Đốt Cháy

Chương 39



Người dịch: Chuk Chuk

Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.

Buổi đọc kịch bản rất tốn thời gian, kéo dài đến bốn giờ chiều. Khi cuộc họp kết thúc, Ôn Lý cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, lưng đau nhức và mắt cũng có phần mệt mỏi. Cô đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của phòng tập một lúc, nhìn về phía xa. Sàn nhà cao có thể nhìn thấy phần lớn thành phố chìm dưới chân mình, khiến bản thân có ảo giác chóng mặt.

Ôn Lý đứng quá gần cửa sổ, hơi thở đập vào kính, tạo thành một tầng sương mù mỏng. Cô giơ tay lên và vô thức muốn viết tên Trần Hạc Chinh lên đó. Khi đầu ngón tay chạm vào mặt kính, cảm giác lạnh lẽo khiến cô tỉnh táo trở lại. Cô nhớ ra đây là phòng tập của đoàn múa, vội vã bỏ ý nghĩ đó trong đầu.

Yêu vào là loạn hết lên!

Đào Tư có buổi hẹn hò vào buổi tối với học trưởng mà cô ngưỡng mộ từ lâu. Vừa tan tầm, cô liền vào phòng thay đồ trang điểm, thay quần áo. Càng gấp gáp cô càng dễ trở nên mắc nhiều lỗi, trong cơn hối hả, cô vô tình làm rơi hộp phấn tạo khối, khiến sàn gạch trở nên ố nâu một mảng nhỏ.

Học trưởng còn đang đợi ở bên ngoài, Đào Tư sắp bật khóc. Ôn Lý có chút bất đắc dĩ, trong lòng thầm nghĩ, trên đời này thật sự không thiếu người yêu vào là đầu óc liền loạn lên.

Vừa suy nghĩ, cô vừa bước tới vỗ nhẹ vai Đào Tư.

"Mau hẹn hò đi," Ôn Lý nói, "Chị giúp em dọn chỗ này."

"Cảm ơn chị Ôn Lý," Đào Tư nói trong nước mắt, "Ngày mai em sẽ đãi chị trà sữa full topping ạ!"

Phấn tạo khối khi rớt xuống làm rơi nhiều bột màu nâu, Ôn Lý lấy chổi quét, sau đó lau bằng khăn cồn. Khi cô dọn dẹp xong, phòng thay đồ đã hoàn toàn trống không, mọi người trong đoàn đã rời đi.

Bầu không khí yên tĩnh dễ sinh ra sầu muộn. Không hiểu sao, Ôn Lý chợt nghĩ đến Chung Oanh, cái tên này dạo gần đây xuất hiện quá thường xuyên trong cuộc đời cô.

Đầu tiên là Diệp Thanh Thời, sau đó là Tống Văn Khê.

Ôn Lý từ trong tủ lấy điện thoại di động ra, hình nền màn hình vẫn là ảnh cô chụp trong xe của Trần Hạc Chinh.

Trong ảnh, Ôn Lý đang tựa vào vai Trần Hạc Chinh, mái tóc dài buông xõa, che đi đôi môi và một phần sống mũi, chỉ lộ ra đôi mắt sáng bóng và xinh đẹp.

Ôn Lý nhìn chằm chằm vào hình nền một lúc, sau đó dùng ngón tay mở ra Weibo, không ngờ phát hiện ra cái tên Chung Oanh đứng thứ tư trong danh sách hot search của làng giải trí.

#Trần Hạc Chinh đang sáng tác bài hát mới cho Chung Oanh#

Nhìn thấy tên của Trần Hạc Chinh và Chung Oanh xuất hiện cùng lúc, Ôn Lý cảm thấy khó chịu và chán nản. Cô muốn tắt máy, không muốn nhìn thấy, nhưng cử động ngón tay của cô đã nhanh hơn đầu một bước trước khi cô kịp phản ứng, tay cô đã di chuyển tới và bấm vào chủ đề.

Trong phần giới thiệu có viết, tay chơi guitar A Dong của ban nhạc Sirius đã tiết lộ trong buổi phát sóng trực tiếp rằng nhạc sĩ Trần Hạc Chinh đang sáng tác một bài hát mới, được "may đo" dựa trên đặc điểm giọng hát của Chung Oanh. !

Chủ đề hot search này tập trung tạo sự chú ý cho Chung Oanh. Trên trang này có rất ít tin tức về Trần Hạc Chinh, chỉ có vài câu, phần lớn là giới thiệu về Chung Oanh.

