Hứa Bình Thu không trả lời mà nhìn Giải Băng: “ Có phải vì Tiểu An tới nên cậu cũng đi theo không?”
Giải Băng hơi bối rối: “ Báo cáo xử trưởng, có nguyên nhân đó, nhưng lý tưởng của tôi là làm hình cảnh, không phải làm đốc sát rảnh rỗi đi soi mói người mình, tôi không làm việc ấy.”
“ Ha ha, Lão Cao bên đốc sát mà nghe thấy là tra cậu trước tiên đấy ... Duẫn Ba, cậu không cần tới, cha cậu trong tòa nhà này, cần tôi mở cửa sau cho sao?”
Duẫn Ba giống như đứa trẻ to xác, không quyết đoán lắm: “ Cha tôi không cho tôi làm hình cảnh ... Nên tôi đi cửa sau, xử trưởng quản lý mấy nghìn hình cảnh toàn tỉnh, thêm vài người chúng tôi cũng được mà.”
“ Đúng thế xử trưởng Hứa, chúng tôi yêu cầu không cao, tới đội hình cảnh nào cũng được ...” Lý Chính Hoành thừa thế nói: “ Ồ, xem ra tôi xem nhẹ lý tưởng của mọi người rồi.” Nhiệt tình này rất đáng khen, nhưng hiện thực thì tàn khốc lắm, Hứa Bình Thu đứng dậy:” Được, dù sao tôi cũng đang định tới đại đội hai, để đội trưởng ở đó nhìn qua, nếu nhìn trúng, tôi sẽ nghĩ cách ... Vừa vặn ở đó có vụ án, mọi người có thử xem.”
Rời tòa nhà sở công an tỉnh, Hứa Bình Thu gọi lái xe tới, đang nghĩ xe không đủ chỗ ngồi thì Giải Băng lái chiếc xe Jeep Wrangler đỏ rực hết sức chói mắt, cao cấp hơn xe của ông ta không biết bao nhiêu mà kể, Lão Hứa cười ngượng lên xe.
An Gia Lộ chiếu cố tâm tình ông chú già, không đi cùng xe với Giải Băng mà lên xe cùng Hứa Bình Thu tới đại đội hai.
Đại đội hai nằm ở đường Kính Tông, không xa, nhưng vị trí rất vắng vẻ, từ sau nhà khách Kính Tông đi vào cái ngõ rất sâu mới tới nơi, không giống đồn công an hay trị an đều đặt ở chỗ đông đúc, vì tính chất công việc, các đại đội hình cảnh đều ở nơi ít gây chú ý, điều này tương tự với đại đội một, căn cứ của họ cũng trong ngõ sâu, đại đội ba, đại đội bốn ra hẳn ngoại ô. Khi bọn họ xuống xe thì đội trưởng đại đội hai là Thiệu Vạn Qua đã đợi sẵn đi lên đón, bước tới bắt tay Hứa Bình Thu nhìn qua bốn người, nhưng không hỏi.
Hứa Bình Thu cũng không giới thiệu mà hỏi thẳng tình hình vụ án, án mạng phải phá là quy định cứng của bộ công an, fax ra hạn phá án sắp xuống, vụ án loại này, áp lực của cả sở tỉnh lẫn cục thành phố đều rất lớn.
Mấy cảnh sát trẻ ngoan ngoãn theo sau lưng Hứa Bình Thu, nhỏ giọng thảo luận vị đội trưởng cao lớn kia, trông còn hung dữ hơn cả Trương Mãnh, sau lưng phồng lên, chắc là mang vũ khí, dáng vẻ đó khuôn khiến học viên sùng bái. Huống hồ Thiệu Vạn Qua cũng là danh nhân trong giới cảnh sát, mấy năm trước phá vụ án cướp ngân hàng oanh động.
“ Có báo cáo khám nghiệm tử thi chưa?”
“ Đang chuẩn bị ạ, trước buổi trưa sẽ có báo cáo chi tiết.” “ Xác nhận được thân phận rồi chứ?”
“ Vâng, người nhà vừa tới xác nhận, trong đó loạn lắm, khóc lóc ầm ĩ.” Thiệu Vạn Qua nhỏ giọng nói thêm, làm cái nghề này ngán nhất không phải là đối đầu với những tên tội phạm hung hãn mà là người thân của người bị hại: “ Hẳn là gϊếŧ người cướp của, tài sản tùy thân và thẻ ngân hàng của hai cô gái đều bị mất, thi thể có dấu vết bị ngược đãi nhiều chỗ. Chúng tôi hoài nghi nghi phạm không phải gây án lần đầu, cho nên trọng điểm điều tra những kẻ có tiền án tương tự.”
