Cuối năm nay, Tùng Tâm đã sống ở thành phố ba năm.
Gia Mộc làm giao dịch hàng hóa nông sản kỳ hạn, không rõ anh có kiếm được tiền không.
Tùng Tâm không giỏi che giấu như anh, Gia Mộc luôn tỏ ra không màng thế sự, nhưng chỉ vì muốn làm cô vui vẻ mà đôi khi nói vài câu đùa giỡn.
Hôm đó, Gia Mộc đi tắm, cô phát hiện điện thoại của anh hiện lên thông báo tin nhắn.
Hóa ra có rất nhiều phụ nữ thích anh, tìm anh để làm nũng, tâm sự. Mặc dù anh không trả lời, nhưng Tùng Tâm vẫn thấy khó chịu.
Ai cũng đang theo đuổi, theo đuổi những người và dự án mang lại lợi ích.
Cô cũng như một con ruồi xanh, tụ tập xung quanh hàng rào.
Cô để điện thoại của Gia Mộc xuống, rồi tiếp tục ghép những mảnh Lego, tạo ra hình ảnh của nhân vật Maruko Chan.
Có lẽ đã đến lúc trở về thị trấn nhỏ rồi?
*****
Thiệp mời đám cưới của anh Vân và Phương Linh đã gửi đến, Tùng Tâm và Gia Mộc cùng về thị trấn dự tiệc cưới.
Anh Vân múc cho cô bát canh hạ hỏa, nói rằng môi cô đỏ như ma cà rồng, gan nóng.
Phương Linh cười, hỏi anh Vân: "Cô dâu là ai vậy?"
Anh Vân nói: "Tất nhiên là quân nhân cưới bác sĩ, chiến đấu cùng nhau. Còn như Tùng Tâm, thông minh và tinh quái, thì phải gả cho người có kiến thức, ví dụ như Gia Mộc."
Tùng Tâm uống một hớp canh, nói: "Em không có tiền mừng, em về đây để thu tiền."
Anh Vân nói: "Sổ sách này tính không nổi đâu. Ngôi nhà mới của anh, em cứ chọn một tầng mà ở."
Tùng Tâm mỉm cười.
Gia Mộc nhận ra Tùng Tâm rất có đầu óc kinh doanh. Edit: FB Frenalis
Tối đó, Tùng Tâm muốn ở trong căn nhà gỗ nhỏ trên núi.
Sang năm, có thể cô sẽ tìm khách hàng mới, hoặc có thể sẽ nghỉ ngơi ở quê nhà, nhưng hiện tại, cô muốn trốn vào chiếc chăn thơm mùi gỗ đàn hương.
Gia Mộc nhìn cô, nhận ra cô đang mệt mỏi, không còn muốn nói chuyện với anh.
Gia Mộc bảo anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cô.
Tùng Tâm hỏi: "Là gì vậy?"
Anh nói: "Một căn biệt thự nhỏ, có thể nhìn ra hồ và núi."
Tùng Tâm hỏi: "Đủ tiền chưa?"
Anh nói: "Đủ để trả tiền đặt cọc."
Cô nói: "Em từng nghe nói một người xưa, ông ấy làm quan lớn, uống rượu cùng hoàng đế chỉ nhấp một ngụm, nhưng khi về quê mở tiệc thì lại uống thỏa thích. Hóa ra, em ở nông thôn cũng đã là vua của vương quốc hạt dẻ rồi."
Vẻ mặt Tùng Tâm đầy tự giễu, ở quê, nếu ai đó cướp chồng của mình, người vợ chính thức có thể chống nạnh mà mắng tiểu tam, còn ở thành phố với hàng triệu người qua lại, mắng ai bây giờ?
Cô uể oải nằm xuống, không bằng nghe tiếng mưa xuân rơi trên mái nhà nhỏ.
*****
Tháng Giêng, Tùng Tâm vui vẻ đi săn khắp núi, Gia Mộc thấy cô đầy sát khí, dùng cung tre bắn vào cây thông làm sóc sợ hãi chạy tán loạn. Cô cũng bắn cả cá trong suối nhưng không trúng, cây cỏ hoa lá đều bị cô phá hủy, mấy cây số của con suối đều là địa bàn của cô.
Cô cứ đi mãi, đến khi đến đầu nguồn của dòng suối, nước chảy róc rách.
Gia Mộc nhìn cô, biết cô đang trút giận.
Cô nằm trên triền cỏ bên cạnh những khóm đậu tía, anh nằm bên cạnh cô. Thung lũng nhỏ này giống như một chiếc túi được bao quanh bởi hàng rào gỗ, từng là nơi chăn thả bò và cừu, rừng phong rì rào, tĩnh lặng vô cùng.
Cô nói: "Thế giới bên ngoài rất phức tạp, em cũng đã trở nên xấu xa hơn rồi."
Gia Mộc dùng cánh tay làm gối cho Tùng Tâm, cùng cô nhìn những đám mây trôi lững lờ trên bầu trời.
Tùng Tâm nhắm mắt lại, sau khi phá hoại xong, năng lượng của cô đã cạn kiệt, buổi chiều ấm áp khiến cô có chút buồn ngủ.
Gia Mộc bỗng nhẹ nhàng hôn cô, Tùng Tâm mở mắt, cảm thấy hành động này quá hoang dại, nhưng anh thì không để tâm, ở nơi gần như là địa đàng này.
Anh buông thả bản thân hoàn toàn, không bị ràng buộc, khiến cô trở thành người tình đáng yêu nhất, hoàn toàn hòa nhịp với anh, bởi vì cô yêu anh, từ đầu đến cuối.