Rất nhanh, Ôn Lý làm theo chỉ dẫn của tài khoản giới thiệu, nhìn thấy weibo của Chung Oanh.

@Sirius_Chung Oanh.

Chung Oanh không có nhiều thông tin cập nhật. Tin mới nhất được đăng cách đây ba ngày, là một lưới chín ô vuông gồm những bức ảnh chụp tại lễ hội âm nhạc.

Cô ấy tạo kiểu tóc theo kiểu chuyển màu, kết hợp màu trà đen với màu xám nhạt. Đó là một màu tóc rất chói nhưng cô ấy biết cách phối màu để trông màu tóc không quá sáng. Áo ống và váy đen tuyền, áo khoác sơ mi và một số trang sức bạc. Chung Oanh rất gầy, nhưng trông cô không hề yếu đuối hay gầy gò. Cô có vẻ mặt điềm tĩnh và đứng đó cầm chiếc micro, như thể cô ấy đang chà đạp tất cả chúng sinh dưới chân mình.

Ôn Lý nhìn thấy một câu Chung Oanh điền vào phần giới thiệu trên weibo của mình——

"Tôi yêu một người, còn bạn thì sao?"

Vì những lời này, nhịp tim của cô gần như ngừng đập.

Lúc này, tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ lối vào phòng thay đồ. Ôn Lý theo bản năng tắt màn hình, quay người lại liền nhìn thấy Trịnh Gia Tuần đang đứng đó, lưng tựa vào khung cửa, như đang chờ đợi ai đó.

Trịnh Gia Tuần thay quần áo, mặc một chiếc quần cạp thấp rộng rãi, cùng áo croptop dây, để lộ vòng eo mềm mại và uyển chuyển. Cô ấy luôn có khí chất của một cô gái nổi loạn, xinh đẹp đến mức không kiêng nể ai.

Ôn Lý nhìn cô hai giây, sau đó mới phản ứng muộn màng: "Chị tới tìm tôi à?"

"Không thì tôi tìm vong à?" Trịnh Gia Tuần trợn mắt, "Tối nay cô có hẹn à? Nếu không thì cứ ăn tối với tôi, chị Tuần sẽ đãi cô đồ ăn Nhật."

Ôn Lý buổi tối cũng không có dự định gì, nhưng khi nghe ăn cơm cùng Trịnh Gia Tuần, cô luôn cảm thấy kỳ quái. Cô đang định tìm lý do từ chối, lại nghe thấy Trịnh Gia Tuần lại nói: "Cô không tò mò là tôi xăm hình con hạc vì ai sao?"

Ôn Lý im lặng một lúc, không thể nói thêm lời phản bác nào.

Cô tò mò, rất tò mò!

*

Quán Kaiseki nằm trong một con hẻm cũ, bảng hiệu không bắt mắt. Dầm mái bên trong thấp hơn một chút, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, bên trong được ngăn cách bởi các tấm bình phong để tạo không gian riêng tư cho các thực khách tới đây dùng bữa.

Có người nói rằng có nhiều khách đặt chỗ ở quán này nửa tháng chỉ để ăn món sashimi cá miểng sành.

Khi Ôn Lý và Trịnh Gia Tuần bước vào cửa hàng, một bàn khách đang thanh toán và đang bước ra ngoài. Có ba cô gái, mỗi người ăn mặc rất tinh xảo, trẻ trung và xinh đẹp. Khi họ đi ngang qua, một người trong số họ bất ngờ nắm lấy cổ tay của Trịnh Gia Tuần, ngạc nhiên gọi tên cô: "Gia Tuần, thật trùng hợp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây."

Âm thanh cuối cùng có chút mềm mại, lên tiếng giống như đang làm nũng.

Trịnh Gia Tuần dường như không muốn nói chuyện với người này, cô chớp mắt nói: "Dữ vậy sao, nếu biết cô đến đây thì tôi cũng không muốn đến."

Nói xong, không thèm nhìn mặt đối phương, đi về phía căn phòng sâu trong hành lang.

Ôn Lý đi phía sau một bước, tình cờ nghe thấy cô gái nhỏ giọng nói: "Mới có mấy năm được Trần Hạc Nghênh ưu ái mà cô ta nghĩ mình là cái rốn vũ trụ sao? Cô ta nghĩ mình là ai, nghĩ mình giỏi giang lắm sao?"

