Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 37





Tiếng kêu sợ hãi hỗn loạn ai u, ai u , đem sương mù trong rừng cây ướt át thổi tan, lộ ra mấy cây kim dữ tợn của hung muỗi.

Có một tu sĩ Lâm gia trang đang định niệm thần chú ngự kiếm, nhưng vừa thấy hung muỗi đến gần mình, bỗng nhiên chân cẳng nhũn ra, tay run đến vô pháp thủ quyết, từ trên thân kiếm rớt thật mạnh xuống đất, kêu thảm thiết:
"Trăm muỗi vương! Ngàn muỗi vương! Nhiều hung muỗi như vậy,......!Cứu mạng, cứu mạng a!"
Nhưng mà tu sĩ này đứng gần với đệ tử Khai Nguyên Kiếm Tông nhất, chung quanh càng không có một đồng bọn, đệ tử kiếm tông cuống quít chạy trốn còn không kịp, ai có thể rảnh rỗi mà cứu hắn?
Một đệ tử kiếm tông chửi ầm lên:
"Cái tên tiểu tử hỗn đản nào vận dụng tiên lực, đưa tai hoạ tới vậy? Nhiều hung muỗi vương như vậy......!Thật sự là muốn mạng lão tử mà!"
Đầm lầy muỗi vương hung danh hiển hách, ngay cả khi đã là muỗi vương, vẫn thích tấn công theo bầy.

Gặp phải Trăm muỗi vương, chẳng khác nào đồng thời gặp phải một trăm cây kim của hung muỗi bình thường, mà mỗi con bình thường đã có bốn cây kim kết hợp với sức mạnh của Trăm muỗi vương.

Gặp phải Ngàn muỗi vương, chẳng khác nào đồng thời gặp phải một ngàn cây kim của hung muỗi bình thường, mà mỗi con bình thường đã có năm cây kim kết hợp với sức mạnh của Ngàn muỗi vương.

Bởi vậy tuy rằng lần này chỉ đưa tới một con Trăm muỗi vương, một con Ngàn muỗi vương, nhưng mà theo sau chúng là số lượng hung muỗi che trời lấp đất rậm rạp, giống như mây đen kéo đến, ong ong bay tới mọi người.

Cho đến nay, những con muỗi mà Thiên Tình gặp phải, không biết vì sao, đều rất nghe lời hắn.

Nhìn các tu sĩ khác sợ hãi hung muỗi, Thiên Tình vẫn còn cảm thấy không thể hiểu được.


Nhưng mà thấy cảnh tượng dày đặc lúc này, hắn không khỏi hít một hơi sâu, sau cổ tê dại.

Chúng tu sĩ không còn màng đến thứ gì nữa, ngự kiếm bay nhanh, trốn chui trốn nhủi như chuột.

Thiên Tình một tay ôm Lâm Tử Sơ, hơi hơi nghiêng người, xem tình hình phía sau.

Loài hung muỗi này có thể uyển chuyển nhẹ nhàng, đôi cánh mỏng manh, tuy sống quanh năm ở đầm lầy nhưng một khi đã bay, tốc độ của chúng còn nhanh hơn so với Nhân loại rất nhiều.

Hàn Thử Kiếm của Lâm Tử Sơ là một trong mười hai hàn kiếm mạnh nhất.

Nó vừa dài vừa mỏng, lưỡi kiếm hẹp không dày, khi phi hành mũi kiếm cắt qua không khí với tốc độ cực nhanh.

Mặc dù mang theo trọng lượng hai người, vẫn dẫn đầu chúng tu sĩ.

Thiên Tình nhìn về phía sau thấy hung muỗi tiến đến càng lúc càng gần, trong lòng kinh hoàng.

Những hung muỗi đó khi đã phát hiện có tui sĩ phi hành phía dưới sẽ dần dần hạ xuống, tiếp cận kẻ đó càng lúc càng gần, không bao lâu, liền có thể thấy hung muỗi đang giơ cây kim khủng bố phía trước.

Hung muỗi dẫn đầu có năm cây kim sắc bén, một vòng tròn kỳ quái quanh mắt, trong sương mù lóe lên ánh sáng.

—— Ngàn muỗi vương!
"Cứu mạng!"
"Cứu......!Cứu ta!"
Tu sĩ Trúc Cơ kia khi nhìn thấy cây kim khủng bố đã sớm không còn chiến ý, thảm thiết kêu cứu.

Ngàn muỗi vương rất giảo hoạt, sau khi tìm đúng mục tiêu sẽ từ trên không trung chớp mắt một cái, lao xuống hướng giữa đám người bay tới.

Tu sĩ hoảng hốt mà chạy, thị vệ Lâm gia trang bắt bầu phân tán, một bộ phận chạy trốn về hướng đông nam, một nhóm khác lại bay đến về phía tây.

Ngàn muỗi vương đâm xuống không chút do dự, lại hướng Lâm Tử Sơ mà chạy đến.

Theo sát phía sau Ngàn muỗi vương làTrăm muỗi vương, bay về phía tây.

Có vài vị tu sĩ cách đó quá gần, đều nhanh chóng bị Ngàn muỗi vương đuổi theo.


Âm thanh thảm thiết kêu lên không ngừng bên tai, đều là khàn giọng mà cầu cứu.

Nhưng ở loại thời điểm này, bất kể là ai đều khó bảo toàn bản thân.

Thiên Tình cả người ý bạo trướng, hắn gập ngón tay phải lên, đặt ở trên môi, liên tục thổi lên.

Tiếng còi xé trời.

ong ——
ong ——!
Tuy nhiên, tiếng đập cánh của Ngàn Muỗi Vương vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, giống như một bộ giáp sắt đang siết chặt, dũng mãnh tiến đến.

Vô dụng!
Đúng lúc này, Ngàn muỗi vương đã dán ở sau lưng tu sĩ cuối cùng.

Năm cây kim thật lớn đột nhiên đâm về phía trước, rồi sau đó lùi về.

Liền thấy một thứ như trái tim nhảy lên, mang theo mạch máu bị kéo ra khỏi cơ thể, máu nóng bắn đầy mặt đất.

Tu sĩ bị đâm trúng hét thảm một tiếng, sắc mặt lập tức biến thành tro tàn, thân kiếm dưới chân lắc lư rơi xuống, thi thể tu sĩ tựa như con cá không xương, mềm nhũn chìm xuống đầm lầy, vĩnh viễn ngủ say bên trong tòa tiên sơn lãnh khốc Kình Thiên Chi Trụ này.

Đốt!
Đốt! Đốt!
Ba tiếng vang lên, lại có ba vị tu sĩ bị Ngàn muỗi vương rút đi trái tim.


Năm cây kim này của hung muỗi, hết bốn cái đã vào trái tim tu sĩ cướp đi sinh mạng của bố tu sĩ Trúc Cơ, nhưng điều này vẫn không hề ảnh hưởng đến tốc độ phi hành của Ngàn muỗi vương, dường như chuyện này đối với nó chỉ đơn giản là uống nước.

Trong bốn tu sĩ bị giết, có một người là thị vệ Lâm gia trang mang đến.

Bởi vì Thiên Tình nghiêng người ra sau coi, nên nhìn rõ rang hết thẩy.

Cánh tay hắn căng ra, lông tơ sau sống lưng như dựng đứng lên.

Thiên Tình từ nhỏ không cha không mẹ, chưa từng được sống trong nhung lụa, luôn phải ở bên ngoài lăn lê bò lết, gian nan sinh tồn.

Cho nên, đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy người chết.

Nhưng tuyệt đối chưa từng chứng kiến cảnh tượng giết chóc kinh khủng như vậy, tu sĩ Trúc Cơ ở Vạn Thủy thành được người người kính ngưỡng, đến Kình Thiên Chi Trụ lại không có một chút năng lực xoay chuyển tình thế nào!
Thiên Tình đã biết, giờ phút này đã bọn họ gặp được hung muỗi không tầm thường.

Nó là sinh vật mạnh mẽ và tàn nhẫn nhất mà Thiên Tình từng thấy.

Thật là bất lực để sống rồi!.