Đu Đủ Xanh

Chương 16



Editor: Frenalis

Tháng Giêng, Gia Mộc và anh Vân đã hoàn thành điệu múa Nuo cuối cùng, thị trấn cũng không chọn thêm thanh niên nào nữa, như thể nghi lễ đó chưa từng tồn tại.

Đầu xuân, hoa đào trên núi nở rộ.

Trong màn sương sớm, Tùng Tâm theo Gia Mộc lên núi, dòng suối róc rách, trên sườn cỏ có một đàn vịt trắng. Chúng vốn đang nghỉ ngơi, nghe tiếng người liền kêu lên "quạc quạc" rồi nhảy xuống nước chạy tán loạn. Lũ gà thả rông dưới gốc cây cũng vội vàng chạy trốn.

Tùng Tâm nói: "Lẽ ra nên mang muối theo, vặt lông một con gà hoặc vịt, rồi nướng tại chỗ mà ăn."

Gia Mộc hỏi: "Lại muốn nghịch ngợm rồi sao?"

Cô hỏi lại: "Chẳng phải anh trả tiền là xong sao?"

Tiền tiêu vặt từ nhỏ của anh, mỗi lần chỉ có mấy đồng, hầu hết đều bị cô lôi đi ăn vặt ở thị trấn.

Gia Mộc cười.

Tùng Tâm lại cùng anh thảo luận về những cuốn sách bán chạy bằng tiếng Anh mà Gia Mộc đã đặt mua nguyên bản.

Trái đất vốn tròn, bất kỳ điểm nào cũng là đỉnh, những thông tin giàu sức sống có thể lưu thông tự do đến mọi nơi.

Cả hai đi qua một đình cổ bằng gạch xanh trên con đường núi, đã xiêu vẹo, chỉ còn ba cây thông cổ thụ đứng vững, hưởng hương khói của hai lễ cúng mùa xuân và mùa thu.

Tùng Tâm từ nhỏ không hề sợ thần linh hay ma quỷ. Khi mới bảy, tám tuổi, cô ôm một bó rơm khô, biểu diễn cho Gia Mộc xem trò trượt xuống từ sườn dốc xi măng của một ngôi mộ mới xây. Cô chơi rất vui, còn Gia Mộc thì sững sốt.

Vận may của Tùng Tâm tốt, có thể làm gì tùy thích, may mà cô còn chịu học hành, nếu không lớn lên chắc cũng thành thổ phỉ.

Hai người từng đứng trong một ngôi chùa nào đó nghe tụng kinh. Tùng Tâm không hiểu gì, hỏi họ đang hát gì, Gia Mộc bảo đó là kinh cầu nguyện.Edit: FB Frenalis

Tùng Tâm nói: "Kiếp trước hay kiếp sau đều đã định sẵn, tất cả vẫn còn ở đây. Trừ phi linh hồn như ánh sáng thoát ra ngoài đến nơi hư vô, thậm chí bị tiêu diệt, như vậy mới không còn ý thức, không gặp lại nhau, chẳng cần phải đợi nhau."

Gia Mộc nghe cô nói vậy, cũng không biết cô nghĩ từ đâu ra những điều đó, liền an ủi: "Khi còn tỉnh táo, mọi thứ đều không tan biến. Khi nhắm mắt lại, vợ chồng vẫn sẽ hợp táng."

Tùng Tâm đáp: "Là em theo đuổi anh trước. Chiếc kiệu của Phật đài đi qua ngã tư, em chạy theo, nhìn thấy anh làm Kim Đồng."

Gia Mộc bật cười, nói: "Thì ra là Bồ Tát bán đứng anh."

Tùng Tâm nói đúng rồi, rồi cô đưa tay chạm vào cửa sổ hoa văn chạm trổ đỏ rực: "Ngôi chùa đẹp thế này mà chẳng ai đến chơi. Ở thành phố mọi thứ đều tốt, chỉ là một nơi dành cho một người lại chứa đến mười người, giống như bát luyện cổ trùng của Miêu Cương vậy..."

Gia Mộc hỏi cô từ đâu nghĩ ra những điều này, Tùng Tâm đáp: "Nghĩ ra trong chùa, vậy là do Bồ Tát bảo em nói ra."

Gia Mộc không bình luận gì thêm.

Anh nhìn cô ngồi trên chiếc ghế dài dưới hành lang, cúi đầu đá những quả thông xanh. Điều khiến cô trở nên khó hiểu nhất chính là cách nói năng của cô, luôn như một kẻ đứng ngoài cuộc.

Mặc dù vẫn làm mọi việc như một người trưởng thành, đi dạy học ở trường, làm cô vợ nhỏ của anh và ở nhà anh, nhưng suy nghĩ của cô lại thoát ra nơi xa xôi.

Giống như xoay một quả địa cầu nhìn ngắm cõi nhân gian, lại như một đứa trẻ ba, năm tuổi nhấc tảng đá ngoài đồng, ngó xem dưới đó có bao nhiêu con côn trùng đang chạy trốn hoặc giả chết.

Gia Mộc nghĩ mình chỉ đang dùng cách ít tốn sức nhất để chạm đến sự công nhận của xã hội. Trong chế độ nô lệ hiện đại, không cần quá vất vả mà vẫn có thể khéo léo giành lấy sự cúng dường của người khác.

Anh có sức mạnh, nhưng vẫn chưa thể sở hữu sự tỉnh táo đứng ngoài cuộc.

Tùng Tâm thì có sự tỉnh táo, nhưng cô cũng có nỗi sợ hãi nên đành phải đi theo anh, để anh làm vỏ bọc cho cô.

---------------------------------------