Mỗi tuần, Gia Mộc dành ra một ngày để theo học nghề châm cứu với thầy. Sau nửa năm, thầy bảo anh có thể tự lập hành nghề được rồi.
Nhưng Gia Mộc học nghề này không phải để kiếm sống.
Anh dùng kim châm cứu để chữa đau vai cổ cho bố mẹ, kết hợp dùng cả thuốc Đông y, như băng phiến và xạ hương.
Kế hoạch năm mới của anh là học lái máy bay phản lực, anh đã chi một khoản tiền để đăng ký học, lại có thể lấp đầy mấy năm không có thời gian.
Có lúc Tùng Tâm muốn hỏi anh có thấy cô đơn không.
Cuối cùng cô nhận ra, bản thân không xứng với anh, Gia Mộc xứng đáng với một người có tài năng như anh.
Ý nghĩ bất chợt này đến với Tùng Tâm, nhưng cô không hề buồn phiền, vẫn tiếp tục làm giáo viên như thường.
Số lượng học sinh trong trường giảm dần, các lớp học phải gộp lại, một số giáo viên chuyển sang dạy ở các trường dân lập trong thành phố.
Tùng Tâm phát cho học sinh tiểu học những cuốn vở đẹp, nói rằng đó là vở ghi lại các lỗi sai.
Đáng tiếc, bọn trẻ chẳng chút cảm kích, còn than vãn không ngừng.
Cô mời học sinh vào phòng đa phương tiện để xem phim tài liệu thiên nhiên, bọn trẻ phấn khích không ngờ. Nhưng sau khi xem xong, chúng lại phải viết bài văn ngắn miêu tả, khiến tâm trạng từ vui sướng thành ủ rũ.
Tùng Tâm cảm nhận rõ ràng niềm vui khi được "ngược đãi" bọn trẻ.
Cô lái chiếc xe điện màu xanh băng mới tinh của mình tan sở, và gặp lại người anh trai yêu quý – Ngụy Hoằng.
Ngành kinh doanh khách sạn của Ngụy Hoằng ổn định, ít khi đến thị trấn, anh ta càng thích ở thành phố phô trương hơn.Edit: FB Frenalis
Anh trai Ngụy Hoằng dừng xe lại, hỏi Tùng Tâm: "Anh trai tôi kết hôn, em có muốn đến chơi không?"
Tùng Tâm đáp: "Chỉ cần anh hai tôi đi là được."
Ngụy Hoằng hỏi: "Sao em lại thích ngốc ở vùng nông thôn như vậy?"
Tùng Tâm trả lời: "Mẹ tôi ở đây mà."
Ngụy Hoằng nói: "Tôi cứ nghĩ em sẽ nói, chồng em ở đây."
Anh ta ngông nghênh lái xe rời đi, ấu trĩ mà hoà nhau một ván.
Tùng Tâm tức điên.
*****
Bước vào một học kỳ mới, Tùng Tâm không ngờ rằng một số trường tiểu học trong thị trấn sẽ phải hợp nhất, chỉ còn lại một trường tiểu học trung tâm, các trường còn lại đều ngừng hoạt động.
Khuôn viên của trường tiểu học cũ cũng sẽ được chuyển thành một trường mầm non hiện đại, để chăm sóc cho lứa trẻ thế hệ sau đang gia tăng.
Trường tiểu học trung tâm không thiếu giáo viên, Tùng Tâm cuối cùng cũng thất nghiệp như mong muốn, tổng cộng cô đã dạy được bốn năm, vì một ước mơ ngây thơ trước đây.
Tối đó cô về nhà, nấu bữa ăn, nhìn Gia Mộc và bố mẹ chồng ăn cơm, một nhà đoàn viên.
Sao cô lại trở thành một người không có tiền đồ như vậy?
Hay có lẽ, từ đầu cô đã không có tiền đồ.
Vì chán nản, cô không còn thường xuyên đến trang trại tìm Gia Mộc nữa, mà đi xuống thành phố thăm anh hai. Gia Lân vẫn quản lý khách sạn của gia đình, không cao cấp cũng không bình dân, giá trị nằm ở khu nhà.
Gia Lân hỏi cô: "Sao vậy?"
Tùng Tâm nói: "Trường học đã đóng cửa."
Gia Lân ồ lên một tiếng, châm chọc: "Em gái, nhìn xem... khách sạn ở thị trấn, em tưới hoa, giờ đóng cửa. Trường tiểu học ở thị trấn, em dạy học, cũng đóng cửa. Công việc tiếp theo của em, nhất định phải cẩn thận."
Tùng Tâm thờ ơ nói: "Vậy sao nhà nước không gửi em đi Mỹ hoà thân? Em rất muốn gây tai hoạ cho đất nước đó."
Gia Lân cười nói: "Không đi làm cũng không sao, cứ đi chơi đi."
Tùng Tâm bỗng nhiên thò người qua, hỏi: "Anh, sao anh không tìm bạn gái?"
Gia Lân nghĩ nghĩ, rồi nói: "Không có động lực để sống cùng ai cả."