Lý Mộc Dương đưa cô đến dưới lầu tiểu khu Ngô gia ,hôn nhẹ ở trên trán, hỏi cô “Qua tết Nguyên Đán tìm một cơ hội qua nhà anh ngồi ngồi đi, mẹ anh đã trở về , anh muốn mang em đi gặp bọn họ”
Gặp phụ huynh … Dư Nhân nhấp môi, lại đột nhiên nhớ tới một đêm kia cùng Lý Sâm Nguyên hoang đường .
“Vẫn còn sớm … Thi đại học xong rồi hẵng nói sau” thanh âm cô có chút nhè nhẹ, giọng điệu lại mang kiên định. Lý Mộc Dương giơ tay xoa xoa tóc cô, “Được, vậy thi đại học xong, dù sao con dâu xấu muốn gặp cha mẹ chồng, em không chạy thoát được đâu”
“Anh mới xấu!”
“…”Lý mộc dương cười, “Người này chú ý chút!”
Cô thật sự trốn tránh rất lợi hại, Lý Mộc Dương cũng không nhắc lại đề tài mang cô về nhà , hai người lại nói chuyện một lúc, Lý Mộc Dương từ cặp sách lấy ra một hộp quà đưa cho cô, cô hỏi “Cũng là quả táo?” Cô hôm nay nhận được hơn nhiều, cặp sách rất nhiều, còn chia cho Nghe Thiến vài quả. Cô cười hắn, “Anh cũng ấu trĩ như vậy Lý Mộc Dương”
Hắn búng búng trán cô, “Người khác đưa cho em thì nghe được câu cảm ơn, anh đưa cho liền thành ấu trĩ?… nhận đi, bên trong chính là tâm ý của tiểu ca ca .”
Còn tiểu ca ca… Dư Nhân cùng hắn vui đùa, “Lý huynh, liêu muội thủ đoạn lại không bằng”
“Kia nhưng mà” hắn theo ý tứ cô, lại để sát vào bên tai cô nói, “Còn mới vừa rồi có 1 đoạn đẹp nhất nữa đây”
Cô đỏ mặt, mắng hắn một câu, xoay người đi , đi được hai bước lại quay đầu, bảo hắn về đến nhà thì nhắn tin cho cô biết. Lý Mộc Dương miệng tươi cười, “Ném không được. Cô vợ nhỏ của anh còn ở đây, anh còn có thể chạy đến nào ”
Lại nghiêm túc nói, “Trở về đi, anh về đến nhà sẽ nhắn cho em biết”
“Ừ”
Dư Nhân không đi lầu 5 nhà cữu cữu, trực tiếp trở về lầu sáu.
Vốn dĩ cho rằng có thể tránh được cữu cữu, kết quả vào cửa phát hiện trong phòng một đám người ngồi phòng khách đang cười nói, còn rất náo nhiệt, cũng thực đầy đủ hết.
Mọi người thấy cô trở về đều kêu cô đi ăn cái gì đó đi, bà ngoại cầm bánh vó ngựa nói, “Mau tới nếm thử, dì Tưởng con mới vừa mang đến, trước kia con thích nhất ăn món này.”
Dư Nhân thay giày, đem cặp sách đặt bên cạnh trên sô pha đi qua ngồi xuống , nhận bánh từ tay bà ngoại nếm một miếng, nói “Vẫn là hương vị trước kia. Dì Tưởng đã tới sao ạ?” Cô hỏi Ngô Nguyệt.
Tưởng Hi là bạn thân Ngô Nguyệt thời trung học , hiện tại hai người kết hợp mở văn phòng làm việc lại là đối tác hợp tác , ngày thường kết giao chặt chẽ, Dư Nhân cũng thực thích cái tính tình sang sảng làm việc quả quyết này của dì.
Ngô Nguyệt cười nói, “Cô đi công tác ở bên này , khảo sát tình huống sinh nguyên đây, buổi chiều tới nhà chơi.”
“A” Dư Nhân gật gật đầu, lại nói “Đã lâu rồi con chưa gặp dì Tưởng, còn có Xinh Đẹp” con gái Tưởng Hi tênTống Xinh Đẹp, lớn hơn Dư Nhân một tuổi, hiện tại học năm nhất, hai người từ nhỏ đã quen biết, bởi vì trước kia cha mẹ hai bên thường đi du lịch cùng nhau , cũng coi như quen biết, chỉ là việc học cấp 3 bận rộn, người hai nhà đã lâu không tụ họp lại.
“Xinh Đẹp hiện tại năm nhất, có thể so với con nhẹ nhàng hơn nhiều, chờ con thi xong nghỉ hè có thể đi tìm con bé chơi.”
“Rồi nói sau, Mong Mong các cậu ấy còn tính toán đến lúc đó đi du lịch sau tốt nghiệp đây”
Bà ngoại Dư Nhân giận Ngô Nguyệt, “ Còn chưa thi đâu, con đã tính toán chuyện đi chơi cho Nhân Nhân , chính con cả ngày không về nhà đã đành, còn khuyến khích Nhân Nhân chạy ra ngoài?”
Ngô Nguyệt: “…” Bà nói cái gì?
Không cách nào cùng lão nhân gia nói đạo lý, Ngô Nguyệt sáng suốt cười nịnh nọt mẹ mình , lại quay ra Dư Nhân nói, “Vậy con đi đọc sách trước đi, có cái gì không hiểu đợi lát nữa chị dâu con dỗ Hàng Hàng ngủ rồi con đi hỏi con bé”
“Vâng” Dư Nhân nói xong đứng dậy đi lấy cặp sách, Ngô Viễn Sơn bên cạnh nói, “ báo cáo anh giao lên rồi, gần đây cũng không có việc gì, Nhân Nhân có sẽ không vấn đề cũng có thể lấy tới hỏi anh.”( nói với NN)
“Cũng đúng" bà ngoại Dư Nhân dứt lời, nhìn sắc mặt Dư Nhân có chút không tốt, hỏi cô “Làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không ?”
“Không…” Dư Nhân xua tay, “Con về trước phòng đây”
“Bánh ngọt còn chưa ăn ?”
“Không ăn, hôm nay thấy giáo giao rất nhiều bài tập , con đi làm bài tập trước.”
Vào phòng, Dư Nhân mới nhíu nhíu mi, trêm khuôn mặt nhỏ tràn đầy rối rắm. Nhưng mà hôm nay bài tập thật sự là nhiều, Thầy dạy toán học lúc tan học đã phát hai bộ bài thi, giáo viên lịch sử cùng giao cho 1 bộ , bài thi lịch sử giữa trưa buổi chiều ngày mai còn có thể làm, có thể đếm được học sau hai tiết buổi sáng ngày mai phải dùng.
Nhưng có chút “Áp bách” ,phản kháng là vô dụng, trễ nải thời gian của người khác chính là mưu tài hại mệnh*! Ngày thường thầy giáo một cái dấu chấm câu cũng đều đưa ra N loại bài giải ,thầy giáo đối những lời này không cũng lựa chọn làm như không thấy?
Nghĩ đến thầy dạy toán phát quyển hạ tử, để lại một câu, “Thật ngại quá buổi chiều đã quên phải phát, các bạn học mau chóng làm đi, ngày mai chúng ta phải giảng rồi” sau, dẫm lên giày cao gót phiêu nhiên mà đi, toàn ban ồ lên. Nghe Thiến nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm thầy giao đặt trên tay cô một xấp bài thi, mỉm cười nhìn thầy nói được (hảo), chờ thầy đi rồi, bộ dáng hận không thể ném ra khỏi phòng học , Dư Nhân lại cười cười.
Nghe Nghe Thiến nói cô đại khái là nhất không thích toán học toán học khóa đại biểu, sở dĩ đương khóa đại biểu là bởi vì nàng toán học thành tích hảo, mà nàng sở dĩ toán học thành tích hảo là bởi vì cảm thấy vì toán học buồn rầu quá phiền… Học bá thế giới Dư Nhân kỳ thật cũng không phải thực hiểu. Tóm lại nàng tiếp nhận bài thi liền biết hôm nay khả năng muốn vãn ngủ.
Ở phòng học làm nửa chương, lúc này cô tắm rồi ra , ngồi vào bàn học mở sách bắt đầu tính toán.
Dư Nhân không phải cái loại học bá trời cho , cũng không giống Lý Mông cùng Nghe Thiến , học nhẹ nhàng ,thi còn có thể ổn tiến niên cấp bảng, cô sở dĩ có thể vào anh tài ban là bởi vì cô thường thường thượng phụ đạo ban, mỗi lần đều trước tiên chuẩn bị bài ôn tập, người chậm cần bắt đầu sớm, nàng đại khái thuộc về dùng cần bổ vụng kia loại. Cho nên ngày thường cũng không dám thả lỏng, học tập cũng thập phần nghiêm túc, đi học nghe giảng càng là chuyên chú, đây cũng là vì cái gì hôm nay nàng đi học thất thần nghe thiến sẽ như vậy kinh ngạc nguyên nhân.