Ôn Lý vội vàng quay người ở góc hành lang, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhưng có chút khó chịu của cô gái. Cô cảm thấy như mình đã nhìn thấy một bí mật, mọi nghi ngờ trước đây của cô đã được giải quyết, con hạc treo trong lòng cô cũng đã tìm được chủ nhân tương ứng của nó.

Hóa ra, hóa ra.

Cùng lúc đó, Ôn Lý chợt nhận ra mình không xứng với Trịnh Gia Tuần.

Danh tiếng của Trần Hạc Nghênh, ngoại trừ trên thương trường sát phạt quyết đoán, biến nặng thành nhẹ, còn lại phải dùng từ là kinh khủng mới diễn tả được.

Vô số cô gái trẻ trung và quyến rũ tìm mọi cách để có thể ở bên anh ta, nỗ lực tìm một chỗ tốt để bám lấy, đó bởi vì là Trần Hạc Nghênh chắc chắn có thể cho các cô ấy cơ hội để đổi đời, càng chắc chắn có đủ cơ hội cho các cô ấy.

Những người có vẻ hào phóng như vậy, trong thâm tâm đều bạc bẽo.

Những người như vậy không xứng đáng.

Phòng được trải chiếu tatami và đệm màu xanh đậm, trên trần có treo vài chiếc đèn lồng tạo nên sự yên tĩnh và trang nhã.

Cô phục vụ mặc kimono mang rượu sake đến. Trịnh Gia Tuần nuốt hai ly mà không ăn một miếng nào. Cô nghẹn ngào vì vị nồng khiến cô ho không dứt.

Ôn Lý lặng lẽ nhìn, đẩy hộp khăn giấy trong tay ra, hỏi cô: "Tâm trạng không tốt à?"

Trịnh Gia Tuần dùng lòng bàn tay ôm má, nhìn Ôn Lý, đột nhiên nói: "Hôm nay Tống Văn Khê đang gây rắc rối cho cô phải không?"

Ôn Lý dừng một chút, bình tĩnh gật đầu: "Đây đều là chuyện nhỏ, không có vấn đề gì."

"Làm gì mà phải tỏ ra rộng lượng như thế, thật đạo đức giả." Trịnh Gia Tuần cười nhạo, "Không vui thì nên tức giận, như vậy mới đã! Thấy cô không chê tôi tính tình nóng nảy mà còn theo tôi ăn cơm, chị Tuần đây sẽ giúp cô đánh thắng một ván."

Nói xong, Trịnh Gia Tuần nhấp vào WeChat. Bộ móng tay mới làm của cô ấy trượt trên màn hình. Cô tìm thấy Tống Văn Khê trong danh sách kết bạn, bấm chấp nhận kết bạn.

Sau khi chấp nhận xong, điện thoại của Trịnh Gia Tuần rung lên hai lần từ tin nhắn từ Tống Văn Khê. Trịnh Gia Tuần hoàn toàn không để ý, cô chụp ảnh đồ ăn ngon trên bàn và chụp ảnh với Ôn Lý, đồng thời đăng một tin nhắn trên WeChat——

"Cùng ăn tối với bé Lý Lý, Chúc em yêu sẽ luôn vui vẻ, không để tâm những lời của kẻ hạ nhân ven đường."

Ôn Lý nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, bất đắc dĩ nói: "Trịnh lão sư, sao phải bận tâm như vậy?"

"Cô có nghĩ rằng tôi rất ấu trĩ không?"

Kể từ khi Trịnh Gia Tuần gửi tin nhắn đó đến bây giờ, vẫn không có tin tức gì mới từ Tống Văn Khê, cô đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn Ôn Lý, lông mày sáng lên.

"Tuy nhiên, người còn sống, luôn muốn được như vậy!" Trịnh Gia Tuần nói.

Ôn Lý nhìn cô, nhất thời không nói nên lời.

Trịnh Gia Tuần luôn trông khí thế hơn người, không kiềm chế, quyến rũ và sắc sảo. Tuy nhiên, Ôn Lý cảm thấy cô gái này không hề dũng cảm như bề ngoài.

Tại sao phải như vậy chứ?

Ôn Lý suy nghĩ không ngừng.

Có lẽ là do người mà Trịnh Gia Tuần yêu thương không cho cô đủ niềm tin.

Giống như khi đối mặt với Trần Hạc Chinh, cô cũng sẽ hoảng sợ khi nghĩ đến sự tồn tại của một cô gái xuất chúng như Chung Oanh.

