Giây phút chân hụt một cái, nhịp tim của Ôn Lý gần như ngừng đập, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu nổ tung thành pháo hoa đêm giao thừa.
Trong lúc bối rối, eo cô đột nhiên bị siết chặt, như có ai đó ôm cô.
Ôn Lý chân không vững, loạng choạng bị ôm chặt.
Mùi hương quen thuộc tụ lại từ khắp nơi, rất gần gũi với cô, rất nhẹ nhàng như lá bạc hà, sạch sẽ và sảng khoái.
Mùi hương khiến Ôn Lý cảm thấy thoải mái, thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng.
Người ôm Ôn Lý vòng tay qua eo Ôn Lý, đè mái tóc dài mềm mại thẳng tắp xõa ra sau lưng của cô.
Ôn Lý ngập ngừng vươn tay ra, đầu ngón tay chạm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, nó được làm bằng kim loại lạnh lẽo, sau đó là những đường gân cơ bắp săn chắc, rất trẻ trung và tràn đầy sức mạnh.
Anh xắn ống tay áo lên, để đầu ngón tay của Ôn Lý trực tiếp chạm vào làn da, không hề che đậy. Chạm vào đâu cũng thấy nóng như lửa.
Ôn Lý hai má đỏ bừng, nhỏ giọng gọi tên anh: "Trần Hạc Chinh?"
Phòng cầu thang kiểu cũ có lối đi hẹp, ánh sáng không mấy sáng sủa.
Lúc Ôn Lý gọi tên anh, lỗ tai anh chợt ấm áp, anh cố ý cúi người, áp sát vào cô nói: "Ôm tôi đi."
Giọng nói trầm thấp lọt vào tai, giống như tia lửa, trong nháy mắt đốt lên một màu đỏ thẫm.
Không chỉ lỗ tai của Ôn Lý, mà cả hai má đều bắt đầu nóng lên, cô giơ tay đẩy ra, tựa như đang tức giận nhưng cũng có chút nũng nịu, cô thì thầm với anh: "Đừng làm loạn, đang ở bên ngoài."
Thời điểm như thế này, Trần Hạc Chinh làm sao có thể nghe lời cô được.
Hơi thở của anh càng ngày càng gần, cằm tựa vào đầu Ôn Lý, hai cánh tay như lồng giam, nhốt cô trong một tấc vuông.
"Ôm tôi đi," anh nói lại.
Ôn Lý bất đắc dĩ, muốn cười một tiếng, nhưng lại hoàn toàn mất đi bình tĩnh.
Hành lang yên tĩnh, không có ai xung quanh, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh của một chương trình TV phát ra từ phía sau cánh cửa an ninh nào đó.
Hai người đứng gần nhau, Trần Hạc Chinh dáng người cao lớn, ánh mắt Ôn Lý quét qua yết hầu của anh, đường nét đẹp đẽ hiếm có, trong trẻo, lạnh lùng, mang theo khí chất sắc bén chỉ có ở nam nhân trẻ tuổi.
Ánh mắt Ôn Lý dừng lại rất lâu, một giây, hai giây...
Có tiếng động như tiếng đồng hồ từ đâu chạy tới, tích tắc, tích tắc, như thúc giục cô làm điều gì đó, làm điều mình muốn làm nhất.
Điều tồi tệ mà muốn làm nhất.
Ôn Lý dường như bị mê hoặc, bất giác nghiêng về phía Trần Hạc Chinh.
Khí hậu khô hanh nên cô thoa một ít son dưỡng, không màu nhưng có mùi đào. Nụ hôn ẩm ướt mang hơi thở mát lạnh, có mùi trái cây ngọt ngào, in lên chiếc cổ thon thả, ngay vị trí yết hầu của Trần Hạc Chinh.
Lông mi của Trần Hạc Chinh khẽ run lên, tấm lưng thẳng tắp dường như cứng đờ trong giây lát.
Ôn Lý không biết mình đã làm ra chuyện xấu gì, hôn lên yết hầu của anh, đồng thời vòng tay ôm lấy eo Trần Hạc Chinh.
Được rồi, được rồi, phải ôm ngay kẻo thiếu gia trở nên cáu kỉnh.
"Như vậy có được không?" Ôn Lý tựa cằm vào Trần Hạc Chinh trong ngực, ngẩng đầu nhìn anh, "Vì sao lại bắt em phải ôm anh?"
Vừa nói, Ôn Lý vừa cười, khóe môi cong lên một đường cong xinh đẹp, ngọt ngào mềm mại.
Trần Hạc Chinh rũ mắt nhìn cô, một lúc sau mới cau mày nói: "Tôi chỉ chấp nhận để cho em ôm tôi như vậy, người khác không được, để người khác ôm tôi sẽ khó chịu."
Anh ấy vẫn khó chịu bởi Vưu Thiến.
Anh không thể chịu được những người lạ đến gần mình chứ đừng nói đến việc tiếp xúc gần gũi, mùi hương lẫn lộn khiến anh khó chịu, thậm chí chán ghét, muốn né tránh, càng xa càng tốt.
Trần Hạc Chinh không phải vì Vưu Thiến ôm mà trở nên khó chịu như vậy, từ trước, từ trước khi gặp Ôn Lý, anh cực kỳ không thích tiếp xúc thân thể với bất kỳ ai. Anh lạnh lùng, không chỉ ở bên ngoài, mà còn ở tận sâu bên trong, hệt như một con quái vật.
Không thích tranh cãi ầm ĩ, không thích tiếp xúc với loài người, mọi thứ trên người đều lạnh như băng, không có một chút khói lửa của nhân gian.
Từ cấp 3 đến đại học, Trần Hạc Chinh luôn là nhân vật nổi tiếng trong trường, cả nam và nữ đều thích bàn tán về anh. Nói anh quá khó theo đuổi, ngay cả cơ hội cũng không có.
Nữ thần ở trường bên cạnh đã kết bạn WeChat với anh, nhưng lại sớm bị anh cho vào danh sách đen vì cô ấy gửi quá nhiều tin nhắn. Khi đó, trào lưu để hình của Trần Hạc Chinh làm hình nền điện thoại trở nên rất phổ biến, rất nhiều người chụp lén anh, chụp lúc anh chơi bóng, đi học, bàn tay xoay bút của anh, trong lúc lơ đãng để lộ ánh mắt lãnh đạm.
Để chụp được một bức ảnh của Trần Hạc Chinh không khó, tuy xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng anh không có thói ăn chơi xấu và hiếm khi trốn học, người ta thường thấy anh chơi bóng với bạn bè trong phòng tập thể dục của trường. Mái tóc ngắn màu đen nhọn, lấm tấm mồ hôi, vòng eo thon gọn mịn màng, vừa ưa nhìn, hấp dẫn vừa lại làm người ta cảm thấy khó chịu.
Trừ lần đó ra, chỉ muốn nói với anh mấy câu, kết bạn với anh quá khó khăn, cảm giác xa cách của Trần Hạc Chinh quá mạnh mẽ, kiêu ngạo lãnh đạm, lại phân giới hạn rõ ràng, không cho phép vượt quá giới hạn.
Mọi người đều nghĩ anh sẽ thờ ơ như vậy cho đến khi gặp được Ôn Lý.
Sự khắc nghiệt, thờ ơ, giới hạn của anh đã bị Ôn Lý phá bỏ.
Thích được Ôn Lý ôm, thích ở gần cô, thích cô để lại dấu hôn mùi đào trên yết hầu của anh.
Trịnh Gia Tuần có một câu nói đúng, Trần Hạc Chinh có tình cảm với ai, nhất định anh ấy sẽ để cho thế giới biết.
Anh ấy thích Ôn Lý, chưa bao giờ che dấu, không kiêng nể gì cả.
Nhiều năm như vậy, vẫn như vậy.
Ôn Lý cảm thấy trong lòng vừa chua vừa ngọt, cũng có chút sưng tấy. Cô giơ hai tay lên, ôm cổ Trần Hạc Chinh, nhỏ giọng nói: "Em cũng không thích người khác ôm anh, A Chinh của em không được để ai ôm! Em sẽ ghen, rất tức giận, rất muốn cắn người."
Cô cố tình nói điều này để dỗ dành anh, Trần Hạc Chinh làm sao có thể không hiểu được.
Anh nhướng mày, vẻ mặt ủ rũ rất đẹp trai, nhéo cằm Ôn Lý, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nhiều, Trần Hạc Chinh còn chưa phải của em."
Nghe vậy, Ôn Lý cũng không có buồn bực, gật đầu ngoan ngoãn nói: "Em hiểu rồi, A Chinh vẫn còn tức giận, em sẽ cố gắng hơn nữa, dỗ dành A Chinh quay về càng sớm càng tốt."
Cô vừa nói vừa cười, đôi mắt sáng, đôi môi mềm mại, thật xinh đẹp, giống như một chiếc bánh nhỏ nhưng tinh tế phủ kem bên trên, êm dịu ngọt ngào, mềm mại nhưng không béo ngậy.
Trần Hạc Chinh phải thừa nhận rằng anh thực sự thích cô và thích cách cô cười.
*
Sau khi ra khỏi hành lang từ cầu thang, đi đến một nơi có ánh sáng, Ôn Lý phát hiện trên người Trần Hạc Chinh chỉ có một chiếc áo sơ mi, không thấy áo khoác tối màu anh thường hay mang, để lộ một chút gầy gò.
Trần Hạc Chinh nhìn thấy Ôn Lý đang nhìn mình, liền chủ động giải thích: "Quần áo đã giặt xong, tay áo có rất nhiều nếp nhăn, tôi thật sự không thể mặc được."
