Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra

Chương 39





Phút chốc, phút chốc, phút chốc.

Ba đạo thân ảnh cực nhanh từ không trung xoẹt qua, chỉ để lại tàn ảnh.

Bỗng nhiên nghe được rừng cây phát ra hai tiếng kêu thảm thiết, Trương Nhân Trí quay đầu nhìn lại, liền thấy hai đệ tử kiếm tông phía sau, mình đầy thương tích đã bỏ mạng dưới kim của bày hung muỗi.

Phải biết, đầm lầy muỗi vương từ nhỏ sinh trưởng ở Kình Thiên Chi Trụ thượng có linh lực nồng đậm, chúng nó hấp thu linh khí giống như ăn cơm bữa.

Nhưng mà tu sĩ thì khác.

Tu sĩ hấp thu linh khí thường phải thông qua linh thạch.

Tu sĩ cấp thấp, hấp thu linh khí càng không dễ dàng, phải tìm được nơi an tĩnh, không thể có người quấy rầy, nếu không sẽ vô pháp đem linh khí dẫn vào trong cơ thể.

Đa số tu sĩ ở đây đều lấy khai mạch làm bước đệm, lấy linh lực của kính linh để dẫn linh lực nhập thể.

Nếu chỉ bằng tự mình, rất khó hấp thu.

Thời gian càng kéo dài, tu sĩ càng không thể bổ sung linh lực, mà đầm lầy muỗi vương lại có thể, bởi vậy mặc dù Lâm Tử Sơ đã sử dụng phù chú thoát thân vài lần, nhưng khoảng cách với hung muỗi vẫn dần dần kéo lại gần hơn.

Trương Nhân Trí cúi đầu nhìn túi gấm của mìnhm Nơi đó chỉ còn bốn lá phù thoát thân cuối cùng, nếu tất cả đều dùng hết, chỉ có thể bỏ mạng tại đây thôi.

Hắn cùng Thiên Tình không giống nhau, từ nhỏ được Lâm gia trang thu dưỡng, đối với Thiếu trang chủ nhất mực trung thành, tựa như đã khắc vào trong xương cốt.

Trương Nhân Trí cười lớn một tiếng, mở miệng nói:
"Thiếu trang chủ, người cầm lấy túi gấm này của ta chạy đi.

Ta lưu lại đây, ngăn cản bọn hung muỗi một chút, nhân cơ hội này, các ngươi mau chạy đi."
Lâm Tử Sơ quát lớn: "Hồ nháo."
Thiên Tình đầu đau muốn nứt ra, nhưng thần chí còn tí thanh tỉnh, hắn ẩn ẩn nghĩ đến hành động này của Trương Nhân Trí.

Lưu lại mệnh này, có thể ngăn cản lũ hung muỗi mấy khắc?
Sợ là phù chú thoát thân không còn nhiều, hắn muốn để lại cho Lâm Tử Sơ cùng Thiên Tình một đường sinh cơ.

Thiên Tình nói: "Ta cũng lưu lại, đại ca."
Lâm Tử Sơ lắc đầu, ánh mắt kiên định, gằn từng chữ một nói: "Nếu ta đoán không sai, đi thêm một lát nữa, liền đến nơi giao giữa đoạn thứ hai và đoạn thứ ba của Kình Thiên Chi Trụ gọi chín khúc Bát Quan , tới đó rồi, hung muỗi sợ hãi uy nghiêm của Phượng Quân, sẽ không dám tiếp tục đi về trước."
Kình Thiên Chi Trụ cao ngất nguy nga.

Tu sĩ sau khi tới Kình Thiên Chi Trụ, ở đoạn thứ nhất ngự kiếm phi hành đã mất mấy ngày.

Ở đoạn thứ hai phải bò so với đoạn thứ nhất còn lâu hơn.


Toàn nhân bọn họ không dám vận dụng tiên lực, sợ đưa muỗi vương tới, cũng không dám ngự kiếm, đành phải đi bộ leo núi.

Nếu gặp phải tình huống oái oăm có khi phải bò đến mấy năm.

Chỉ có bò tới chín khúc Bát Quan rồi, mới có thể xem ổn thỏa.

Tu sĩ Lâm gia trang lúc trước gặp được muỗi vương, chỉ dựa vào hai chân, đã đi hơn nửa tháng.

Sau lại tức tốc ngự kiếm, mệt mỏi chạy trốn, dùng hết thảy thủ đoạn, thực sự là đã hành tẩu với tốc độ nhanh nhất trong đời.