Lo được lo mất về những thứ ngọt ngào, nhưng đôi khi chính bản thân cô cũng không khỏi cảm thấy tự ti.

Tình yêu là một thứ rắc rối, có biết bao lo lắng!

Trịnh Gia Tuần rót một ly rượu sake, nhấp một ngụm rồi đột nhiên nói: "Cô có nghe thấy hết những lời mắng tôi từ cô gái tôi vừa gặp không?"

"Trong nhóm luôn nói rằng tôi được quản lý cấp cao của Đường Hòa nâng đỡ, đây là sự thật," Trịnh Gia Tuần nâng cằm, ngón tay tinh tế đặt ly rượu xuống, "Năm tôi 19 tuổi, tôi đã yêu Trần Hạc Nghênh từ cái nhìn đầu tiên, tôi muốn lên giường với anh ấy nhưng anh ấy đã từ chối, nói rằng tôi còn nhỏ, hơn nữa hắn chỉ muốn chơi qua đường, không muốn dính dáng tới tình cảm nam nữ."

Sau khi uống hết một ly rượu sake, nụ cười trên môi Trịnh Gia Tuần dường như không còn nữa, "Cha mẹ tôi đã ly hôn, đều có gia đình riêng, không một ai quan tâm đến tôi, năm tôi 19 tuổi, tôi đã bên cạnh Trần Hạc Nghênh. Anh ta đối với tôi rất tốt, mọi đều tôi muốn anh ấy đều đáp ứng. Có đôi khi tôi cảm thấy may mắn, trên thế giới này lại có người duy nhất tốt với tôi, thế nhưng càng về sau, tôi làm càng hận anh ta, tại sao lại đối tốt với tôi như vậy." 

Những lời này chỉ nghe thôi đã khiến tim đau nhói.

Ôn Lý không biết an ủi Trịnh Gia Tuần như thế nào, có lẽ an ủi cũng vô dụng. Cô đưa tay che lấy bàn tay đang cầm chiếc cốc của Trịnh Gia Tuần, lắc nhẹ.

Trịnh Gia Tuần cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào những tảng băng mịn màng trên đĩa, đột nhiên, cô nói với giọng rất nhẹ nhàng: "Hai người rõ ràng là anh em, cùng chảy một dòng máu, tại sao Trần Hạc Nghênh lại không thể yêu duy nhất một người?".

Những thứ Trần Hạc Nghênh cho cô rất nhiều và rất tốt, trông giống như tình yêu nhưng lại không phải là tình yêu.

Tại sao cô không thể có được nó?

Ôn Lý cảm giác được Trịnh Gia Tuần sắp khóc, nhưng cô ấy lại không hề khóc.

Mấy năm nay, Trịnh Gia Tuần đã khóc rất nhiều lần vì mối quan hệ tồi tệ này, đến mức không còn sức để khóc nữa nên cô chỉ có thể uống rất nhiều.

Ôn Lỵ rất có lỗi với Trịnh Gia Tuần, cũng không biết an ủi cô thế nào, chỉ có thể cùng cô uống say.

Một đêm say được thay thế bằng một đêm vui vẻ.

Món sashimi cá miểng sành hảo hạng còn chưa ăn, đá đã tan trên đĩa. Rượu uống từ ly này đến ly khác, uống xong hai cô gái tựa vào nhau như không xương, nói nhảm.

Trịnh Gia Tuần nói: "Tôi gọi cho Trần Hạc Nghênh. Cô có thể mắng anh ta thay tôi không? Anh ta đã bắt nạt tôi nhiều năm như vậy."

Ôn Lý choáng váng đầu óc, gật đầu nói: "Được rồi, chị cứ gọi cho anh ta đi, tôi sẽ giúp chị chửi anh ta, tôi dữ dằn lắm đấy nhé, chửi người là không ai lại."

Gửi các bạn thân thương đang đọc truyện, rất cảm ơn các bạn đã chờ đợi mình trong suốt thời gian qua. Mình cũng rất muốn đẩy nhanh tiến độ của bộ truyện nhưng vì công việc của mình quá bận, mình không có thời gian để dịch tiếp bộ truyện này nên khi nào rảnh mình mới có thể dịch được, mong các bạn thông cảm và kiên nhẫn chờ đợi mình nhé!

Donate nếu bạn thấy hay qua: 1037620137 - Vietcombank (Nguyễn Trần Phương Hạ), để mình có động lực dịch tiếp ạ 😘😘😘😘