Ôn Lý không có nhiều bạn bè, cô hiếm khi đến những nơi như Kim Vực. Cô có tính cách trầm lặng gần như là hướng nội điển hình, thời còn là sinh viên cô chính xác là một cô sinh viên ngoan ngoãn. Sau khi tan làm, cô thích nuôi cá, chăm hoa và tập yoga vào thời gian rảnh, trên ban công Ôn Lý trồng đầy những loại hoa, mỗi một chậu hoa đều căng mọng và chăm sóc rất tốt.
Phó Nhiễm Ninh thường hay chọc rằng Lý Lý đang bước vào tuổi nghỉ hưu.
Xe taxi chạy đến Quế Phường Tây Lộ, đi tới ngã tư thì con đường đi sâu vào càng lúc càng khó khăn dẫn đến ùn tắc giao thông, hai bên đường đều có xe hơi đậu chật kín khiến cho tài xế tức muốn ói máu.
Trịnh Gia Tuần hạ cửa sổ, để gió thổi vào, mái tóc dài hơi xõa tung, không lộn xộn nhưng lại đầy quyến rũ, lúc này không biết là tỉnh hay say, thân hình gầy gò chìm vào trong gió đêm nhẹ như con bướm lạc lối.
Cô đẩy cửa xuống xe, Ôn Lý nắm lấy cánh tay cô, dùng giọng nói dịu dàng khuyên nhủ: "Gia Tuần, chúng ta về nhà được không? Đừng có làm lộn xộn nữa."
Kim Vực là hộp đêm nổi tiếng nhất ở đây, có người nói cái bảng hiệu của Kim Vực ở đây có kinh phí lên tới hàng chục triệu tệ.
Trịnh Gia Tuần đứng dưới tấm biển hiệu trong hình dạng một con cá mập máy móc, vuốt tóc, mỉm cười với Ôn Lý. Cô nói: "Em gái, có phải cô nghĩ tôi đang dỗi Trần Hạc Nghênh và đang cố gắng hủy hoại bản thân mình phải không? Sao có chuyện đó được, tôi yêu Trần Hạc Nghênh nhưng tôi cũng yêu chính bản thân tôi. Cô xem, tôi trẻ đẹp như vậy, gương mặt xinh đẹp, vóc dáng cũng đẹp, nếu tôi không nắm chặt thời gian này để hưởng thụ chẳng lẽ đợi đến khi về già nhảy khiêu vũ ở quảng trường với mấy ông lão tóc bạc phơ sao?"
Ôn Lý phát hiện, ở phương diện mà nói lý lẽ, cô không phải là đối thủ của Trịnh Gia Tuần, cô chỉ cảm thấy trong lòng có chút bất an.
Trịnh Gia Tuần giơ tay lên, đầu ngón tay thon dài và mềm mại, nâng cằm Ôn Lý như một con mèo, nói: "Cô thật sự rất ngoan. Cô gái nhỏ à, cô nên học cách hư hỏng đi một chút, để cho Trần Hạc Chinh không biết cô đang nghĩ cái gì, yêu đương như vậy mới thú vị. Huống chi, tâm tình không tốt có thể ra ngoài thư giãn, không phải cứ ôm khư khư muộn phiền chi cho mệt."
Ôn Lý nhớ tới những lời trước đó của Trịnh Gia Tuần, vô thức hỏi: "Trần Hạc Chinh thật sự ở đây sao?"
Nhắc đến Trần Hạc Chinh, vẻ mặt của Ôn Lý lộ ra một chút bất an, vẻ ngoài xinh đẹp và thanh tú cùng mùi rượu trông có vẻ lạc lõng.
Trịnh Gia Tuần luôn luôn tràn đầy năng lượng, cô thích náo nhiệt, cũng thích ồn ào. Trần Hạc Nghênh luôn miệng nói cô không nên học cái xấu, nhưng hành động của anh lại ép cô phải thành một yêu tinh.
Điều mà yêu tinh thích làm nhất là bắt một con thỏ, trêu chọc, chọc ghẹo và nhìn cô ấy hoảng loạn.
Cuộc sống thật nhàm chán, Trịnh Gia Tuần nghĩ, cô nên tìm niềm vui nào đó.
Vì vậy, cô chớp chớp mắt, cong môi, cười xấu xa, chỉ vào tấm biển đèn nhấp nháy bên cạnh, kể cho Ôn Lý một câu chuyện ngày xưa.
