Đu Đủ Xanh

Chương 34



Editor: Frenalis

Một buổi chiều, Gia Mộc nhất quyết muốn đi ăn ở trung tâm thương mại.

Tùng Tâm hỏi: "Tại sao?"

Anh trả lời: "Anh có hỏi một cao thủ tình trường họ Tề, rằng tặng quà cho phụ nữ phải chọn thứ độc đáo. Nếu mua ở trung tâm thương mại, nhất định phải đi mua sắm cùng."

Cô lại hỏi: "Tại sao phải đi cùng?"

Gia Mộc nói: "Đi rồi sẽ biết."

Anh kéo Tùng Tâm dạo quanh các cửa hàng thời trang, tiệm trang sức, quầy mỹ phẩm trong trung tâm. Mỗi khi cô dừng mắt lại trên món đồ nào, anh đều ân cần hỏi: "Em muốn thử không?"

Tùng Tâm cảm thấy điều này thật lạ lùng.

Khi Tùng Tâm thử trang sức, Gia Mộc nhìn và nói: "Đẹp lắm," sau đó bảo nhân viên bán hàng quẹt thẻ thanh toán.

Các nhân viên không giấu được vẻ ngưỡng mộ và phấn khởi, không khí bỗng trở nên vô cùng vui vẻ.

Tùng Tâm chợt nhận ra, đây không phải mua sắm, mà là một buổi trình diễn.

Trình diễn bạn trai hoặc chồng, có tiền, có thời gian rảnh, lại còn tâm lý...

Cô khẽ cười, hóa ra chân lý của cuộc sống luôn đơn giản và nông cạn đến vậy.

Tùng Tâm nói: "Em nghĩ, anh không nên chơi với người bạn họ Tề của mình thì hơn."

Gia Mộc nói: "Anh ấy dạy cách rất hiệu quả mà."

Tùng Tâm nói: "Nghe là biết anh ta là kẻ phong lưu."

Anh ừ một tiếng rồi nói: "Phong lưu cũng là một loại tài nghệ."

Tùng Tâm bật cười.

Gia Mộc bỗng nhiên nói muốn cõng cô, Tùng Tâm hỏi: "Ngay trong trung tâm thương mại à?"

Anh đáp: "Đúng vậy, con gái mang giày cao gót sẽ đau chân."

Tùng Tâm nói: "Em đang mang giày thể thao mà."Edit: FB Frenalis

Gia Mộc khẽ cười: "Cứ giả vờ là giày cao gót đi."

Nhìn thấy anh ngồi xuống, cô nghĩ đến việc không phải đi bộ nữa, vui vẻ nằm trên lưng anh. Gia Mộc từ từ cõng cô, cả hai giả bộ đi dạo, đến khi dừng lại ở một cửa hàng nội thất bên cạnh.

Tùng Tâm chỉ vào chiếc ghế nào, Gia Mộc cũng nói sẽ mua.

Cô dụi đầu vào vai anh, đùa: "Không trách được ai cũng muốn trở thành người giàu mới phất."

Gia Mộc bật cười.

Cả hai đi đến con phố cổ, thử đủ loại ô liu, từ vị cam thảo, muối mặn đến ô mai... Những hương vị tinh tế đến ngọt ngào.

Trong cửa tiệm có một chú vẹt nhỏ đầy màu sắc, hoạt bát và lanh lợi, cực kỳ yêu thích khí hậu cận nhiệt đới.

Tùng Tâm hỏi: "Chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như thế này chứ?"

Gia Mộc hỏi lại: "Ai cơ?"

Cô đáp: "Em và anh."

Anh nói: "Bồ Tát đã định, anh không dám làm trái, sợ bị sét đánh."

Cô hỏi: "Cái này cũng là người bạn họ Tề dạy anh à?"

Anh nói: "Không, đó là lời thật lòng."

Anh mua ô liu, ăn mứt, đùa với chú vẹt, trông như một người ngây thơ vừa khỏi bệnh.

Tùng Tâm ngậm viên ô liu anh đưa đến bên miệng, nói: "Thành phố thật vui, nhưng không dưỡng thần."

Anh nói: "Tùy nơi, nếu sống ở biệt thự mấy chục triệu, nhìn sông núi thì dưỡng thần được."

Cô cười hỏi: "Chúng ta có mấy chục triệu không?"

Anh nói: "Trước kia không có, nhưng sau này sẽ có."

Tùng Tâm ừ một tiếng, rồi bảo: "Đàn ông có tiền sẽ thay đổi..."

Gia Mộc tiếp lời: "Thay đổi để kiếm nhiều tiền hơn cho vợ nuôi từ bé dùng."

Tùng Tâm không nhịn được bật cười: "Ai là vợ nuôi từ bé?"

Anh hơi hơi mỉm cười, nói: "Chẳng lẽ là người vợ tào khang?"

Tùng Tâm định đánh anh, anh nắm lấy tay cô, nhanh chóng hôn nhẹ một cái rồi nói: "Đi dạo chỗ khác thôi, có một cửa hàng diều xuất khẩu rất đẹp."

---------------------------------------