Dư Nhân rửa mặt xong xuống lầu, nhìn thấy Dư Hướng Đông đang ngồi ở trên sô pha xem tạp chí. Cô cười qua hỏi “Cơm sáng ăn cái gì vậy ba ba?”
Dư Hướng Đông nghe được thanh âm mềm mại của cô ,nhìn lại, tiểu nha đầu hôm nay mặc 1 kiện váy màu lục đậm , chiều dài vừa đến cẳng chân, trên người trắng nộn nộn( nõn nà), nhưng thật ra may vô cùng đơn giản nhưng mặc trên người cô lại có nhiều hơn vài phần hương vị.
Hắn buông tạp chí ,nhẹ nhàng búng búng cái trán của cô, "Lúc trước không phải muốn đi công viên trò chơi sao, thật vất vả mẹ đáp ứng con rồi kết quả lại dậy muộn.”
Cô mặt đỏ tai hồng thè lưỡi, giơ ba ngón tay lên đến bên tai, nói “Con nhất định ăn cơm thật nhanh”
Dư Hướng Đông xem cô xoay người đi vào phòng bếp lấy cơm sáng rồi tới bàn ăn, ngoan ngoãn ngồi kia ăn cơm, lắc đầu cười cười. Một lát sau, nghe được cô thở nhẹ một tiếng, hắn chạy nhanh qua xem , tiểu nha đầu đang thè đầu lưỡi hà hơi, trước mặt đặt một chén cháo trắng nóng hổi.
Hắn bất đắc dĩ đứng dậy đi qua, dạy dỗ cô “Uống chậm rãi , không phải là không cho con đi, không cần vội, hôm nay ba ở nhà cùng con”
Cô rốt cuộc cũng thả chậm tốc độ, chậm rì rì ăn lên.
Giải quyết xong vấn đề no ấm , Dư Nhân lại quấn lấy ba cô hy vọng hắn lát nữa cùng cô cùng nhau chơi, đi một mình công viên giải trí chơi thì còn gì thú vị. Cô lại không phải trẻ con , mới không như vậy ấu trĩ, cùng một đám bạn bè ở kia chơi đồ chơi. Cô chỉ là… trước nay không cùng ba mẹ mình cùng đi chơi mà thôi.
Dư Hướng Đông nhìn ra cô cảm xúc có chút trầm xuống, sờ sờ cô tóc, Dư Nhân khi còn nhỏ, hắn cùng Ngô Nguyệt sự nghiệp đều mới vừa khởi bước( bước đầu), liền đem cô đưa tới ở nông thôn nhờ cha mẹ chăm sóc giùm , cái đứa con gái này hắn trước kia quá ít quan tâm, tuy rằng ở phương diện vật chất chưa từng để cô thiếu thốn, nhưng bình tĩnh mà xem xét lại, hắn cùng Ngô Nguyệt thật sự không đủ trách nhiệm của bậc cha mẹ.
“Chỉ có thể cùng chơi hai trò”
Dư Nhân ngẩng đầu, mắt sáng rực lên, cười gật đầu nói được.
Hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, trời đầy mây,nhiệt độ ngày không cao, cao nhất cũng chỉ ba bốn mươi độ C, Dư Hướng Đông thật sự không lật lọng.
Xếp hàng mua phiếu, Dư Nhân hứng thú bừng bừng lôi kéo hắn đi khắp nơi xem xem, công viên trò chơi nơi nơi đều là các bạn nhỏ được cha mẹ đưa đi, khắp nơi đều là âm thanh vui đùa ầm ĩ cười vui . Dư Hướng Đông là người từ trước đến nay gặp chuyện gì cũng thu liễm ba phần cảm xúc, lúc này cũng không ngăn được, cũng bị nhiễm vài phần ý cười.
Dư Nhân biết Dư Hướng Đông miễn cưỡng đáp ứng , cũng không dám đòi hỏi thêm, nhưng chính là nổi lên ác ý nhỏ. Biết hắn không thích leo núi giả,sau khi Dư Hướng Đông cùng cô ngồi tàu lượn siêu tốc , bảo với hắn muốn hắn cùng cô đi leo núi.
Dư Hướng Đông xem cô cười với vẻ mặt bỡn cợt, cười như không cười liếc nhìn cô một cái, nói “Được”
Hai người cùng nhau leo.
Có thể nhìn ra được Dư Hướng Đông đúng là không am hiểu, Dư Nhân đều leo một khoảng cách rất cao , còn hắn vẫn ở dưới chậm chậm leo. Ngô Nguyệt làm về lĩnh vực nghệ thuật, từ nhỏ đã rất chú trọng bồi dưỡng Dư Nhân , cho nên dù ở nông thôn, khi còn nhỏ Dư Nhân cũng đã học qua múa, hát, sau đó cũng không lơi lỏng , bởi vì có kĩ năng về múa , thân thể Dư Nhân mềm dẻo đến độ thực tốt,leo núi cũng nhẹ nhàng.
Dư Hướng Đông thì lại không giống , hắn ngày thường ngồi ở văn phòng, ngày thường tuy rằng cũng không buông thả đối với cơ thể , có đến phòng tập ,tính ra cũng có cơ bắp nhưng đối với việc thực chiến như này rõ ràng có chút lực bất tòng tâm.
Cũng may hắn cũng không tồi, thích ứng một hồi dần dần tìm được bí quyết, tốc độ nhanh dần.
Vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy Dư Nhân đang ở trên đỉnh đầu hắn nhìn hắn cười, nụ cười tươi tắn kia nhìn thế nào cũng nhìn ra chế nhạo, hắn cong cong khóe môi, lại lần nữa tăng tốc. Lúc hắn vượt qua Dư Nhân giơ tay chụp( đánh) ở trên mông cô một cái, cười nhạo, “Tiểu nha đầu…”
“Ba ba…” Cô kháng nghị.
Lúc sau xuống dưới , Dư Nhân dẩu cái miệng nhỏ, vẻ mặt ta không cao hứng mau mắng ta, Dư Hướng Đông làm như không thấy, gọi điện thoại bảo khách sạn đưa cơm tới nhà, lại đặt một cái bánh kem lớn.
Cúp điện thoại, Dư Nhân còn ở bên cạnh hơi rũ đầu, liếc hắn bên này, nhìn thấy hắn nhìn lại quay đầy nhìn sang hướng khác
Hắn cười khẽ, đi qua dắt tay cô, “Về nhà thôi”
Dư Nhân tránh tránh, hắn nắm chặt tay, cô nói “Nam nữ thụ thụ bất thân, ba”“Cho nên ?” Dư Hướng Đông hỏi.
“Ba đừng dắt con”
Dư Hướng Đông nghiêm túc nhìn cô hai giây, buông lỏng tay ra, “Đi thôi”
Bọn họ về đến nhà , đồ ăn cũng tới rồi.
Dư Hướng Đông tự mình dọn đồ ăn ra bàn, hướng Dư Nhân nói, “Sinh nhật vui vẻ”
“Cảm ơn ba ba” cô cười đến híp mắt, vẻ mặt thỏa mãn.
Lúc ăn cơm , bọn họ gọi video cho Ngô Nguyệt , Ngô Nguyệt bận quá, bà hiện tại đang đi theo đoàn khảo sát mỹ thuật , cơ bản không có thời gian nhàn rỗi , cùng bọn họ hàn huyên vài câu, bên kia có người kêu bà, Ngô Nguyệt nói xin lỗi rồi cụp điện thoại.
“ Muốn món quà gì ?” Dư Hướng Đông hỏi.
"Quà gì?”
Hắn nói ý chính, " sinh nhật con, muốn món quà gì”
“Ba ba không phải cùng con đi công viên giải trí rồi sao? Con đã nhận được món quà sinh nhật tốt nhất rồi”
“Cái này không tính” Dư Hướng Đông uống ngụm rượu vang đỏ, “Đây là nguyện vọng năm trước , hôm nay chỉ tính là bổ sung, ngẫm lại xem có muốn cái gì không”
Dư Nhân hơi hơi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cô cười, “hình như không còn thiếu cái gì”
Ngô Nguyệt cùng Dư Hướng Đông đều là người rất chú ý đến sinh hoạt cá nhân , đối con gái duy nhất tự nhiên cũng không keo kiệt, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày không nói mọi thứ đều chu đáo, cũng chưa từng có hạ thấp qua chất lượng sinh hoạt, cô đúng thật là không có gì thiếu.Điều duy nhất thiếu chính là có thể thường ở cùng cha mẹ, nhưng hiển nhiên… điều này có chút không thực tế
Cô đột nhiên muốn uống chút rượu, ánh mắt nhìn về phía bình rượu vang đỏ bên cạnh Dư Hướng Đông , “Con tưởng uống chút rượu, ba ba”
Dư Hướng Đông nhíu mày, “Con nít con nôi uống rượu cái gì ”
“Không nhỏ, con hôm nay đã mười bảy.” Cô phản bác.
“Vậy cũng không được, cơm nước xong, uống ly sữa rôi đi ngủ”
Cô bĩu bĩu môi, không nói chuyện.
Dư Hướng Đông buồn cười, lại nói “Ngày mai Trình bá bá (bác Trình) của con muốn mời cơm, buổi sáng dậy sớm một chút ”