Một tiếng "bíp" vang lên, cửa an toàn đóng lại trước, sau đó là cửa xe.
Con tàu khởi động, tạo ra tiếng động chói tai khi cọ vào đường ray. Trên xe không có quá nhiều hành khách, gió thổi qua, mang theo hơi lạnh.
Váy và tóc của Ôn Lý nhẹ nhàng đung đưa, nhịp tim cũng vậy.
Cô không thể diễn tả được mình đã ngạc nhiên và phấn khích như thế nào khi nhìn thấy Trần Hạc Chinh.
Dường như ngay cả hơi thở cũng đã ngừng lại, bên tai không còn nghe được âm thanh nào nữa, nhưng trong lòng vì thấy anh mà châm lửa đốt lên một ngòi pháo tạo nên một màn trình diễn pháo hoa khổng lồ.
Trần Hạc Chinh thu hết vẻ mặt ngạc nhiên của Ôn Lý, không khỏi nhướng mày, trên nét mặt dường như có ý cười, nhưng anh đang đeo khẩu trang nên biểu cảm trên gương mặt đã bị che đi, chỉ thấy được đường cong bị gồ lên bởi cánh mũi cùng đôi mắt trong vắt.
Anh lại đưa tay nhéo nhéo cằm Ôn Lý, đầu ngón tay tuy lạnh nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, giống như chạm vào đóa hoa quỳnh.
"Sao không nói gì?" Anh cụp mắt nhìn cô, đôi mắt nửa sáng nửa tối, đẹp đẽ và sâu thẳm, "Sợ đến mức ngay người à?"
Ôn Lý đang ngồi nên thấp hơn anh nên cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh. Lông mi hơi nhướng lên, có chút run rẩy, sau đó duỗi ra, lộ ra một đôi mắt trong veo, tràn ngập bóng dáng của Trần Hạc Chinh.
"Anh từ đâu tới vậy?" Ôn Lý kinh ngạc, "Sao anh lại ở đây?"
Cô sốc đến mức khó nói nên lời. Nhìn thấy cô như vậy, Trần Hạc Chinh rất muốn cười.
Anh sinh ra với nước da trắng lạnh, lạnh lùng và thanh tú dù mặc áo phông đen đơn giản và quần denim nhưng vẫn toát ra khí chất nổi bật.
"Không được cười, em đang hỏi anh đấy!", đôi mắt Ôn Lý sáng ngời, dường như rất tức giận, "Anh đừng có nghĩ anh mang khẩu trang là em không thấy anh cười đấy nhé!".
Lúc Ôn Lý đang nói chuyện, Trần Hạc Chinh lại duỗi tay ra, luồn một ngón tay xuống dưới cằm cô, sau đó xoa nhẹ vào chóp và sóng mũi của cô. Các động tác rất nhẹ nhàng, ôn nhu, có chút nghịch ngợm và rất kích thích.
Theo động tác của Trần Hạc Chinh, Ôn Lý ngửi được hơi thở giữa ống tay áo, trong trẻo như bạc hà mới hái, thật sạch sẽ.
Ôn Lý sắc mặt đỏ bừng, cô dời mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người trên tàu đều đang cúi đầu bấm điện thoại, hầu như không ai để ý đến họ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền quay qua trừng mắt với Trần Hạc Chinh, "Ở đây là nơi công cộng, rất dễ bị chú ý, anh đừng có mà lộn xộn!".
Ánh mắt của Trần Hạc Chinh dịu lại, anh biết con gái có làn da mỏng nên không trêu chọc cô nữa mà nói: "Tôi thấy em đăng tấm hình chụp ở tàu điện ngầm, đột nhiên muốn gặp em nên mới đi lên chuyến tàu này."
Vì nhớ em, muốn gặp em, nên tôi mới chạy đến đây.
Lý do đơn giản biết bao, anh nói ra dễ dàng như thể anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô như là một hành động ngẫu hứng đột ngột mà thôi. Nhưng con người là loài động vật bị chi phối bởi cảm xúc, đằng sau mọi lời nói và hành động đều tồn tại những dấu vết của cảm xúc.
Ôn Lý cảm thấy nhịp tim dần dần dịu lại, giống như được bọc trong kẹo dẻo hương dâu, màu sắc như phấn hồng lộ ra vị ngọt ngào đậm đà.
Cô suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không hiểu chi tiết nên hỏi lại: "Sao anh biết em ngồi trên toa nào?"
Hành khách ngồi bên cạnh đứng dậy để xuống tàu, chỗ ngồi đã có sẵn, Trần Hạc Chinh bước tới ngồi xuống cạnh Ôn Lý. Chân anh dài, ngón tay ton thả, khớp xương sạch sẽ rõ ràng, anh ôm đầu Ôn Lý lắc từ bên này sang bên kia, giống như đang chơi với một trái bóng.
"Ngốc nghếch," anh nói, "Toa tàu này rất dài, tôi lên toa tàu đầu tiên ở trạm kế tiếp rồi một mạch đi thẳng để đến toa em đang ngồi. Tôi có thể tìm thấy em trước khi em kịp xuống trạm kế tiếp."
Sáng sớm thức dậy vội vàng tính toán thời gian để kịp lên trạm tàu, bắt đầu từ toa đầu tiên, tỉ mỉ nghiêm túc tìm kiếm cô. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, không ai nghĩ đây là lời nói được thốt ra của Trần Hạc Chinh.
Có những lúc người kiêu ngạo như vậy tình nguyện hạ thấp dáng dấp của mình.
Cửa sổ kính đối diện ghế phản chiếu khung cảnh bên trong toa tàu, cũng như bóng dáng hai người ngồi cạnh nhau.
Ôn Lý không nhìn Trần Hạc Chinh, chỉ nhìn bóng người trên cửa kính khiến cô có ảo giác mình sắp chết đuối, không thở được.
Làm sao có thể có người như vậy, Ôn Lý nghĩ thầm, mỗi lời nói, mỗi hành động đều khiến cô cảm thấy khó thở.
Cứ lần lượt đến, khiến tim cô đập nhanh hơn và khiến cô không thể chống cự.
Khi Ôn Lý đang chìm trong suy nghĩ, vai cô đột nhiên nặng trĩu, Trần Hạc Chinh nghiêng người tựa vào vai cô.
Anh chỉnh lại khẩu trang trên mặt, đeo tai nghe có dây màu trắng, nhắm mắt nói với Ôn Lý: "Tôi hơi buồn ngủ, tôi ngủ một chút, đến ga thì gọi cho tôi."
Lời vừa dứt, đoàn tàu lao ra khỏi đường hầm. Đoạn đường này là mặt đất, bên ngoài cửa sổ, các tòa nhà lướt qua nhanh chóng, cây xanh tươi tốt, hình bóng của một nửa thành phố đẹp như tranh vẽ.
Ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, Ôn Lý quay đầu lại, thận trọng liếc nhìn Trần Hạc Chinh. Cô thậm chí còn nín thở vì sợ đánh thức anh.
Ánh sáng rực rỡ chiếu vào lông mày của Trần Hạc Chinh. Lông mi của anh ấy rất dài và rũ xuống, đen và dày như một khu rừng nhỏ đang mưa.
Ôn Lý vô thức giơ tay lên, muốn chạm vào màu đen tuyền đó, nhưng giữa chừng động tác lại dừng lại.
Quên đi, trông anh ấy khá mệt, cứ để cho anh ấy ngủ đi.
Ôn Lý đang định thu tay lại thì Trần Hạc Chinh lại động đậy.
Anh nắm lấy bàn tay còn lại đang treo bên cạnh của Ôn Lý, đưa năm ngón tay vào giữa các ngón tay của Ôn Lý, siết chặt, rồi lại siết chặt, làm cho mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
Chuỗi hành động này rất trơn tru và tự nhiên, như thể nó đã được thực hiện hàng nghìn lần.
Tay Ôn Lý bị anh nắm chặt, nhịp tim không thể khống chế tăng nhanh. Cô lại quay đầu lại, nhìn anh, nhỏ giọng gọi tên anh: "Trần Hạc Chinh."
Trần Hạc Chinh di chuyển trên vai cô mà không mở mắt. Hơi thở nhẹ nhàng của anh lướt qua dái tai và chóp tóc của Ôn Lý, truyền đến những phần ấm áp và ngứa ran.
Ôn Lý sắc mặt đỏ bừng, cắn môi, bình tĩnh lại một lát rồi nói tiếp: "Hai chúng ta, cuối cùng là ai theo đuổi theo ai?"
Anh chủ động như vậy, thậm chí còn cướp mất vị trí của cô, vậy làm sao cô có thể theo đuổi anh?
"Đương nhiên là em đang theo đuổi tôi." Trần Hạc Chinh nhắm mắt lại, lông mày của anh vẫn đẹp trai sắc bén như lần đầu gặp mặt, nói: "Em theo đuổi tôi, chuyện tôi nguyện ý đối tốt với em, đó là chuyện của tôi, những chuyện như vậy, phải rõ ràng."
Ôn Lý chậm rãi chớp chớp mắt, cảm thấy có chút bất đắc dĩ muốn cười lên.
Kiếp trước anh ấy có phải là con mèo cầy không? Rất là kiêu ngạo!
Âm thanh nhắc nhở vang lên, bạn đã đến ga và nên xuống tàu.
Ôn Lý cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, hôm nay cô rời đi sớm, muốn đến phòng tập khởi động trước nên có rất nhiều thời gian.
Nếu thời gian còn nhiều vậy, cứ để cho anh ấy ngủ thêm một chút. Vừa hay, cô muốn ở bên anh nhiều một chút.
Đoàn tàu tiếp tục tiến về phía trước, toa tàu lắc lư, bóng cây xanh ngoài cửa sổ thỉnh thoảng phản chiếu xuống mặt đất đầy màu sắ, ánh sáng và bóng tối không rõ ràng.
Hai bàn tay của hai người đan vào nhau không buông.