Trương Nhân Trí nghe Lâm Tử Sơ nói đã tới gần chín khúc Bát Quan , đột nhiên ngẩn người, ngay sau đó đại hỉ, không chút nghi ngờ, hỏi: "Còn có bao nhiêu lâu?"
Lâm Tử Sơ lắc đầu, nói: "Ta thấy nơi này hung muỗi thưa thớt, suy đoán mà thôi."
Ba người ngự kiếm bay nhanh, linh lực dao động, đưa tới càng nhiều hung muỗi.

Nhưng mà ở Kình Thiên Chi Trụ, vạn muỗi vương cực kỳ hiếm thấy, nơi này chỉ có một con Ngàn muỗi vương đuổi theo, những hung muỗi khác không dám tiến vào.

Cho dù không dám cướp đoạt, cũng có vô số hung muỗi thèm nhỏ dãi, đứng chờ bên ngoài.

Mà hiện tại, hung muỗi xung quanh trở nên ít đi, cho nên Lâm Tử Sơ mới phỏng đoán nơi này cách đoạn thứ ba không xa.

Trước khi leo lên Kình Thiên Chi Trụ trước, Thiên Tình cũng đã nghe nói qua chín khúc Bát Quan , đối với nơi tiên cảnh hiếm thấy này tràn ngập chờ mong.

Nghe đồn, "chín khúc Bát Quan" có thể được coi như chỗ tương giao của đoạn thứ hai và đoạn thứ ba của Kình Thiên Chi Trụ, ngoài ranh giới này, phía trên có linh lực cực kỳ nồng hậu, thừa thãi linh mạch, phía dưới thì ít hơn, có một nguyên nhân chính là nơi này địa hình quá mức đặc biệt.

Địa hình "chín khúc Bát Quan" giống như bàn cờ, chín dọc tám ngang, có 72 lối ra và 72 lối vào.

Nếu không phải là đệ tử tiên tông, từ xa nhìn thấy lối vào của chín khúc Bát Quan , liền muốn dừng bước, không dám đi vào.

Nếu không, sẽ bị lạc ở bên trong mê cung rộng lớn này.

Không có tu vi như Phượng Chiêu Minh, đi vào nơi này khả năng cả đời bị nhốt ở bên trong.

Chỉ là "chín khúc Bát Quãn đồ sộ thiên hạ, Thiên Tình cũng muốn tiến vào xem thử một chút.

Nếu không phải lúc này bệnh cũ tái phát, thì hắn chắc chắn rất hứng thú với những điều Lâm Tử Sơ nói.

Thiên Tình chịu đựng qua hai cơn đau kịch liệt như thủy triều đâm vào óc hắn.

Thiên Tình kiệt lực nhẫn nại tiếng rên đã đến cổ họng, tay phải hắn run rẩy, từ trong lòng ngực móc ra một khối băng hình giọt nước, gắt gao nắm chặt trong tay.


Hắn cắn chặt răng, đầu lưỡi bị hàm răng nghiến đến máu chảy không ngừng.

Trong quá khứ, khi Thiên Tình đau đầu tới cơn thứ ba, sẽ không thể nhẫn nại, đau đớn kêu thành tiếng.

Nhưng mà sức lực đã dùng hết, hắn tuyệt vọng dùng ý để ngăn tiếng không phát ra.

Đợi trận đau nhức này hơi thuyên giảm, Thiên Tình mở hai mắt, xoay người, mặt đối mặt, ôm Lâm Tử Sơ.

Lâm Tử Sơ đang dùng phù chú thoát thân, trong nhất thời không phát hiện Thiên Tình có điểm khác thường, duỗi tay đem hắn ôm vào trong lòng ngực.

Thiên Tình đem cằm tựa vào vai Lâm Tử Sơ, cười khổ hai tiếng, hướng môi tiến đến bên tai phương, nhẹ nhàng nói:
"Đại ca, không ổn......, ta lại bắt đầu đau đầu."
Lâm Tử Sơ cả kinh, thuận thế cúi đầu, liền thấy khóe môi Thiên Tình có vết máu tươi, thì biết hắn đã nhẫn tới rồi cực hạn.

Y nghĩ đến Thiên Tình mỗi lần đau đầu đều không thể ngăn chặn mà phát cuồng, câu còn có thể nhẫn không liền không thể nói nên lời.

Thiên Tình nói: "Ta chống đỡ không được, đại ca, ngươi thả ta xuống đi.

Ta......!Ta còn có thể nhìn thấy ngươi, đã rất tốt......"
Lâm Tử Sơ trên trán nổi gân xanh, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên phát hiện tay phải đã rỗng tuếch.

Y ngẩn ra, nhìn về phía Trương Nhân Trí.

Trương Nhân Trí.cũng nhìn phía y.

Cả hai đều hiểu, trên trên người bọn họ, một phù chú thoát thân, cũng đã không còn.

Ngàn muỗi vương không ngừng tới gần, mà chung quanh đến một trong 72 lối vào chín khúc Bát Quan cũng không nhìn thấy.

