Ôn Lý biết chắc rằng thế nào Diệp Thanh Thời cũng sẽ hỏi về mối quan hệ giữa cô và Trần Hạc Chinh.
Dù sao, mới vừa lúc nãy Trần Hạc Chinh không chừa một chút mặt mũi nào cho Diệp Thanh Thời, hình như anh ấy đối với Diệp Thanh Thời có thâm cừu đại hận, hành vi vừa rồi thật đúng là bất thường.
Ôn Lý vô thức nắm lấy chiếc bật lửa, bình thản nói: "Vũ đoàn Reborn được đầu tư và điều hành bởi một công ty con của Tang He, Trần Hạc Chinh là em trai của chủ tịch Tang He, mặc dù anh ấy không tham gia trong nội bộ của Tang He nhưng cũng coi như là ông chủ của tôi, tôi và anh ấy vị trí ngay từ ban đầu vốn không giống nhau thì làm sao có chuyện quen biết hay không."
Diệp Thanh Thời không biết trong đầu nghĩ tới cái gì, cười nói: "Nhìn như vậy, Trần Hạc Chinh tồn tại đối với cô chính là một cám dỗ, không biết hắn có nguyện ý giúp cô một bước lên mây không nhỉ?".
Ôn Lý lại siết chặt bật lửa ngón tay, cau mày nói: "Diệp lão sư đây là đang chế giễu tôi sao?"
Diệp Thanh Thời không trả lời câu hỏi đó, anh duỗi tay chỉnh lại măng-sét, bình thản nói: "Để tôi nói cho cô biết một số thứ, để cô biết rõ về ông chủ này của cô —— Trần Hạc Chinh và Trần Hạc Nghênh có mối quan hệ cực kỳ tốt. Nhiều năm trước, Tanghe đã vạch ra một kế hoạch nội bộ để mở đường cho Trần Hạc Chinh trở thành ca sĩ kiêm nhạc sĩ, cố gắng đẩy thế hệ thứ hai này lên cao hơn. Kế hoạch chính thức bước vào vị trí vận hành thì Trần Hạc Chinh vội vàng đi ra nước ngoài trong bí mật, Trần gia lại đưa tin bảo rằng hắn ra nước ngoài để dưỡng bệnh, chỉ có những kẻ ngu si mới tin chuyện đó là thật. Lúc đó, nửa tin của Trần Hạc Chinh cũng không có, nửa năm trước lộ diện lần thứ hai, đã chuyển về vị trí hậu trường."
Ôn Lý không lên tiếng, chỉ an tĩnh đứng lắng nghe.
"Cô không tò mò sao? Tại sao Trần Hạc Chinh lại xuất ngoại?". Diệp Thanh Thời nói tiếp, "Tại sao hắn lại từ bỏ công việc có thể đứng trước sân khấu để chuyển sang làm hậu trường?".
"Tôi không quan tâm", Ôn Lý trong lòng thắt lại, âm thanh tránh không được sự căng thẳng, vẫn miễn cưỡng nói ra một câu, "Chuyện của anh ấy không đến lượt tôi lo lắng."
"Được, nói hay lắm," Diệp Thanh Thời cuối cùng cũng cười, nhưng đôi mắt anh tối sầm, "Ôn Lý, cô nên nhớ cho kỹ lời cô nói —— chuyện của Trần Hạc Chinh, không tới lượt cô quan tâm."
Nghe vậy, Ôn Lý đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo, lặng lẽ nhìn Diệp Thanh Thời, nói: "Diệp lão sư tâm tình hôm nay không tốt sao? Hôm nay dường anh rất khó chịu. Anh làm như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm —— hiểu lầm anh thích tôi, đến mức coi Tanghe và Trần Hạc Chinh là kẻ thù!".
Diệp Thanh Thời nhất thời nghẹn họng, bầu không khí đột nhiên thay đổi, trở nên cực kỳ căng thẳng.
Ngày mưa mát mẻ, chóp mũi Ôn Lý hơi ửng đỏ, như bị đóng băng, như có chút ủy khuất.
Diệp Thanh Thời nhịn không được, cởi áo vest muốn cho cô mượn.
Ôn Lý từ chối.
Cô né tránh bàn tay đang giơ ra của anh, đứng cách xa anh một chút, nói: "Trong quán bar có bạn bè đang đợi anh, không cần tiễn tôi, tôi sẽ gọi xe về, anh quay trở lại vui chơi đi."
Nói xong, không đợi Diệp Thanh Thời kịp phản ứng, Ôn Lý lấy cây dù ở cái giá bên cạnh mở ra, đi thẳng về phía sương mù.
Cô rất gầy, lưng cô gầy như cổ thon của thiên nga, nhưng lại lộ ra vẻ quật cường. Cái cảm giác mềm mại lại có chút cứng cỏi này thật khiến cho người ta đứng ngồi không yên.
Diệp Thanh Thời một đường nhìn cô lên xe taxi, ánh mắt dán chặt vào một nơi, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Trên xe taxi tương đối ấm áp, tấm lưng căng thẳng của Ôn Lý cuối cùng cũng được thả lỏng.
Cô báo địa chỉ cho tài xế, sau đó dựa vào lưng ghế ở ghế sau, rất lâu không nhúc nhích.
Mưa gió không ngớt, vết nước đọng trên cửa kính, đài phát thanh trên xe phát nhạc, một cô gái không ngừng cất tiếng hát trìu mến——
Sẽ có tình yêu cho một đời?
Hối hận lần nữa có ích gì?
Ôn Lý yêu cầu tài xế tăng âm lượng đài phát thanh lên, cô xòe những ngón tay nắm chặt ra giữa tiếng nhạc, chiếc bật lửa sáng lên trong bầu trời mờ tối——
Anh nhặt thỏi son bóng mà cô đánh rơi, nhưng lại trả lại cho cô một chiếc bật lửa.
Anh rõ ràng không hút thuốc, tại sao anh lại mang theo một chiếc bật lửa bên mình?
Khi đầu ngón tay chạm vào cái rãnh dưới đáy chiếc bật lửa, Ôn Lý mới nhớ ra rằng mỗi chiếc bật lửa của hãng này đều có một con số duy nhất.
Chiếc mà Trần Hạc Chinh đưa cho cô có số sê-ri kết thúc bằng 15.
15.
Khi đó bọn họ còn ở bên nhau, Ôn Lý thích viết tên của mình nhiều lần trên giấy, nét chữ thanh tú mà tinh tế, giống như lông mày và mắt của cô. Cô vừa cười vừa viết:
"Thật trùng hợp, Trần Hạc Chinh, nhìn số nét trong từ 'Lý' là 15, số nét trong từ 'Hạc' cũng giống nhau. Chúng ta là duyên phận đã định trước, vậy nên, ngoại trừ em, anh không được thích người khác, chỉ được thích mỗi em thôi!".
...
Có chút vướng mắc, tựa hồ là định mệnh, nhưng bị anh rung động đã trở thành bản năng của cô.
Chiếc taxi phóng nhanh trên con đường vắng, hạt mưa rơi xuống nóc xe, không ngừng phát ra những tiếng động.
Ôn Lý dùng phương pháp điều chỉnh hô hấp để áp chế sự đau đớn dâng lên trong mắt, nhưng càng điều chỉnh, cô lại càng muốn khóc.
Lúc đó mới tuyệt vời làm sao, anh yêu cô nhiều đến mức nguyện đốt đời mình cho cô sưởi ấm.
Bây giờ còn lại gì?
Trên đài phát thanh xe hơi, cô gái đó kiên trì vẫn đang hát——
Tình yêu, không có cả cuộc đời sao.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu trong xe nhìn lại, phát hiện tình trạng Ôn Lý không được tốt nên cho xe chạy chậm lại một chút, hỏi cô có phải cô bị say tàu xe không.
Ôn Lý lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi không sao."
Cô chỉ buồn một chút thôi.
Một chút.
*
Khi xe taxi chạy đến cổng khu dân cư thì mưa đã ngớt.
Trên đường có nhiều vũng nước nhỏ, sáng lấp lánh như mặt trăng.
Ôn Lý giữ bước chân nhẹ nhàng mở cửa, vì sợ làm phiền bạn cùng phòng Phó Nhiễm Ninh.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng, Phó Nhiễm Ninh vẫn còn thức, nằm trên sô pha dịch tài liệu, giấy A4 vương vãi khắp nơi.
Thấy Ôn Lý đổi giày đi vào, Phó Nhiễm Ninh yếu ớt vẫy tay với cô: "Ăn khuya sao? Mình có để cho cậu gói cơm sườn heo, ở trong tủ lạnh đó."
Phó Nhiễm Ninh không chỉ là bạn cùng phòng của Ôn Lý mà còn là bạn học cấp 3 của cô, trong tình bạn mười năm qua, cả hai đã chứng kiến rất nhiều câu chuyện xảy ra với nhau.
Ôn Lý là một sinh viên nghệ thuật, cô học tại Học viện múa của Đồng Án để lấy bằng Đại học. Phó Nhiễm Ninh thì vào khoa Báo chí của Đại học Đồng Án, sau đó học lên cao học, bây giờ cô đang bị giày vò bởi giấy tờ và PPT.
Trường có ký túc xá dành cho sinh viên mới tốt nghiệp, nhưng Phó Nhiễm Ninh không hợp với người bạn cùng phòng thích nói chuyện điện thoại vào đêm khuya, vì vậy cô đã nhờ Ôn Lý thuê chung căn phòng hai phòng ngủ này, ký túc xá chỉ được cô về ở khi học quá khuya.
Ôn Lý lắc đầu nói không đói, lấy dây buộc tóc, quấn mái tóc dài của mình thành quả cầu.
Phó Nhiễm Ninh thấy sắc mặt cô không được tốt, đứng dậy đi vào bếp bưng một bát sữa nóng với một ít bột yến mạch không đường, cầm thìa đưa cho Ôn Lý, hỏi cô: "Sao vậy? Trông cậu mệt mỏi quá."
Ôn Lý phản ứng chậm chạp, sửng sốt một hồi mới có phản ứng, cô nghịch cái thìa, nói "Hôm nay tớ cùng Diệp Thanh Thời đến quán bar của bạn ấy, gặp phải Trần Hạc Chinh."
Phó Nhiễm Ninh lật văn kiện một lát, vô cùng kinh ngạc: "Ai?"
Ôn Lý thở dài, lặp lại cái tên đó một lần nữa.
Phó Nhiễm Ninh từ trên ghế sa lông ngồi dậy, nhìn quanh Ôn Lý, "Không phải Trần Hạc Nghênh nói rằng anh ấy sẽ không quay lại sao? Tại sao đột nhiên lại xuất hiện? Gây khó cậu? Khi dễ cậu?".
Ôn Lý còn chưa kịp trả lời, điện thoại di động của cô vang lên, là Diệp Thanh Thời gọi đến.
Diệp Thanh Thời đại khái uống mấy ly, lúc nói chuyện ngữ khí có chút gấp gáp: "Cô đang ở nhà sao?".
Ôn Lý đứng dậy đi vào phòng ngủ, chuẩn bị thay quần áo đi tắm rửa, vừa trả lời hắn: "Tôi đây."
"Không chủ động nói cho tôi một tiếng sao?".
Ôn Lý thở dài, nói: "Lần này là tôi sai, sau này sẽ chú ý hơn."
Bên tai đột nhiên im lặng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh yếu ớt.
Mấy giây sau, Diệp Thanh Thời lại lên tiếng, thanh âm khàn khàn khó hiểu nói: "Ôn Lý, cô đừng quên, hai năm trước là ai giúp cô một tay! Nợ của cô còn chưa trả hết, không biết xấu hổ mà còn thương nhớ nam nhân khác sao?".
Nói xong Diệp Thanh Thời trực tiếp cúp điện thoại.
Âm thanh bận rộn không ngừng vang lên bên tai, Ôn Lý đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô ngồi xuống tấm thảm bên cạnh giường, ngẩn người hồi lâu nhìn chằm chằm vào chiếc bật lửa.
Cả đêm ngủ không ngon, ngày hôm sau Ôn Lý thức dậy rất muộn, may mắn là đoàn múa đang trong thời gian nghỉ ngơi, không cần phải đi làm đúng giờ.
Cô tắm xong từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Phó Nhiễm Ninh đang cho cá ăn, trong bể cá lớn trong phòng khách có mấy con mắt rồng bụng tròn.
Ôn Lý dùng khăn lông lớn lau tóc, hỏi: "Muộn như vậy cậu còn ở nhà, không phải đi lên lớp sao?"
Phó Nhiễm Ninh cắn một cây kẹo mút vị cam trong miệng, mơ hồ nói: "Hôm nay không có tiết học. Đại công chúa nói rằng bà ấy muốn ăn món Hàng Châu, tớ vừa đặt quán ở 'Bốn mùa cùng xuân', với lại không có người ngoài, Lý Lý, hay cùng với tớ ăn tối đi".
Đại công chúa mà Phó Nhiễm Ninh nói chính là mẹ cô, một phụ nữ trung niên đáng yêu. Ôn Lý kết bạn với Phó Nhiễm Ninh khi cô còn học cấp 3. Bao nhiêu năm qua, vợ chồng nhà họ Phó luôn coi cô như con gái của mình.
Tính ra, Ôn Lý đã lâu không gặp mẹ Phó, cô đang nghĩ xem nên mang món quà gì đến, khi quay lại, cô bắt gặp đôi mắt đen sáng ngời của Phó Nhiễm Ninh, Ôn Lý bỗng dưng phản ứng kịp, bật cười nói, "Có nhiều nhà hàng làm món Hàng Châu, tại sao cậu lại đặt ở 'Bốn mùa cùng xuân'? Đây là đang lấy lòng tớ sao."
Sau khi gặp Trần Hạc Chinh, Ôn Lý rõ ràng tâm tình không tốt, thần thái đều lộ rõ sự thương cảm, mà nhà hàng 'Bốn mùa cùng xuân' lại là nhà hàng yêu thích của cô, đậu phụ Tứ Xuyên và cam nhồi cua ở đây rất ngon.
Phó Nhiễm Ninh sinh ra có một khuôn mặt dễ thương, vội vã chạy đến ôm cánh tay của Ôn Lý nói: "Bạn tốt là phải luôn giúp đỡ nhau! Lý Lý không vui, tớ nhất định sẽ đãi cậu ăn ngon, giúp cậu trở nên vui hơn! Lỡ hôm nào mà tớ không vui, Lý Lý sẽ dẫn tớ đi ăn."
Ôn Lệ nhéo khuôn mặt non nớt của Phó Nhiễm Ninh, cô bé này càng lớn càng thật dễ thương.
*
Trước khi đến 'Bốn mùa cùng xuân', Ôn Lý và Phó Nhiễm Ninh đã đến trung tâm mua sắm để chọn một món quà nhỏ cho mẹ Phó.
Trong trung tâm mua sắm, một cửa hàng đồ hiệu đang thay thế những tấm áp phích trên cửa sổ, bức chân dung khổng lồ từ trên cao rủ xuống, chậm rãi mở ra, Ôn Lý không tự chủ được dừng lại.
Trên màn hình, một phụ nữ và ba người đàn ông, tất cả đều mặc quần áo đen và tóc đen, rất có cảm giác nổi loạn.
Đặc biệt là cô gái đứng ở giữa, buộc tóc đuôi ngựa cao, áo ống, cổ thon trắng ngần, đeo vòng cổ ren rộng, góc nhìn xuống lộ ra vẻ lười biếng kiêu ngạo đang nheo mắt, rất kích thích.
Hai cô gái ăn mặc như học sinh bên cạnh đang dùng điện thoại di động chụp ảnh tấm áp phích mới, vừa chụp vừa hào hứng nói: "Sirius, nhóm ảnh này đẹp thật! Tớ dùng bộ ảnh này làm hình nền máy tính, điện thoại di động và iPad, càng nhìn càng thấy đẹp!"
Sự kết hợp giữa ba nam và một nữ trên poster là ban nhạc Sirius mà Trần Hạc Chinh đã giúp cho nổi tiếng, cô gái ở giữa là ca sĩ chính, bên cạnh là nghệ sĩ guitar, tay bass và người chơi keyboard.
