Harry nhanh chóng thích nghi với việc ngủ chung giường với bạn trai. Đơn giản là chỉ cần chia sẻ mà thôi.
Rất có thể là do chàng Slytherin kia ngủ quá ít, hầu hết các đêm khi mà Harry đã say giấc nồng thì Draco vẫn đang miệt mài nghiên cứu một đống bùa chú chữa bệnh phức tạp và dài dòng, rồi khi cậu tỉnh dậy, đối phương đã ngồi sẵn trên bàn ăn và bỏ yến mạch vào sữa bò. Đương nhiên cũng có một số ngày Harry thức dậy sớm hơn, rồi phát hiện mình đang được Draco ôm thật chặt, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua khe hở trên cửa chiếu vào bọn họ, làm Harry hoảng hốt cho rằng mình vẫn đang ở trong một giấc mơ.
Các căn hộ của Muggle ở Luân Đôn không hợp cho cú mèo ghé thăm, bởi vậy Harry mất đi quyền đọc tờ Nhật báo Tiên tri (mặc dù giờ nó chỉ đầy rẫy những lời dối trá thôi), thành ra tin tức của Muggle trở thành nguồn thông tin duy nhất, Harry thử suy đoán tình hình hoạt động của Tử thần Thực tử từ những tai nạn ngoài ý muốn đó.
Trừ cái này ra, phần lớn thời gian của họ dành cho việc trao đổi thông tin. Draco nói ngắn gọn về việc Khế ước Bảo hộ, cùng với nhiệm vụ mà Chúa tể Hắc ám đã giao cho Malfoy, đồng thời thú nhận rằng hắn đã sử dụng Lời nguyền Độc đoán lên Fenrir Greyback.
"Tôi chỉ có thể làm như vậy." Draco nhìn Harry, "Bởi vì con Chimaera thất bại nên Chúa tể Hắc ám đã trừng phạt Greyback. Tên người Sói kia cho rằng cha tôi đã xúi giục Chúa tể Hắc ám, kể từ đó gã cứ cố gắng tìm ra sai lầm của chúng tôi."
Harry có chút giật mình: "Anh thành công từ lần đầu luôn à? Em vẫn cảm thấy cái này rất khó."
Draco nói trào phúng: "Lời nguyền đó không khó. Khó chính là vượt qua cảm giác chiếm đoạt linh hồn của người khác... Nói thật là không dễ chịu lắm đâu."
Harry suy tư một chút: "Nếu bất đắc dĩ thì em nghĩ mình cũng sẽ làm vậy."
Draco cười khẩy: "Cảm ơn thánh Potter đã an ủi. Chúng ta đều biết em sẽ không làm vậy, em không phải loại người có thể tùy tiện sử dụng Lời nguyền Không thể tha thứ."
Harry cau mày: "Tin em đi, em sẽ làm được thôi. Em đã thử dùng Lời nguyền Tra tấn với Bellatrix một lần."
"Thành công chứ?"
"... Không."
Draco tỏ ra 'quả nhiên như thế': "Tôi đã nói rồi, em không phải loại người như vậy."
Harry đáp trả hắn: "Đừng làm ra vẻ như anh không quan tâm đến điều đó. Chúng ta đều biết anh đã do dự như thế nào về giáo sư Burbage, em cá là không có em, anh cũng sẽ không ra tay giết bà ấy."
Draco lẳng lặng nói: "Thật đáng tiếc, nhưng mà tôi sẽ."
"Anh nói gì cũng được." Harry nằm ở trên giường và lấy ra quyển sổ dưới gối, cậu đã vẽ theo ấn tượng về cái mề đay thất lạc trước khi đi ngủ, "Nói về Trường Sinh Linh Giá thì sao?"
"Tôi xác thật là có thể cảm thấy Chúa tể Hắc ám càng ngày càng bất thường. Nhưng mà hoàn toàn không ngờ là ông ta tự xẻ linh hồn của mình."
"Voldemort tạm thời chưa biết chúng ta đang đi tìm những cái Trường Sinh Linh Giá của hắn, hơn nữa đã phá hủy được hai trong số chúng. Chúng ta nên hoàn thành chuyện này trước khi hắn phát hiện ra, bằng không chắc chắn hắn sẽ bảo vệ nghiêm ngặt những cái Trường Sinh Linh Giá còn lại, lúc đó mọi thứ sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều."