Dư Nhân học hơn một giờ thời điểm, Ngô Viễn Sơn gõ nàng môn, nàng cắn nắp bút nhăn lại cái mũi nhỏ, vẫn là buông bút qua đi mở cửa.
“Cữu cữu…” tay cô vịn cửa đứng ở bên trong nhìn hắn.
Ngô Viễn Sơn cười cười, nâng tay cầm bánh ngọt, đi đến, đem đĩa bánh ngọt đặt bên cạnh bài thi cô , “Ăn bánh ngọt trước còn lại để học sau đi”
Nói xong quét mắt nhìn cái bàn cô một cái, chờ cô ngồi xuống xong, hắn kéo ghế dựa ngồi bên cạnh cô.
Thân mình Dư Nhân cứng đờ.
Ngô Viễn Sơn hỏi cô, “Gặp vấn đề gì?” Nói cầm lấy bài thi cô lật lên xem. Cô có một cái thói quen nhỏ, mỗi lần làm bài sẽ không tính toán luôn mà luôn vẽ ngôi sao nhỏ ở bên cạnh , vẽ càng nhiều chứng tỏ đề càng khó, hắn mới vừa nhìn lướt qua, phát hiện trên giấy có năm sáu ngôi sao.
Dư Nhân gật gật đầu, cô chính tạp ở phía sau hình hình học thượng, này đề đồ có điểm phức tạp, làm cầu tổng thể tích V, nhưng hình đa diện quá dị dạng, nàng thêm thêm giảm giảm luôn là tính không đúng.
Ngô Viễn Sơn nhìn thoáng qua túi đựng bút cô cầm tay cô tự động vẽ cho cô đường trợ tuyến( ? chắc mấy cái đường trong hình học), nói “Chia thành hai phần rồi giải, trước tiên đừng nghĩ tính thể diện tích, bên trái cái này lấy mặt bên vì đế kiến cái trục toạ độ trước cầu ra hữu hạ sườn đỉnh điểm rốt cuộc mặt khoảng cách, mặt phải bộ phận liền bình thường ấn đế mặt làm đế giải, con thử xem” ( không hiểu gì)
Dư Nhân nghe xong quên cả ăn bánh ngoạt ăn trong tay , chờ hắn nói xong cô đem bánh đặt lại trong cái đĩa, gấp gáp chờ không nổi cầm bút tính toán, quả nhiên, dùng phương pháp của hắn đem bất quy tắc hình đa diện mở thì giải quyết vấn đề dễ dàng hơn. Cô theo bản năng hướng về phía hắn cười, “Cữu cữu người thật là lợi hại”
Nói xong,nét tươi cười hơi trệ, khuôn mặt nhỏ rối rắm nhìn hắn, hắn bây giờ rất giống như rất nhiều lúc trước kia mỉm cười chuyên chú nhìn cô.
Trước kia không cảm thấy có cái gì, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng Dư Nhân khó chịu vô cùng.
Dư Nhân bĩu bĩu môi, “Người đừng nhìn con…”
Ngô Viễn Sơn buồn cười, “Sao vậy? Đã nhìn thấy hết còn không thể nhìn?”
Cô nâng mắt lên, tay nhỏ đi che hai tròng mắt phóng thích ánh mắt nóng cháy hắn , có chút ấu trĩ lại có chút bướng bỉnh nói, “Người đừng nhìn con như vậy …”
Ngô Viễn Sơn cười khẽ, nhẹ nhàng đem tay nhỏ cô che ở mắt mình cầm trong tay, “Ta quản không được nó.”
“Nó từ thật lâu trước kia liền không nghe ta nói. Con dạy ta quản nó như thế nào được không…”
__________________________________PS: Dịch giã rảnh quá ngồi coi đi coi lại các SPN Convention. Có edit dịch mấy đoạn hài đăng mà không ai xem 😄. Kiểu mình ngu chỗ chuyển xưng hô hay sao ý có mỗi chọn từ gì thôi mà cũng ngồi tiếng đồng hồ🤦♀️.