Dư Tội

Chương 25: Long sát thủ ra uy. (1)



“ Cậu công, tôi thủ, nào!”

Hứa Bình Thu vẫy vẫy tay, Giải Băng vốn có chút cố kỵ, có điều bắt gặp ánh mắt hời hợt của đối phương, tuổi trẻ khí thịnh, đi vòng quanh đối phương, làm vài động tác giác, múi dao thình lình đâm vào sườn.

Chát! Giải Băng bị đánh một phát vào lưng, dao găm thiếu chút nữa rời tay, đám đông kinh ngạc, chú già này vậy mà khỏe quá.

Người ta hoàn toàn đang đùa giỡn, chỉ chộp cổ tay không bẻ, Giải Băng đỏ mặt lùi lại, thình lình hụp người xuống quét chân, Hứa Bình Thu lùi tránh, Giải Băng hét lớn lao tới, liên tục hai đòn chém tầm cao, thấy Hứa Bình Thu khom người né, để trống trước mặt, mừng thầm biến chém thành đâm, chọc thẳng vào bụng, mấy động tác liên tiếp liền mạch như hành vân lưu thủy cực kỳ đẹp mắt, làm người vây quanh vỗ tay khen hay.
Ngay cả An Gia Lộ ít khi tham gia cái trò hò hét với đám nữ sinh cũng nắm chặt tay phấn khích, đợi Giải Băng đánh trúng là hoan hô. Mặc dù cô thần tượng Hứa Bình Thu, nhưng lúc này mong Giải Băng đâm trúng, chú già đó xem thường học viên quá rồi.

Chớp mắt tưởng chừng Giải Băng sắp đâm trúng, không ngờ bàn tay to như cái quạt của Hứa Bình Thu đẩy mé ngoài cổ tay Giải Băng một phát, dao găm chệch đi. Giải Băng theo đà lao về phía trước, lại bị Lão Hứa nhẹ nhàng đẩy lưng một cái, chúi mặt suýt ngã phải loạng choạng lao về phía trước mấy bước mới đứng vững.

“ Ồ ...” An Gia Lộ cùng mấy nữ sinh thất vọng buông tay:

“ Giải Băng hình như hăng lên rồi, liệu sơ xảy gì không?” Có mấy giáo viên nhận ra Giải Băng bắt đầu nóng máu, sợ hắn không kiểm soát được:

Chủ nhiệm Giang xua tay: “ Xử trưởng Hứa là cao thủ chơi dao đấy, đừng nói là một người, dù cả đám xông lên chưa chắc đã hạ được đâu.”
Mọi người mới yên tâm xem, Giải Băng quả nhiên là hăng máu rồi, chiêu thức tung liên hồi, miệng quát lớn, động tác lưu loát như vũ đạo, thậm chí còn có lần xoay người đổi tay suýt nữa đâm trúng Hứa Bình Thu. Lão Hứa động tác có vẻ đơn giản bất nhã, kỳ thực rất thực dụng, như đang đùa với gà con.

“ Nào, tôi công, cậu thủ!”

Đánh thêm một lúc Hứa Bình Thu thấy Giải Băng đã suy giảm thể lực, sĩ khí cũng xuống theo, vẫy vẫy tay đổi bên. Giải Băng ném dao găm sang, vừa vào thế thì dao gâm đâm thẳng tới như điện xẹt, hướng thẳng yết hầu, thất kinh đưa tay gạt, không ngờ dao chúc xuống, tiếp đó bụng đau nhói, nhảy lùi lại.

Đám đông người cười người kêu lên sợ hãi, vừa rồi người ngoài nhìn vào thì Giải Băng không khác nào đứng im cho người ta đâm, nhưng hắn có khổ không nói ra được, ủ rũ lùi về hàng.
Hứa Bình Thu nhìn đám chim non, tâm tính trẻ con bộc phát, đắc ý chĩa dao chỉ khán đài: “ Ai không phục thì xuống đây chơi, đâm trúng tôi thì môn này tôi cho điểm tuyệt đối. Đừng thách tôi đâm, chắc chắn đâm trúng.”

Câu này khác gì vả mặt đám học viên đang tuổi tự tôn thích sĩ diện, lập tức có thằng ngốc đứng lên, là Trương Mãnh, đám anh em phía sau vỗ tay hú hét: “ Lên đi Súc Sinh, anh em cược cậu thắng đấy.”

“ Nào nào, nhanh nhẹn lên, có phải chưa ăn sáng không hả? Trông cao lớn thế kia sao lề mề vậy?” Hứa Bình Thu khıêυ khí©h ném dao găm tới:

Trương Mãnh nhặt dao găm lên, không nói không rằng, tay cầm ngược dao dấu đằng sau, nhìn ra dáng cao thủ lắm, hai người đi vài vòng thăm dò, bất thình lình một dao quét thẳng từ bụng lên mặt, vừa nhanh vừa độc, đám anh em vừa hú lên thì Lão Hứa lùi ra sau.

Vẫn không nói lời nào, Trương Mãnh áp sát đâm trên, chém dưới, liên tục hụt mấy chiêu, quên cả tay cầm dao, chân đá, khuỷu giật, nhìn có vẻ giận quá mất khôn kỳ thực tay cầm dao luôn lăm lăm chờ thời.

Lão Hứa cười âm hiểm, vờ lộ sơ hở, quả nhiên dao đâm tới ngay, cổ tay bị chộp được, một cú đẩy nhẹ nhàng, Trương Mãnh cao lớn vậy mà ngã uỵch xuống đất, người xem thấy e răng.

“ Còn ai nữa không, đừng nghĩ thời buổi này bắn súng tốt là đủ mà xem thường môn phòng chống dao găm, lúc quan trọng là thứ cứu mạng đấy, lúc tấn công mắt đừng nhìn ngang ngó dọc, nhắm vào vai, vì tay chưa hành động, vai đã di chuyển, dựa vào vai mà phán đoán động tác, chớ để đối phương tới rồi mới chắn ... Còn ai muốn thử không, đừng để chuyện này cũng ưu tiên phụ nữ nhé.”

Hứa Bình Thu cởi cúc tay áo sắn lên, câu nào câu ấy như gai đâm vào người đám thanh niên máu nóng, Lý Nhị Đông nhảy ra, đám anh em gọi hắn là Lão Nhị bởi vì đầu óc hắn hơi có vấn đề. Vừa xuống sân là đâm liên hoàn, miệng la hét, động tác như phim ảnh, điên cuồng rống lên:” Xem lão tử xử lý ngươi đây.”

Mấy giáo viên chau mày, nhìn Lý Nhị Đông bộ dạng điên cuồng, ngay Hứa Bình Thu cũng chẳng hiểu ra sao chú nhóc này lại như có thù gϊếŧ cha gϊếŧ mẹ như thế, liên tục rút lui, lui, lui, lại lui.

Lý Nhị Đông bực mình dừng lại: “ Xử trưởng Hứa, chú cứ chạy như thế làm sao tôi đâm được.”

Tiếng cười vang dội, Hứa Bình Thu vừa buông lỏng, Lý Nhị Đông như thằng điên lao tới, hưng phấn hô lên:” Đâm trúng rồi ...!”

Mũi dao chỉ còn cách mặt Hứa Bình Thu vài tấc, không kịp đề phòng, nhưng ứng biến càng nhanh, chẳng chút dấu hiệu nào Hứa Bình Thu ngã người ra sau. Tiếp đó Lý Nhị Đông đang cười điên cuồng cảm thấy người bay bổng lên trời, rầm cái ngã xuống cách mặt đất không xa, chung số phận với Trương Mãnh.

Diễn biến bất ngờ làm đám đông câm lặng chốc lát, bất giác vỗ tay rào rào.

Cao thủ!

Hứa Bình Thu bật người đứng dậy, đi tới dìu Lý Nhị Đông lên, chỉ bảo hắn vài động tác giảm đau, Lý Nhị Đông nhe răng cười nói không sao, đó là sự tôn trọng vô nguyên tắc với kẻ mạnh, cho dù ăn vào đòn không ai để ý.

Dao găm công dễ thủ khó, chơi tới mức này làm đám học viên nổi hứng, tiếp đó cũng có vài người nhảy xuống thử lửa, nhưng không phải đối thủ, không bị bẻ cổ tay thì cũng bị cướp dao. Nữ sinh căn bản không dám lên, An Giai Lộ tay chống cằm nhìn Hứa Bình Thu không chớp, đôi mắt long lanh đầy sùng bái, nếu chẳng phải Hứa Bình Thu già đáng tuổi cha cô rồi thì Giải Băng chắc là ghen tới phát cuồng.

Đang học tới hứng thú, Đổng Thiều Quân nhìn thấy Long Trần tay chống cằm mắt khép hờ, chẳng biết y đang nhìn hay đang ngủ gật, lớn tiếng hô hào: “ Long Nhi, xem chú già lợi hại không, cậu có giỏi thì lên đi, đừng có suốt ngày bắt nạt bọn này.”

“ Đúng rồi, Long sát thủ của chúng ta còn chưa ra tay cơ mà.” Bánh Đậu choàng tỉnh vỗ tay:

“ Long Nhi, Long Nhi, Long Nhi!” Đám anh em lấy lại khí thế đồng thanh hô lớn, bình thường môn này giống như chơi vậy, chơi giỏi nhất là Long Trần, bọn họ không bị y cửa cổ thì cũng bị cứa trym, vừa phục vừa hận, lần này đẩy y ra thắng thì tốt, không thắng có cớ chế nhạo y, càng tốt hơn:

Tiếng hô khí thế làm An Gia Lộ phải ngạc nhiên, không nghĩ Long Trần bình thường ở lớp chẳng có gì nổi bật lại được ủng hộ lớn như vậy, chẳng lẽ bọn họ nghĩ cậu ta có thể thắng xử trưởng Hứa sao? Giải Băng cũng nhíu mày tò mò.

Q1 -