"Giả sử Nagini và cúp vàng Hufflepuff đều là Trường Sinh Linh Giá, thế thì vẫn còn thiếu một cái." Draco uể oải dựa vào cửa sổ, "Di vật của Ravenclaw, tôi chưa từng nghe nói qua có thứ này trên đời. Tiểu thư biết tuốt của em cũng không biết sao?"
"Hermione đã kiểm tra lịch sử của trường, nhưng trong đó cũng không đề cập đến cái này." Harry trở mình, giơ cuốn sổ lên trước mắt. "Dù nó là gì đi chăng nữa, thì Voldemort sẽ cất nó ở một nơi nào đó quan trọng và có ý nghĩa. Cô nhi viện Wool, trường Hogwarts, tiệm Borgin và Burkes, rừng Albania, đánh cược một lần đi, ngài Malfoy."
"Ngoại trừ cô nhi viện. Tôi cá là Chúa tể Hắc ám không bao giờ muốn nhìn thấy nơi đó một lần nào nữa trong đời."
Harry gật đầu: "Em đoán là Hogwarts."
"Tại sao?"
"Trực giác."
"Nhưng mà Dumbledore hẳn đã kiểm tra toàn bộ ngôi trường trước chúng ta."
Harry không thể không thừa nhận điều này. Ánh mắt cậu ngập ngừng trên hai địa điểm còn lại: "Tiệm Borgin và Burkes thì không đủ an toàn, ngay cả em cũng sẽ không giấu vật quan trọng ở đó. Rừng Albania... Có vẻ không phù hợp với cảm giác trang trọng mà Voldemort đang theo đuổi..."
"Em vẫn còn cho rằng là Hogwarts?"
Harry sờ mũi, cam chịu.
Draco dường như vẫn không đồng ý với cậu: "Nếu nói tới cất giữ đồ vật, Gringotts cũng an toàn không kém Hogwarts. Nếu cha tôi không lấy cuốn nhật ký ra thì đến giờ nó vẫn còn ở đó."
Harry đột nhiên ngồi dậy từ trên giường: "Hay là còn người khác giữ đồ của Chúa tể Hắc Ám nhỉ, chỉ là không biết đó là thứ quan trọng như Trường Sinh Linh Giá thôi!"
Draco lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe qua việc như thế."
Harry liếc nhìn cái rương lớn trong góc: "Nếu không thì, lấy ra, hỏi một câu nhé?"
Một ngày kết thúc với bức chân dung của Lucius nổi cơn thịnh nộ: người cha không thể chịu đựng được việc con trai mình chia sẻ đồ ngủ với Harry Potter. Chia sẻ ở đây ý là, Draco mặc áo ngủ tơ lụa được đặt may riêng với cái quần jean Muggle thô ráp một cách kỳ cục, bởi vì quần ngủ bị Potter mặc mất rồi. Đến nỗi chẳng thu được thông tin gì về cái Trường Sinh Linh Giá cả.
Buổi tối, Harry ôm chăn nằm ở nửa thuộc về mình, một bên cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, một bên không bỏ cuộc về suy nghĩ liệu Trường Sinh Linh Giá có thể ở Hogwarts hay không. Riddle đã từng quay lại Hogwarts để xin việc nhưng bị cụ Dumbledore từ chối... Khi đó hắn đã tạo ra Trường Sinh Linh Giá chưa? Hay chỉ để hắn đánh cắp di vật của những nhà sáng lập? Nhưng Draco nói cũng có lý, cụ Dumbledore không thể không nghĩ ra chuyện này, hiệu trưởng của họ nhất định đã cẩn thận kiểm tra trường học...
Nửa giường bên kia lún xuống, Harry cảm nhận được Draco ở bên cạnh mình. Lần đầu tiên cậu thức chờ được Draco, Harry quyết định nhắm mắt lại làm bộ mình ngủ rồi, miễn cho Draco lại lần nữa ném cuốn sách bùa chú vào đầu mình (Harry đã kết luận rằng tên ngốc này đang cố lảng tránh việc gì đó).
Trong lúc nhất thời, trong bóng đêm chỉ còn lại hơi thở của hai người quyện vào nhau như sóng biển, tầm nhìn tối đen khiến Harry cảm thấy làn da của mình trở nên mẫn cảm hơn, dường như mỗi tấc đều có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của một người thiếu niên khác.