“ Xem ra vụ án này không làm khó được các cậu, tôi nhấn mạnh tốc độ, sắp Tết rồi, phát sinh vụ án kiểu này, ảnh hưởng rất xấu ... Đừng nhăn nhó, không phải tôi gây áp lực cho cậu, mà là bên trên gây áp lực cho chúng ta. “ Nếu động cơ là gϊếŧ người cướp của thì độ khó không cao, rút tiền ngân hàng, hiện trường đầu tiên cùng hiện trường vứt xác sẽ để lại nhiều manh mối, Hứa Bình Thu vừa gây áp lực vừa cổ vũ:
Thành phố Đại Nguyên có bốn đại đội hình cảnh, danh tiếng nhất, sản sinh nhiều truyền thuyết nhất là Đại đội một ở đường Ngũ Nhất, nơi đó luôn được coi là cái nôi đào tạo lực lượng hình cảnh tỉnh thành. Thế nhưng đại đội một đặt giữa trung tâm thành phố, bao quanh là các cơ quan chính phủ, an ninh khá tốt, cho nên áp lực công việc không quá cao. Đại đội ba tuy quản địa bàn khá rộng, nhưng nhiều khu thương mại, nơi đó tỉ lệ tội phạm kinh tế cao hơn tội phạm hình sự, cho nên bị người ta nói sau lưng đại đội ba chỉ chuyên đi thu tiền bảo kê. Đại đội bốn nằm hơi xa thành phố một chút, vài năm trước còn bị coi là nơi đi đầy, tuy giờ thành phố mở rộng, nhiều công việc hơn một chút, song vẫn khá an nhàn.
Cái từ an nhàn này so mấy đại đội hình sự với nhau thôi, chứ so ngay trong ngành cũng là áp lực như núi rồi.
Vất vả nhất thì khỏi nói rồi, không ai dám tranh cái danh hiệu này với Đại đội hai hết, nơi này là tập trung nhiều tụ điểm giải trí, lại còn có ga tàu, bến xe, hoàn cảnh hết sức phức tạp, sản sinh nhiều vụ án nghiêm trọng, chính vì thế đây là nơi có số cảnh sát xin nghỉ hoặc điều chuyển lớn nhất, không ít người phải đưa đi điều trị tâm lý.
Hứa Bình Thu vươn lên nhờ làm việc trong môi trường như thế, ông ta từng là đội trưởng Đại đội hai, phá vô số kỳ án, nhờ đó trở thành vị xử trưởng trẻ nhất lịch sử, còn Thiệu Vạn Qua là do một tay ông ta cất nhắc lên vị trí này, có thể xem là đích hệ.
Đi vào trong sân đại đội, có mấy hình cảnh nhảy lên một cái xe nhưng khởi động máy không được, bực tức kéo xuống đá cái xe đó một phát rồi lên xe khác phóng vù qua cổng, chắc là có nhiệm vụ khẩn cấp, chẳng kịp chào đội trưởng.
Thiệu Vạn Qua giờ mới hỏi bốn người lẽo đẽo theo sau Hứa Bình Thu như cái đuôi: “ Xử trưởng Hứa, bốn đứa nhóc này là sao?”
“ À, học viên tốt nghiệp khóa này đấy, có muốn nhận không?”
Vừa quay lại nhìn nữ sinh xinh đẹp quá đáng kia, Thiệu Vạn Qua hơi phản cảm, lắc đầu ngay: “ Xử trưởng Hứa, anh lạ gì nữa, nếu muốn cho tôi người thì để tôi xuống đồn công an hoặc qua vũ cảnh chọn, chứ tính chất công việc của chúng tôi như thế, cô bé yểu điệu này không chịu nổi đâu.”
An Gia Lộ không phục, chẳng rụt rè, bước lên nói: “ Đội trưởng Thiệu, làm hình cảnh mà cũng phân biệt giới tính à?”
Tất nhiên có ngay Giải Băng tiếp ứng cho cô: “ Đúng thế, việc đều do người làm, vì sao chúng tôi không làm được? Không được thì cũng có thể rèn luyện, có ai sinh ra đã là hình cảnh đâu.”
“ Chúng tôi học chuyên ngành điều tra hình sự, vì sao không thể làm hình cảnh?” Duẫn Ba chạy theo Thiệu Vạn Qua chất vấn, cha hắn làm trên sở tỉnh, không sợ một đội trưởng đại đội:
“ Đội trưởng Thiệu, tôi có đọc hồ sơ vụ án cướp ngân hàng, tôi rất muốn theo anh học tập.” Lý Chính Hoành khôn khéo hơn chút, nói rất dễ nghe: