bài bỏ phiếu với, mình sẽ bỏ cho họ"
...
Cơn đau đến đột ngột và dữ dội, nhưng nó không đến từ chân mà đến từ trái tim, nơi trái tim đang đập kịch liệt.
Ôn Lý có ảo giác hít thở không thông, cô dùng răng cắn môi, cụp mắt xuống, lông mi phản chiếu trên làn da của cô, giống như một khu rừng nhiệt đới nhỏ.
Bác sĩ của trường ngồi xổm bên cạnh giúp Ôn Lý bôi thuốc, phát hiện cô gái nhỏ hơi run, cười trêu chọc: "Đau quá, em có thể khóc, tôi sẽ giữ bí mật cho em, tuyệt đối không nói với ai hết."
Ôn Lý buột miệng nói: "Em không muốn khóc!"
Ngay khi giọng nói được cất lên, vài người trong phòng bệnh sững sốt.
Cái giọng mũi đặc sệt và giọng khóc trông vô cùng ủy khóc.
Bác sĩ sửng sốt, "Em thật sự khóc?"
Ôn Lý quay đầu lại, mái tóc dài che khuất thần sắc trên mặt.
Cô gầy, với đôi vai gầy, cảm giác mỏng manh đó càng rõ ràng hơn.
Bác sĩ cầm bông gòn y tế, có chút mất tự nhiên, khô khan nói: "Đừng khóc."
Ôn Lý, đừng khóc.
Trong kí ức, cũng có người nói với cô như vậy.
Khi đó, chị gái Ôn Lý gả vào Giang gia, cô như một cái đuôi quấn theo chị gái, Giang Ứng Lâm nhìn cô không vừa mắt, càng không ngừng gây rắc rối, khi dễ cô.
Đây là những gì Trần Hạc Chinh đã nói với cô——
"Ôn Lý, đừng khóc."
"Anh ở đây."
Người đã từng ôm cô trong lòng bàn tay, nguyện hái sao trên trời tặng cô, giờ đây, anh với cô mỗi người một ngã, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Cô không thể có được thông tin liên lạc của anh, cô không thể đến thăm anh khi anh bị ốm, và cô phải nhìn anh đi đến chỗ người khác, bảo vệ họ.
Chua xót tích lũy nhiều lần, sụp đổ trong tích tắc.
Một giây sau đó.
Nước mắt rơi từng giọt lớn.
Không có âm thanh, không có cách nào để dừng lại.
Cô gây cho Trần Hạc Chinh bao nhiêu thương tổn, bây giờ phải khắc lên người cô.
Cô phải đeo trên người tội lỗi, phải sám hối.
Không thể vì thời gian đã trôi qua năm năm mà cho rằng những chuyện đó đã biến mất.
Cô không thể tha thứ cho mình.
Cũng không thể thoát ra khỏi những cơn ác mộng nặng nề đó.
Nhưng Trần Hạc Chinh là người mà cô không thể không thích.
Ngay cả khi đeo trên lưng tội lỗi, cô vẫn không thể ngừng thích anh.
Tuy nhiên, cô không đủ tư cách để nói với anh ấy nữa.
Anh ấy có Ngũ Nhân Nhân và Trịnh Gia Tuần ở bên cạnh, và có rất nhiều người giỏi hơn cô.