Những suy nghĩ không phù hợp lại quay về rồi. Harry đành phải tự hỏi, liệu đây có phải là điều mà Draco đang trốn tránh không? Vì sao hắn phải tránh nó, chẳng lẽ là do Harry chưa thành niên sao?
Cái cảm giác nhẹ như lông ấy lại rơi xuống mu bàn tay phải của Harry, nóng bỏng, làm lòng người ngứa ngáy, nó nhẹ nhàng bơi trên mu bàn tay của Harry như một con cá nhỏ. Harry không thể không lần theo dấu vết của nó, trên làn da nóng bỏng của mình —
Gió đêm đập vào cửa. Harry đột nhiên nhận ra thứ mà Draco đang miêu tả bằng cái chạm tay: vết sẹo trên mu bàn tay phải của cậu. Vết sẹo mà cây bút lông chết tiệt của Umbridge đã khắc lên vĩnh viễn.
"Potter." Draco dừng lại, vẫn giữ nguyên tư thế, nhỏ giọng gọi cậu.
Harry nhận ra mình đã quên ngụy trang hơi thở. Được rồi, bị phát hiện còn thức không phải là vấn đề lớn, Harry mở mắt, trước khi Draco định lùi lại thì cậu đã nắm lấy cổ tay của cậu trai Slytherin này, dùng giọng ngái ngủ nói: "Anh không ngủ à?"
Draco nhẹ nhàng tách ra: "Potter..."
Bạn trai cậu dường như có điều gì đó muốn nói. Harry phải lắc đầu để giúp mình tỉnh táo.
Cửa chớp đong đưa, Harry thấy Draco ngồi như một bức tượng dưới ánh trăng, ánh mắt trầm mặc của hắn dừng lại trên mu bàn tay của Harry thật lâu.
Harry chống người ngồi dậy, cố gắng phá vỡ sự im lặng bằng giọng điệu thoải mái: "Sao, hối hận vì khi đó giao em cho Umbridge à?"
Draco lại dùng ngón tay ấm áp của mình bao trùm lên những vết sẹo đó, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Tôi rất hối hận."
Harry sững người một lúc, mơ hồ đoán trước được điều hắn sắp nói. Draco có vẻ đang nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Draco chậm rãi nói: "Tôi hối hận về nhiều thứ. Vì sự ngu xuẩn, hèn nhát, ác độc và xấu tính của mình. Nhưng tôi biết rằng tôi đã làm tổn thương em nhiều hơn những thứ này, tâm trí của tôi, gia đình của tôi, cách tôi đối xử với bạn của em... Em không thể chấp nhận nó."
"Draco." Harry gọi tên của hắn, "Em không cho rằng... Không cho rằng anh vẫn là loại người như vậy. Em thừa nhận chúng ta vẫn sẽ có những khác biệt, đặc biệt là về các vấn đề Muggle, em không nghĩ rằng em có thể khiến anh phải bỏ đi điều đó — chúng ta đều biết điều đó rất khó xảy ra — nhưng đó không phải là vấn đề chết người gì đâu, anh thấy đấy, anh thậm chí có thể nhờ Muggles giúp đỡ anh mua đồ... Nói thật là em không hoàn toàn không nghĩ tới. Em đã rất vui."
Draco nói: "Đó chỉ là tôi giả vờ thôi. Tôi sẽ cho em biết lý do tại sao: Năm trước, ở trên cây cầu gần đây, tôi đã gặp một cặp vợ chồng Muggle lớn tuổi, người phụ nữ đó đã nghĩ tôi thành người con trai mất sớm của họ... Ánh mắt của bọn họ trông rất giống của cha mẹ tôi. Bọn họ đều là Muggle. Bọn họ chuẩn bị đi lên cầu tản bộ, chuyện sau hẳn là em đã thấy được trên báo."
Harry sửng sốt một chút: "Lúc ấy anh có ở đó sao?"
"Tôi đã nhìn bọn họ ôm nhau chìm xuống dòng nước."
"Draco..."
Draco điều chỉnh hơi thở, quay trở lại đề tài ban đầu: "Tôi đang giả vờ. Mỗi khi tôi giao tiếp với Muggle, tôi đều sẽ nhớ tới cặp vợ chồng kia, sau đó tôi có thể lừa mình rằng tôi cũng là Muggle, như vậy có thể giảm bớt một chuyện phiền phức. Nhưng thực ra tôi không nghĩ họ ngang hàng với các phù thủy chút nào."
"Đó không phải là giả vờ, Draco." Harry dựa sát vào hắn hơn, thì thầm, "Em hiểu anh, anh không thể giả vờ làm người tốt, nhưng anh có thể hành động như một tên khốn khi tìm kiếm một người bạn."
"Xác thật là một tên khốn." Draco đánh giá mình của quá khứ, "Tên khốn đó chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ yêu em như thế này."
Yêu. Harry không nghĩ Draco sẽ đột nhiên nói như vậy, cậu cảm thấy một luồng nhiệt nhanh chóng dâng lên trên mặt, tim đập thình thịch như sắp gãy xương ngực, cần một cái ôm mới có thể ổn định lại.
Draco nói tiếp: "Thật ra thì tôi cũng không biết mình bắt đầu yêu em từ khi nào, lúc tôi nhận ra được thì tự hỏi cái này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Tôi thừa nhận rằng mình sợ cảm giác này, tôi đã thử thoát khỏi nó, bóp chết nó, nhưng em thấy đấy, tôi đã thất bại hoàn toàn. Potter, em thắng rồi, tôi yêu em.". Truyện Teen Hay
Harry nhìn hắn đầy chờ mong. Nếu thắng thì Potter có thể nhận một cái ôm không?
Nhưng mà giây tiếp theo, Draco lại lùi khỏi Harry, sự mờ mịt thỉnh thoảng thoát ra khỏi đôi mắt hắn những ngày này cuối cùng cũng tràn ra, bao trùm hoàn toàn lấy chàng Slytherin, hắn nghẹn ngào nói: "Tôi biết cuộc sống mấy ngày này không thuộc về tôi, nhưng tôi vẫn nguyện ý kéo dài càng lâu càng tốt, chỉ là thêm một ngày thôi cũng được. Sự ích kỷ này làm tôi chậm chạp không chịu thẳng thắn với sự áy náy và hối hận của mình, bởi vì nói ra thì sẽ mất đi em."
Trái tim nhảy nhót của Harry đông cứng: "Anh muốn nói cái gì?"
"Tôi muốn nói... Cảm ơn." Draco dường như đã lùi xa hơn, "Bây giờ tôi không sao, em không cần phải miễn cưỡng mình thân mật với tôi."
Harry không nhịn được kêu lên: "Em? Miễn cưỡng?!"
Draco giãy giụa nhìn cậu: "Tôi biết em muốn cứu vớt tôi, đồng tình, hoặc là tôi yêu em làm cho em cảm thấy không thể thờ ơ được... Tôi thừa nhận, lúc vừa mất đi cha, tôi rất cần em, nhưng mà hiện tại đã không sao rồi."
"Đồng tình." Harry cứng nhắc lặp lại, "Anh nghĩ rằng em đối với anh chỉ là đồng tình sao?"
Draco nhìn những vết sẹo trên mu bàn tay của Harry: "Em sẽ yêu một tên khốn đã thương tổn em sao?"
Harry phẫn nộ hỏi: "Vậy anh nghĩ tại sao em lại hôn anh?"
Draco nhắm mắt lại: "Hiển nhiên, thánh Potter muốn hy sinh bản thân để cứu một Tử thần Thực tử đang hấp hối. Nhưng điều đó không đáng. Tôi không đáng."
Harry trực tiếp đập quyển sổ trong tay mình lên ngực Slytherin.
*
Không khí trong căn hộ đã trở nên kì lạ sau cuộc trò chuyện đó.
Họ vẫn phân tích xem Voldemort có thể đã giấu Trường Sinh Linh Giá ở đâu cùng nhau, ăn sáng cùng nhau, dọn dẹp nhà bếp và tủ sách cùng nhau (việc không thể sử dụng phép thuật đã gây thêm gánh nặng cho họ), nhưng cả hai không còn ngủ chung giường nữa.
Draco yên lặng dựng một cái giường ngủ tạm thời bằng quần áo bên cạnh bàn ăn, Harry đối với chuyện này vừa cảm thấy tức giận vừa bất lực.
Cậu không biết làm thế nào để chứng minh tình cảm của mình là thật, cũng có chút bực mình vì Draco cứ ngoan cố dùng mớ ngụy biện đó để hiểu sai sự chân thành của cậu. Cậu thừa nhận, ban đầu cậu cũng có chút áy náy và đồng tình, nhưng không ai lại đi hôn người mình không yêu chỉ vì một chút thương cảm như vậy! Harry không thể hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này: khi cả hai đều yêu nhau và mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, tại sao Draco lại không muốn tin vào điều đó?