Ôn Lý mở túi vải mang theo, một thỏi son rơi ra. Cô mở nắp, vẽ một khuôn mặt cười màu lá phong lên mu bàn tay của Trần Hạc Chinh, sau đó đặt mu bàn tay của mình lên đó, dùng lực nhẹ để in một mẫu khuôn mặt cười đối xứng.
Hai bàn tay, hai khuôn mặt tươi cười, mỉm cười ngốc nghếch nhìn họ đang cười.
Cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tàu, ánh nắng thật trong lành, tâm trạng của cô cũng vậy.
Thật tuyệt khi được ở bên những người mà mình thích.
Sau ba lần dừng tàu điện ngầm, Ôn Lý mới đánh thức Trần Hạc Chinh dậy, anh thực sự đang ngủ, khi tỉnh lại có chút mơ hồ.
Trần Hạc Chinh đứng dậy, anh có vóc dáng cao lớn, khi đứng dậy tạo ra một cảm giác áp bức đến khó thở.
Ôn Lý đang định nói, toa tàu đột nhiên rung chuyển, cô loạng choạng suýt ngã, Trần Hạc Chinh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong ngực.
Anh một tay ôm cây cột bên cạnh, một tay bảo vệ Ôn Lý, nửa ôm lấy cô, khuôn mặt tươi cười ở mu bàn tay hiện ra rơi vào tầm mắt anh.
Trần Hạc Chinh cụp mắt xuống, nhìn một cái rồi ngước mắt lên nhìn Ôn Lý.
Ôn Lý ngẩng đầu nhìn anh cười, nụ cười ngọt ngào trong lành, cô nhìn anh cười đến mất bình tĩnh.
Tàu sắp vào ga, Ôn Lý liếc nhìn biển báo dừng rồi nói: "Em đi đến chỗ đối diện để bắt chuyến tàu điện ngầm để quay về. Còn anh thì sao?"
"Tôi nhờ chú Vu đến đón," Trần Hạc Chinh lấy điện thoại di động ra, "Buổi sáng có cuộc hẹn gặp ở quán cà phê."
Ôn Lý chớp chớp mắt: "Anh không đến vũ đoàn sao?"
Không lẽ anh ấy dậy sớm chạy đến đây chỉ để gặp cô hay sao?
"Không," anh vui vẻ trả lời, "Tôi đến đây chỉ để gặp em một chút."
Thật tùy hứng.
Ôn Lý nhìn anh, muốn thở dài, khóe môi lại hơi nhếch lên, âm thầm mỉm cười.
Nhưng, nó thật ngọt ngào.
A Chinh của cô thật sự rất tốt.
*
Sau khi dừng thêm vài trạm tàu điện ngầm, cô gần như bị muộn. Ôn Lý thay quần áo, đi vào phòng tập, bên trong đã có rất nhiều người tụ tập, trong đó có Trịnh Gia Tuần.
Đào Tư thích bám lấy Ôn Lý, thấy cô đi vào liền đi tới nói: "Chị Ôn Lý, chị không phải đã đi rất sớm sao? Sao lại đến muộn như vậy?"
Ôn Lý lặng lẽ nhét sữa đậu nành và bánh trứng vào tay cô, nói: "Chị ngủ quên trên tàu điện ngầm nên đã đi qua trạm dừng. Buổi sáng của em có thể hơi nguội, xin lỗi em nhé."
"Không sao đâu," Đào Tư xua tay, "Em ăn rất ngon miệng, không sợ đồ lạnh."
Ngày họp quý, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Ôn Lý đến chăm sóc Vưu Thiến, cũng không nghe được nội dung cụ thể của cuộc họp.
Đào Tư nhấp một ngụm sữa đậu nành, thấp giọng giải thích với Ôn Lý: "Tưởng tổng nói, tiết mục sẽ có sự tham gia đoàn độ của Trịnh lão sư, cả hai đội sẽ cùng tập luyện tiết mục này."
Ôn Lý im lặng gật đầu.
Trịnh Gia Tuần là trưởng nhóm duy nhất trong nhóm. Cô nổi tiếng và từng đoạt giải thưởng, thắt lưng vô cùng cứng. Cô có một đội nhảy hiện đại chuyên nghiệp rất lâu, thường tập luyện độc lập và hiếm khi tập chung với người khác.
Điệu múa hiện đại "Thính Hà" là tác phẩm do nhóm của Trịnh Gia Tuần sáng lập nên. Sau khi điệu múa được ra mắt đã nhận được sự hưởng ứng rất lớn, nhiều lần được mời tham gia các lễ hội nghệ thuật quốc tế. Đến hiện tại điệu múa này vẫn là tác phẩm chủ lực của Reborn.
Đào Tư nhanh chóng ăn xong bữa sáng, miệng nhét đầy thức ăn như chuột đồng.
Ôn Lý không nhịn được cười, lấy khăn giấy đưa cho cô nói: "Lau miệng đi, chuột nhỏ!"
"Luyện tập với Trịnh lão sư rất là áp lực," Đào Tư thầm nói với Ôn Lý, "Chị ấy nhìn không dễ chọc!"