Sau khi Sirius trở nên nổi tiếng, họ đã nhận được nhiều lời mời gọi đại diện cho sản phẩm. Màn hình LCD trong cửa hàng phát MV bài hát của Sirius, khi Ôn Lý nhìn lên, MV chỉ lặp lại phần phụ đề mở đầu, dòng chữ màu đen đọc rõ ràng:
Lời bài hát: Trần Hạc Chinh
Sáng tác: Trần Hạc Chinh
Lần đầu tiên nhìn thấy cái tên đó, Ôn Lý không phân biệt được mình đang nhói lên hay chua xót, trái tim như trống rỗng, chất chứa vô số nỗi niềm chua xót phức tạp không nói nên lời, trói chặt trái tim như một bộ rễ, từng hơi thở đều đau..
Tiếng nhạc vang vọng trong quán, mở đầu là một bản piano hết sức nhẹ nhàng, tiếp theo là giọng hát của nữ ca sĩ chính, hát ca khúc chủ đề trong mini album cùng tên "Hơi thở của Hồng Tiêu Lý"——
Làm cho anh yêu là một bí mật
Nếu em không nói, sẽ không ai biết
Em muốn cùng anh ngắm tuyết mùa đông này
Nhưng gió lại đến quá trễ.
...
Bên cạnh, hai nữ sinh ăn mặc như học sinh nữ sinh còn đang tán gẫu, một trong hai cô gái là fan trung thành của Sirius: "Tớ rất thích bài hát này, nghe cực kỳ hay!".
"Cái tên bài hát có vẻ hơi kỳ, Hơi thở của Hồng Tiêu Lý —— có ý tứ nha?"
"Hình như là một thành ngữ, là 'đoạn tuyệt tin tức'."
Trong lúc hai nữ sinh đang hàn huyên, Ôn Lý hoàn toàn không nghe thấy gì, câu "đoạn tuyệt tin tức" kia như ở trên đầu cô gõ một cái, 'ong' một tiếng, làm cho cô cảm thấy hoa mắt.
Ôn Lý đứng trước cửa hàng hồi lâu, nhân viên trong cửa hàng đi tới, cười lễ phép hỏi: "Xin chào quý cô, xin hỏi cô muốn mua gì ạ? Bên trong cửa hàng của chúng tôi có nhiều phụ kiện quần áo giống như người nổi tiếng đã từng mặc."
Đây là một cửa hàng quần áo thời trang có thương hiệu và hầu hết quần áo trong đó đều là phong cách đường phố trung tính, ngoại cỡ. Ôn Lý rất ít mặc kiểu quần áo này, hôm nay không biết vì sao, cô vào trong chọn một chiếc áo sơ mi kiểu dáng đơn giản, vạt áo dài hơn một chút để che đi cặp đùi.
Thấy Ôn Lý thanh toán tiền một cách vui vẻ, nhân viên đã gợi ý cho cô những phụ kiện phù hợp với trang phục của cô, đó là một chiếc vòng tay bện có trang trí bằng da cừu. Ôn Lý có chút hơi ngây người, căn bản không đem lời nói của nhân viên vào tai, thấy người ta gợi ý, cô nhập mật mã thẻ tín dụng để thanh toán nhưng đều nhập sai liên tục, xém chút nữa là đã bị khóa thẻ.
Phó Nhiễm Ninh giật giật ống tay áo của cô: "Lý Lý, cậu đang nghĩ gì vậy!"
Ôn Lý còn chưa kịp nói chuyện, nhân viên mua sắm đã đưa túi mua sắm đã được đóng gói lại, cười nói: "Cửa hàng của chúng tôi đang tổ chức sự kiện, nếu chị bỏ ra một số tiền nhất định, chị có thể nhận được một tấm áp phích có chữ ký của người phát ngôn, thưa chị, đây là áp phích dành cho chị, xin hãy giữ nó."
Ôn Lý cầm lấy tấm áp phích quảng bá của album, sáu chữ "Hơi thở của Hồng Tiêu Lý" được đặt ở vị trí trung tâm của tấm áp phích, trong đó chữ "Lý" được làm theo phong cách nghệ thuật nổi bật hơn so với các chữ còn lại. Nhìn rất là bắt mắt.
Phó Nhiễm Ninh đứng phía sau Ôn Lý, chữ "Lý" trên tấm áp phích thật nổi bật, cô không khỏi nhìn thêm vài lần, nhất thời cảm thấy hỗn độn.