Thẩm Vi là người phụ nữ ôn nhu trí thức lại có chút điềm mỹ tinh tế , tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong đi làm giáo viên tiếng Anh cấp 3, tính cách cô ôn nhu, làm việc tinh tế, được cả đồng nghiệp cùng học sinh đều khen ngợi. Ngay cả Kiều Linh cũng quan tâm yêu quý cô, ngày thường không chỉ có không để cô nhọc lòng việc nhà quá, mà còn lúc nào cũng dạy dỗ con trai phải đối xử tốt với vợ
Dư Nhân trước kia nghe người khác nói, quan hệ mẹ chồng nàng dâu là vấn đề nan giải phức tạp nhất. Nhưng lúc này nhìn đến mợ cùng chị dâu thân như mẹ con cô lại cảm thấy cuộc sống loại chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.
Ở góc độ của mình cũng không thể nhìn được ở nơi khác người ta trải qua cuộc sống hằng ngày như thế nào, gặp được cái dạng người gì?
Trải qua khác nhau, không nên áp dụng bất kì loại thuyết giáo hay kinh nghiệm gì, cuộc sống trăm vị, vẫn là tự mình chậm rãi nhấm nháp cân nhắc, nào có người nào có thể “Chỉ đạo” cuộc sống người khác cả đời. Dư Nhân cũng không tin tưởng cái gọi là hỉ nhạc cùng đau khổ, cô cảm thấy sinh hoạt không có đơn giản như vậy, không đến mức khó như vậy, nỗ lực sống thì tốt rồi, tốt nhất là có thể hưởng thụ cuộc sống.
Kiều Linh chờ Thẩm Vi uống xong canh gà , nhận chén, bảo Thẩm Vi phụ đạo Dư Nhân học rồi đi ra ngoài.
Thẩm Vi chờ Kiều Linh sau rời khỏi, cười có chút bất đắc dĩ, nói với Dư Nhân “Chị cảm thấy chị gần nhất béo hơn rất nhiều” ngữ khí mang chút hờn dỗi phiền não của cô gái nhỏ.
Dư Nhân nhấp môi cười, “Nào có béo nhiều, chỉ một chút mà thôi, không tin chờ anh em trở về chính chị hỏi anh ấy”
Thẩm Vi cười, “Hỏi hắn có ích lợi gì, chị có là béo tròn hắn cũng sẽ chỉ nói, ăn nhiều một chút, mới đẹp.” Sau đó lại phun hai câu Ngô Quân Hữu trong lúc cô ở cữ vơ vét các loại đồ ăn cho cho cô, còn cả lúc cô chuẩn bị khống chế sức ăn thì lại dùng các loại đồ ăn ngon dụ hoặc cô, ngữ khí đầy ghét bỏ lại lộ ra âu yếm vui sướng cùng hờn dỗi.
Dư Nhân cười nhạt không nói, Thẩm Vi nói vài câu, lại giảng giải bài tập cho Dư Nhân
Thẩm Vi bản thân chính là tốt nghiệp trường 985 , sau đó lại học nghiên cứu sinh, phụ đạo Dư Nhân học tập vẫn còn dư dả. Cô vừa mới tốt nghiệp, còn tương đối lý giải được tư duy giải đề của học sinh ,tận lực dùng phương thức ngắn gọn lại dễ hiểu giảng cho Dư Nhân nghe. Cô nói thâm nhập thiển xuất*, Dư Nhân nghe mà dùng không ít sức lực.* nói vấn về sâu và ít bị mấy ý
Thẩm Vi giảng giải thích tổng kết lại, với các loại bài giải đề đều ghi lại ý chính, hạ bút thành văn, điểm lại tri thức làm thành hệ thống, còn đưa bút ký cô(TV) tổ hợp từ thời cấp 3 của cô(TV) nhờ mẹ cô gửi từ quê lên đưa cho Dư Nhân xem.Dư Nhân như nhận được bảo bối, cảm thấy mẹ cô bảo cô tới tìm chị dâu thật là một chuyện đặc biệt sáng suốt.
Trừ bỏ gần đây chưa gặp ba, Dư Nhân cảm thấy sinh hoạt ở Ngô gia rất tốt đẹp.
Đương nhiên, một lúc sau, cái ý nghĩ này của cô tan biến.
Bởi vì cô cùng Thẩm Vi giống nhau. Bị bà ngoại cùng mợ cô coi như “Heo” mà nuôi dưỡng.
Mợ, bà ngoại đau lòng cô ở trường học đi học vất vả, ngày thường đừng nói nấu cơm làm việc nhà không để cô dính qua tay, ngay cả cơm cũng là bưng đưa đến miệng bên miệng cô, trái cây, đồ ăn vặt càng là nâng mắt là có thể nhìn thấy, còn biến đổi đa dạng, cô nếu không ăn liền sẽ bị cho là “Tiêu cực đối đãi yêu quý” chính là “Kẻ thù của nhân dân ” các cô hai người lúc nhàn rỗi liền bị giáo dục blah blah , từ cơ thể phát dục đến tiêu chuẩn dinh dưỡng , từ nguyên tố vi lượng giảng giải đến ảnh hưởng vĩ mô.Dư Nhân tỏ vẻ, không thể trêu vào không thể trêu vào.
Vì thế cuối tháng lúc cân cô gắt gao nhìn chằm chằm vào cân điện tử , vẻ mặt không dám tin tưởng. Cô thế nhưng béo thêm bốn cân.
Trời.
Mấu chốt là lúc cô nói với ba mẹ bọn họ còn cười chói lọi với cô, mẹ nói thẳng, “Béo chút mới tốt , con trước kia là quá gầy, mẹ không có thời gian ở nhà nên không thể đem con nuôi béo, bà ngoại con nhưng lại làm rất thành công a.”
Dư Nhân: “…” Cô cảm thấy cô tìm lầm đối tượng để than thở.
Lúc cuối tuần , Dư Nhân cùng mẹ và mợ đi dạo phố, thân thể chị dâu không thoải mái hơn nữa sợ Hàng Hàng tỉnh liền đi về trước.
Ngô Nguyệt lúc chưa kết hôn cùng Kiều Linh quan hệ rất tốt, chị dâu em chồng hai người hứng thú yêu thích giống nhau, ba người ở tiệm cà phê uống cà phê, ăn bánh ngọt, xong lại đi dạo phố.
Dư Nhân cũng thích đi dạo phố. Ừm… đấy là trước kia. Từ lúc cô biết mình béo liền không thích nữa.
Nhưng Ngô Nguyệt cùng Kiều Linh vẫn hứng thú bừng bừng như cũ chọn quần áo cho cô bảo cô đi thử, trao đổi nghĩ trang điểm cônhư thế nào , Dư Nhân có chút vô ngữ( cạn lời), rốt cuộc cũng lý giải tâm tình của chị dâu. Nhiệt tình này có đôi khi thật tiếp nhận không được.
Lúc Ngô Nguyệt cầm 4 kiện áo hoodie chọn cho cô, cô tùy tay chọn một cái áo hoodie đã thử qua , lại nói với hai người, “con lấy cái này, hôm nay không ngủ trưa, có chút buồn ngủ , con đi về trước đây. Hai người chậm rãi đi dạo”
Ngô Nguyệt nào có không biết cô trong lòng nghĩ cái gì, giận cô liếc mắt một cái, nhìn Dư Nhân le lưỡi ,vẻ mặt cầu buông tha, bà hỏi, “Tự con về được không?”
“Được được” Dư Nhân nhanh chóng bảo đảm, “Con trở về còn ôm Hàng Hàng…” Lời vừa ra khỏi miệng liền nhớ tới vừa nãy mình nói trở về ngủ, mặt cô có chút hồng, ngượng ngùng cười cười.
Kiều Linh giải vây cho cô nói, “Con đi về trước đi, hai chúng ta tự mình đi dạo. Đúng rồi… Nhớ nhắc nhở chị dâu con uống canh gà, bác cũng đã nói với bác con rồi , nhưng hắn một khi đã chui vào thư phòng làm việc thì không nhớ nổi. Con nhớ nhắc nhở chị con”
Dư Nhân như được đại xá, nhanh chóng đáp ứng, cùng các bà chào tạm biệt cầm đồ đi ra khỏi trung tâm thương mại. Đến ven đường vẫy xe trở về Ngô gia.
Dư Nhân về đến nhà đem quần áo cùng giày đặt ở phòng mình, đi đến phòng chị dâu tìm cô. Vừa nhớ tới bộ dạng khổ đại cừu thâm của chị dâukhi uống canh gà, Dư Nhân liền cười có chút ác thú vị .
Phòng không có ai, chỉ có Hàng Hàng đang ngủ.
Không biết chị dâu đi đâu, Dư Nhân nhìn Hàng Hàng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hô hấp mềm nhẹ, đang ngủ say. Hiện tại mặt mày đã có bóng dáng của Thẩm Vi , không giống lúc mới sinh ra nhíu nhíu, xấu xấu. Có thể thấy về sau khẳng định sẽ là một tiểu soái ca.
Ở trong phòng đợi một lúc, chị dâu còn chưa trở về. Dư Nhân có chút nghi hoặc, nghĩ Hàng Hàng ở trong phòng ngủ cô sẽ đi chỗ nào.
Thẩm Vi không trở về, Dư Nhân cũng không dám rời đi. Sợ trong chốc lát Hàng Hàng tỉnh tìm không thấy người sẽ khóc nháo.
Tiểu gia hỏa tuy rằng mới mấy tháng, nhưng tính tình cũng không nhỏ, chỉ cần vừa tỉnh, liền phải giọng kêu lớn lôi kéo người chú ý tới hắn.
Nhìn hắn trong chốc lát, Dư Nhân cảm thấy Hàng Hàng trong một chốc cũng sẽ không tỉnh, cô lấy quyển sách đi ra ghế treo ở ban công phòng ngủ .Nằm ở ghế treo vừa đọc sách vừa nghe nhạc, như vậy một hồi chị dâu trở lại hoặc Hàng Hàng tỉnh cô đều có thể biết, vừa giết thời gian cũng không chậm trễ việc.
PS: "Anne with an E "là tâm hồn của tôi trong sáng lại 😆. Ai cần thanh lọc lại tâm hồn cằn cỗi đen tối của mình thì xem nhé. Phim rất hay.