Cảm xúc của Ôn Lý đối với Vưu Thiến có phần phức tạp.
Cô không đánh giá cao việc Vưu Thiến làm, nhưng cô cũng không cho rằng cô ấy là một cô gái hèn hạ.
Vưu Thiến sinh ra và lớn lên ở một gia đình có nợ ngập đầu, không nhận được sự yêu thương từ gia đình, vì mưu sinh, nên cô ấy phải lên kế hoạch như vậy.
Ôn Lý cho rằng mình kỳ thật chỉ là may mắn hơn Vưu Tiến, là một người tương đối may mắn, cô không có tư cách chế nhạo người có cuộc sống khó khăn, thủ đoạn có chút vụng về.
Trong tương lai, Ôn Lý hy vọng Vưu Thiến sẽ không còn bị ức hiếp nữa, có thể gặp được thêm một vài người đối tốt với mình, dùng sự bao dung và ưu ái để hóa giải bóng tối trong cuộc đời cô ấy.
Chỉ mong cô ấy sau này trở nên đầy ánh dương.
Trần Hạc Chinh và Ôn Lý vẫn chưa rời khỏi tiểu khu nơi mà Vưu Thiến thuê nhà, đứng ở cuối con đường, họ có thể nhìn thấy cửa sổ phòng ngủ của Vưu Thiến được che bởi những tấm rèm màu xám nhạt, ánh sáng bên trong chắc hẳn rất tối.
Ôn Lý dừng bước, quay người lại, nhìn về phía cửa sổ bị rèm che, chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi Trần Hạc Chinh: "Làm sao anh biết địa chỉ nhà của Vưu Thiến?"
Khi lão Vu tiễn họ, chỉ dừng xe ở ngã tư, ông ấy không hề biết số nhà.
Trần Hạc Chinh cũng dừng bước, không quay đầu lại, nắm lấy cổ tay Ôn Lý, siết chặt trong lòng bàn tay, sau đó từ từ di chuyển các ngón tay xuống phía dưới, cho đến khi chúng đan vào tay cô.
"Tôi hỏi Từ Đông Nam," Trần Hạc Chinh nói, "Tôi nói tôi muốn tới đón em."
Anh nắm tay cô thật chặt như sợ cô sẽ chạy mất.
Ôn Lý rất kinh ngạc: "Anh nói thẳng như vậy sao?"
"Thì sao?" Trần Hạc Chinh bình tĩnh nói: "Em có bao giờ thấy tôi làm việc gì trong lén lút chưa?"
Ôn Lý mím môi, càng ngày càng khó chịu với tính cách kiêu ngạo và độc đoán của Trần Hạc Chinh.
Trần Hạc Chinh liếc nhìn cô, sắc mặt đột nhiên tối sầm, nhíu mày: "Em không muốn bọn họ biết?"
Không muốn nhiều người biết rằng mối quan hệ giữa họ rất thân mật, ngọt ngào và nồng nàn.
Trần Hạc Chinh nhìn Ôn Lý, Ôn Lý cũng đang nhìn anh, ánh mắt của họ vừa lúc đụng tới. Trần Hạc Chinh cau mày, nói xong quay đầu nhìn đi chỗ khác, đường nét trên mặt rất căng thẳng, nhìn thoáng qua có thể thấy rõ ràng anh rất không vui.
Trần Hạc Chinh nhìn đi chỗ khác, nhưng Ôn Lý thì không, cô vẫn nhìn anh, một lúc sau, cô mỉm cười.
"Quỷ hẹp hòi," cô mỉm cười dỗ dành, "rất dễ nổi giận."
Trần Hạc Chinh càng cau mày chặt hơn, Ôn Lý thả lỏng các ngón tay, cố tình dùng đầu ngón tay chọc vào lòng bàn tay, hết lần này đến lần khác. Giống như lắc đầu trêu ghẹo một con mèo kiêu ngạo, cố ý khiến nó ngứa ngáy, sau đó là một cảm giác tê dại nhẹ.
"Không phải là em không muốn người khác biết, vừa hay, em lại muốn cho người khác biết ——", cô nhìn anh, nói tiếp, "Biết Ôn Lý thích Trần Hạc Chinh, thích đến mức muốn theo đuổi anh ấy."
Nói xong, Ôn Lý lại siết chặt tay Trần Hạc Chinh, ngón tay của họ vẫn đan vào nhau không thể tách rời.
Cô nhìn anh, mỉm cười với anh, đôi mắt cô tràn đầy yêu thương và trân trọng dành cho anh.
"Lần này, em sẽ hết sức theo đuổi anh, đem anh về bên em, không để cho A Chinh nhiều điều ủy khuất nào nữa!".
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đến muộn, xin lỗi!
Sau này tôi sẽ viết về những ngày đi học, nhất định phải cho mọi người nhìn ngắm A Chinh như con công khi còn đi học, vừa xa cách vừa xinh đẹp!