"Trần Hạc Chinh từng tổ chức sinh nhật ở đây, lúc đó tâm tình của tiểu thiếu gia vô cùng tốt, anh ấy cầm guitar lên sân khấu và chơi một đoạn, buổi biểu diễn chỉ kéo dài ba phút, lại bị người khác chụp được rồi đăng lên diễn đàn. Mấy trăm người tham gia hộp đêm lúc ấy trở nên phát điên, cả trai lẫn gái, đều điên cuồng hỏi anh ấy là ai, khi nào anh ấy quay lại, liệu có thể làm quen được với anh ấy hay không. Sau này, nhiều người nói rằng, ánh sáng nhấp nháy hàng chục triệu tệ của hộp đêm khi ấy cũng không bằng anh ấy."
Ôn Lý đã từng nhìn thấy Trần Hạc Chinh như vậy trước đây khi anh ấy còn học đại học.
Học viện khiêu vũ gần trường đại học Đồng Đại, ở ký túc xá nữ mỗi khi về đêm thì anh ấy là cái tên được nhắc nhiều nhất.
Anh ấy đang chơi bóng rổ trong phòng tập thể dục của trường, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, trên cánh tay là những cơ bắp rắn chắc. Anh mặc một chiếc áo len màu đen, dáng người cao lớn, bước qua đám đông đang lắc lư trong hộp đêm.
Dưới ánh sáng lập lòe và bóng tối của ánh đèn nhấp nháy, anh nghiêng người nửa quay đầu, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu những thăng trầm của thế giới.
Vẻ đẹp xung quanh anh giống như tro tàn, anh cô độc một mình, an tĩnh, lãnh cảm, trên mặt dường như có sương mù.
Một cái chớp mắt cũng khiến cho người khác kinh ngạc.
Sắc mặt Chung Oanh chợt hiện lên trước mắt Ôn Lý, vẻ mặt nhẹ nhàng ngang ngược, đồng thời trong lòng cô nảy ra một ý tưởng táo bạo và hoang đường.
Nếu cô trở nên như vậy, nổi loạn, vừa dứt khoát vừa quyến rũ, liệu cô sẽ không còn lo lắng về lúc được lúc mất hay không?
Trở thành một cô gái nổi loạn có khiến bản thân mình trở nên dũng cảm hay không?
Nổi loạn hơn có phải sẽ được nhiều ưu ái hay không?
Đôi mắt của Trịnh Gia Tuần trong suốt, cô dùng đầu ngón tay ấn vào môi Ôn Lý, nhẹ nhàng gõ nhẹ. Cô mỉm cười nói: "Nếu Trần Hạc Chinh ở trong đó, cô bắt anh ta đi ra khỏi quán ngay, còn nếu không, cứ ở trong đó chơi đùa một đêm. Buổi tối còn dài như vậy, hà cớ gì phải về nhà trồng nấm làm gì?".
Nói xong, Trịnh Gia Tuần nắm lấy cổ tay Ôn Lý, dẫn cô đến nơi có ánh sáng dày đặc nhất.
*
Vừa bước vào cổng Kim Vực, dường như cô không còn phân biệt được sáng và tối nữa.
Nơi này luôn sôi động, che đậy đi sắc trời, nhạc điện tử rung chuyển điên cuồng, sàn nhảy ngập trong khói thuốc, đám đông lắc lư giơ tay lên trời.
Trong hộp đêm, phong cách thiết kế Cyberpunk mang đậm chất công nghệ. Các hàng ghế dài giống như những con tàu vũ trụ, với màu xanh lam băng giá, màu xanh lá cây, cùng với những chùm ánh sáng với nhiều màu sắc khác nhau quét qua đám đông, làm cho khuôn mặt của những người ở đây trở nên mơ hồ không rõ nét.
Trịnh Gia Tuần là khách hàng thường xuyên của Kim Vực, vừa bước vào, cô đã gặp một anh chàng đẹp trai mặc áo sơ mi lịch sự chỉ đường cho cô và nói: "Những chàng trai đã chờ chị ở phòng riêng nãy giờ rồi."
Nhạc điện tử quá ồn ào, mọi lời nói phát ra dường như phải hét vào lỗ tai, Trịnh Gia Tuần gật đầu, huýt sáo, thuận tay sờ lên gương mặt đẹp trai của nam nhân viên phục vụ.
Chàng trai không hề tức giận, đi đến bên cạnh cô, nói: "Em mới pha được một loại cocktail mới, một hồi chị cứ tới chỗ em, em sẽ làm cho chị, không thu tiền."
Trịnh Gia Tuần mỉm cười, không từ chối.
Đây thực sự là một nơi tốt để đắm chìm trong nhục dục, không có bất bình, không có sự miễn cưỡng, không trằn trọc, chỉ là một đêm vui vẻ, bất kể tương lai.
Số lượng phòng riêng tại Kim Vực không nhiều lắm, phòng rộng rãi, giá cả thì cũng vô cùng đắt đỏ. Họ có mọi thứ bạn cần, thậm chí còn có bàn ăn tự chọn với trái cây và món tráng miệng.
Dưới ánh sáng lờ mờ, khoảng chục thanh niên nam nữ cụng ly với nhau, tiếng ly cụng vào nhau ầm ĩ vô cùng.
Trịnh Gia Tuần vừa bước vào liền bị Emily kéo vào lòng, Trịnh Gia Tuần kéo Ôn Lý từ phía sau lên, nói: "Đây là em gái của tôi, lâu lâu cho ra ngoài hưởng ngoạn, lúc tôi không chăm sóc được cô ấy thì cô thay tôi coi cô ấy dùm tôi, không được rót bia cho cô ấy quá nhiều nhé."
Emily có dáng người bụ bẫm, không biết là do trang điểm đẹp hay do cô ấy là con lai, hốc mắt sâu và mắt rất to. Cô giơ tay ra hiệu đồng ý, nhưng cô chưa kịp nói gì thì một giọng nói bên cạnh đã kêu lên: "Chết tiệt, đây không phải là cô gái lần trước tôi gặp ở Tứ Xuân sao!"
Giọng nói vừa lên tiếng, một nam sinh tóc vàng từ trên ghế sô pha nhảy lên, tiến hai bước về phía Ôn Lý, cười như yêu nghiệt: "Em gái, em còn nhớ tôi không?"
Trác Tự tự nhận là người phụ trách hộp đêm Đồng Án, anh ta yêu thích việc tụ tập cũng như tổ chức các buổi tiệc ở hộp đêm, anh ta hận bản thân không thể ở trong hộp đêm 24/24.
Anh ta vô cùng có ấn tượng với Ôn Lý, có thể để Trần Hạc Chinh mất khống chế vì một cô gái, chỉ có một người duy nhất, vậy nên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra cô.
Trịnh Gia Tuần có chút kinh ngạc, nhướng mày nhìn Ôn Lý: "Hai người quen nhau à?"
Ôn Lý không có ấn tượng gì với Trác Tự, thậm chí còn không biết tên anh ta, thế nhưng khi nhắc tới Tứ Xuân liền làm cô liên tưởng tới sự kiện đụng mặt của cô với Trần Hạc Chinh.
Khi đó Trác Tự có đi theo Trần Hạc Chinh.
Vì thế Ôn Lý gật đầu, thận trọng đáp: "Tôi đã gặp qua anh ta một lần."
"Này, đừng có nói kiểu xa lạ như vậy chứ." Trác Tự cười, "A Chinh vừa nhìn thấy cô thì sắc mặt liền khẩn trương, máu ghen trong người liền nổi lên, tôi thật sự rất là kinh ngạc, Trần Hạc Chinh cũng ghen hay sao? Sau vụ đó, anh ấy đã uống rất nhiều rượu, uống đến mức đau dạ dày mà phải nhập viện, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, nói cho tôi nghe tôi còn không tin."
Hai bên trái phải cũng tiếp lời: "Này, anh đừng có bịa chuyện! Anh làm như chúng tôi không biết Trần Hạc Chinh hay sao?".
"Chính mắt tôi nhìn thấy," Trác Tự quay người đấm vào vai người đàn ông, "Có chó mới lừa anh! Lúc đó, A Chinh từ nhà hàng đi ra liền trực tiếp được đưa đến bệnh viện, Nghênh ca lúc đó gọi tôi hỏi cho ra chuyện khiến cho tôi sợ muốn đái trong quần. Trần Hạc Nghênh là ai tôi còn không biết sao, có bị khùng mới chọc phải anh ta!".
Người bên cạnh mỉm cười, dỗ dành anh ta: "Xem ra lá gan của anh còn kém lắm, đúng là mất mặt!"
Trác Tự mắng hắn: "Anh có gan lớn, vậy anh thử đi kiếm chuyện với Trần Hạc Nghênh đi?"
Ôn Lý đứng xung quanh những người đó, nhưng dường như cô bị ngăn cách bởi một chiều không gian.
Sau đó Trác Tự còn nói thêm điều gì nữa, nhưng cô hoàn toàn không nghe rõ.
Thì ra chính vì cô mà Trần Hạc Chinh đau dạ dày mà phải nhập viện để cấp cứu.
Hóa ra khi họ gặp lại nhau lần đầu, Trần Hạc Chinh đã bắt đầu dao động và trở nên mềm yếu.
Đối mặt với Ôn Lý, anh dường như không bao giờ có thể hoàn toàn vô tâm.
Donate nếu bạn thấy hay qua: 1037620137 - Vietcombank (Nguyễn Trần Phương Hạ)