Đương nhiên Harry cũng thử qua một vài cách ngu ngốc, tỷ như khoảng thời gian đáng lẽ cậu đang ngủ ngon thì lại đi canh ở sào huyệt của Draco bên cạnh bàn ăn, chỉ cần Draco tới đuổi cậu đi, Harry liền có thể lại cùng hắn nói chuyện chuyện về quan hệ giữa hai người. Nhưng mà mãi cho đến khi Harry ôm gối thiếp đi đều không chờ được bất kì dị nghị gì từ Draco, chỉ là khi tỉnh dậy lại phát hiện mình đã về giường, có lẽ được đưa trở lại sau khi ngủ say.
Thời gian dùng bữa càng ngày càng trở nên nặng nề, Harry không có hứng ăn mà dùng cái muỗng đào khoai tây nghiền, mơ màng nhìn chằm chằm vào bông cải xanh trên phân nửa cái đĩa. Đó là một ngày đưa tin Muggle rất yên bình, với một vài đứa trẻ hân hoan kể về lễ kỷ niệm khinh khí cầu. Thánh ca của nhà thờ lớn St. Paul truyền đến từ ngoài cửa sổ, có vẻ như một dàn đồng ca đang luyện tập, cùng một bản nhạc được lặp đi lặp lại ngắt quãng: "Ánh sáng thế gian đã bị bóng tối tàn sát, cho đến ngày vinh quang lại bừng lên, Chúa một lần nữa đứng lên từ ngôi mộ..."
Đột nhiên, một trận đau đớn truyền đến trên trán Harry, giống như có người ấn một cái bàn ủi nóng đỏ lên đó, đau rát càng ngày càng kịch liệt... Harry đã rất lâu không có cảm nhận được loại đau đớn này, ngón tay theo bản năng mà nắm chặt muỗng, cố gắng kìm nén sự run rẩy do cảm giác khó chịu gây ra, nhưng Draco vẫn phát hiện, Harry cảm thấy một cái chạm nhẹ vào vai mình —
Bông cải xanh và đĩa ăn biến mất khỏi tầm nhìn, Harry đột nhiên cảm thấy mình đang bay rất nhanh, bay từ làng này sang làng khác, hướng đến một địa điểm nhất định... Cậu cảm giác được sự tức giận cùng kinh sợ... không phải của Harry, cậu biết loại cảm xúc này thuộc về ai... Cậu nhìn thấy đích đến, một khu vườn bỏ hoang, một ngôi nhà cũ mục nát xuyên qua những thân cây chết khô...
"Harry, em làm sao vậy?"
Harry khó khăn gật đầu, ra hiệu rằng mình vẫn ổn. Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu cậu: "Tom, chúng ta lại gặp nhau."
Là cụ Dumbledore! Cụ đứng giữa phòng khách, tay cầm một khung ảnh trống, cụ quay lại và nhìn Harry — không, cụ nhìn không phải Harry, là...
"Dumbledore, ngươi dám giết bà ấy!"
"Vậy thì sao?"
"Ngươi thua rồi, ngươi đã định là thua rồi!"
Thánh ca ngoài cửa sổ hòa lẫn với giọng nói trong đầu cậu: "Sinh mệnh không hề có tội, cũng không sợ hãi cái chết..."
Vết sẹo càng thêm đau đớn kịch liệt, Harry hoảng hốt nhìn thấy một người phụ nữ nằm bất động dưới chân cụ Dumbledore... Thứ đang lan rộng trên sàn nhà không phải là vết bẩn, mà là máu đỏ sẫm... Khung tranh trống rỗng rơi xuống đất, cụ Dumbledore giơ đũa phép về phía cậu...
"Harry!"
Đau đớn trên trán dừng lại, âm thanh cùng hình ảnh bên kia biến mất, hơi ấm chậm rãi bao trùm lấy thân thể Harry, khi ngừng run rẩy cậu mới nhận ra được Draco đang lo lắng ôm lấy mình.
Harry thều thào: "Voldemort tìm được cụ Dumbledore rồi."
Thánh ca của nhà thờ bắt đầu lại từ đầu: "Nơi đây an nghỉ xác Chúa —"