Đu Đủ Xanh

Chương 3



Editor: Frenalis

Một tuần sau, sinh nhật Tùng Tâm đến, Gia Mộc tặng cô một món quà.

Cô mở ra xem, đó là một chai nước hoa mang tên "Rực Rỡ Như Bình Minh".

Gia Mộc nói, anh không tin cô lại trừng phạt học sinh tiểu học.

Tùng Tâm nói: "Thế thì tốt, vì nước hoa này không rẻ đâu, sẽ chuyển tiền trả cho cậu, vì cậu hỏi tức là đã nghi ngờ."

Gia Mộc im lặng, biết rằng không nên chọc giận Tùng Tâm.

Tùng Tâm nói tiếp: "Trong lớp có camera giám sát, tôi không đánh học sinh, nhưng có chuyện bắt chúng ôm gấu bông, rồi tôi đánh gấu. Con gấu đó thì thật sự bị đánh, mà nó còn được tôi đặt biệt danh là 'học sinh tiểu học'. Một năm học trôi qua, nó đã rách nát hết rồi, vẫn để trên bàn làm việc của tôi đấy. Cậu có muốn kiểm tra tang vật không?"

Gia Mộc hiểu rằng Tùng Tâm đang nổi giận, trong chốc lát cơn giận này chưa thể tiêu ngay được.

Tùng Tâm bỗng nhiên bảo: "Tạm thời tôi không muốn gặp cậu."

Cô không cần nước hoa, tâm trạng của cô như cơn gió thoảng qua, mưa đến rồi đi.

Gia Mộc vội đuổi theo cô, hai người một trước một sau cùng dạo bộ. Trên đường gặp người dân trong thị trấn, họ nhìn hai người rồi cười, cứ tưởng họ lại đang cãi nhau.

Đi chừng ba, bốn cây số, ra khỏi thị trấn, Tùng Tâm cuối cùng cũng nguôi giận, bèn dừng lại.Edit: FB Frenalis

Gia Mộc cao giọng hỏi: "Tùng Tâm, một người không thể khiến người khác vui hay buồn theo ý mình, thế đó có phải là tình cảm tự nhiên không?"

Tùng Tâm hỏi lại: "Ai là một người? Ai là người còn lại?"

Gia Mộc trả lời: "Tôi là một người, cậu là người còn lại."

Tùng Tâm bỗng nói: "Bố tôi không cho tôi làm giáo viên tiểu học nữa. Ông có một khách sạn khác trong thành phố, muốn tôi về đó làm việc. Ông nói, tôi tốt nhất là cưới cậu hai của nhà khai thác mỏ chì kẽm trong thành phố, khách sạn sẽ là của hồi môn của tôi."

Gia Mộc càng trầm mặc hơn, cái nóng chiều tà dần tan biến, hương cỏ cây tràn ngập khắp núi non, côn trùng mùa hè kêu râm ran với âm điệu cao thấp.

Tùng Tâm nói: "Vào tháng Giêng vừa rồi, khi tôi thấy cậu nhảy Nuo, tôi nhận ra cậu vẫn không thay đổi, nhưng tôi không hiểu sao thái độ của cậu với tôi lại khác hồi nhỏ?"

Sau một lúc lâu, Gia Mộc nói: "Khi một người nói vài lời đùa cợt đã có thể làm người kia vui vẻ, đó chỉ là khi còn trẻ con mà thôi."

Tùng Tâm nói: "Tôi không quan tâm trẻ con hay không, cậu cứ mập mờ như vậy là sai rồi. Tôi chỉ thích ở lại thị trấn này, làm giáo viên tiểu học dọa trẻ con. Còn chuyện khách sạn trong thành phố, chị cả và anh hai tôi đã xếp hàng đợi để thừa kế rồi. Còn cái cậu hai nhà mỏ kia, anh ta chỉ muốn tôi cải thiện dòng dõi học dốt của họ thôi, đừng có mà mơ tưởng."

Gia Mộc bật cười không kiềm được, Tùng Tâm thật sự là một người rực rỡ như ánh bình minh, sâu sắc hơn cả tên nước hoa kia.

Anh nói với cô: "Hôm nay sinh nhật cậu, để tôi mời cậu ăn bánh, hết giận rồi nhé, Tùng Tâm?"

---------------------------------------