Bên này Thiên Tình đau đầu như bị thủy triều đánh úp, hắn kiệt lực nhịn xuống rên rỉ, nhẫn đến cả người đều run rẩy.

Lâm Tử Sơ chỉ cảm thấy người trong lòng ngực này nóng đến bất thường, gương mặt dựa trên vai mình bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo.

Mấy tháng sống cảnh màn trời chiếu đất qua, tu sĩ còn ăn không tiêu, huống chi Thiên Tình chỉ là tiểu hài tử mới khai mạch?
Hắn gầy đến không tưởng, cách da mặt, cơ hồ có thể nhìn thấy hành động cắn răng của hắn.

Lâm Tử Sơ thở dài một cách khó hiểu, y không còn phù chú, tay phải dừng lại một chút, nhẹ nhàng vuốt đầu Thiên Tình, trong ánh mắt mang theo tia thương tiếc.

Rồi sau đó biểu tình y bỗng dưng chuyển sang kiên nghị, Lâm Tử Sơ thủ kiếm quyết, Hàn Thử Kiếm thay đổi phương hướng đưa hai người hạ xuống phía dưới.


Trương Nhân Trí sửng sốt, hô: "Thiếu trang chủ!"
Cũng đi theo.

Lâm Tử Sơ đem Thiên Tình đặt sang một bên, cuối cùng nhìn hắn một cái thật sâu, Lâm Tử Sơ tay phải cầm Hàn Thử Kiếm, ngang nhiên chỉ lên trời cao.

Cách đó không xa, Ngàn muỗi vương chớp động cánh, dữ tợn hướng ba người bay tới.

Dù trong sương mù nhưng năm cây kim vẫn có thể thấy rõ ràng, đôi mắt hung muỗi thể hiện sự tham lam.

"Không còn chỗ để trốn." tay phải Lâm Tử Sơ nâng Hàn Thử Kiếm lên, tiến về phía trước một bước, ánh mắt lộ tinh quang, lạnh giọng a nói:
"Chỉ có thể hiến đấu!"
Nhiệt độ xung quanh giảm xuống đột ngột, có tiếng băng vỡ vụn vang lên.

Lâm Tử Sơ tóc dài không gió mà động, linh áp kinh người.

Ngàn muỗi vương cảm nhận được uy áp của tu sĩ nho nhỏ này, càng thêm cuồng bạo, đập mạnh cánh, trong giây lát đã bay tới trước mặt ba người.

Thiên Tình nằm ngửa trên mặt đất, phát ra tiếng thở dốc kịch liệt giống như tiếng hấp hối.

Hắn lồng ngực phập phồng kịch liệt, máu tươi bên môi ào ạt chảy ra.

Khi năm nhịp thở trôi qua, giữa trán Thiên Tình như có người muốn dùng đinh đóng mạnh vào đầu xuyên qua óc hắn.

Thiên Tình cổ nổi gân xanh, nhẫn nại đã lâu rốt cuộc vỡ tan thành tiếng.

Một tiếng rống đau đớn, vang khắp cây rừng, bay lên tận mây xanh.

Có cuồng phong quét tới, cây cối nhốn nháo cọ xát.

Hành động của Ngàn muỗi bỗng nhiên dừng lại, nó cực kỳ kinh sợ mà nhìn phía dưới.

Ánh mặt trời nị che lấp, nhật nguyệt vô quang.

Cát bay đá chạy, cây cối xô đầy nhau như sóng vỗ.

Sâu trong rừng cây, tưởng chừng có......!
......!Rồng ngâm!
Kình Thiên Chi Trụ, Trấn Uế phong, Nhương Tà Các.

Ở giữa Nhương Tà Các lơ lửng một trường kiếm cũ nát, kiếm này yên lặng đã mấy chục năm, được Phượng Quân thi triển tiên pháp, nghiêm ngặt bảo vệ.

Ngoài Tiên các có trận gió thổi đến, mang theo âm thanh hỗn loạn rất nhỏ, đụng vào kết giới xung quanh trường kiếm.

Kiếm kia bỗng nhiên nổ vang một tiếng, vết nứt trên thân kiếm hơi trải rộng.

Tiên kiếm tỏa ra mùi máu rất nồng lan ra bên trong kết giới, xuất hiện từng đợt gợn sóng màu máu.


Một cổ tiên lực mạnh mẽ dâng lên.

Trường kiếm như có linh tính, nó thay đổi phương hướng, mũi kiếm chỉ nơi nào đó rồi dừng lại, dường như tự hỏi.

Sau đó, khi nó chuẩn bị lao ra khỏi kết giới, hơi thở bên ngoài đột ngột dừng lại.

Tựa như cùng với hơi thở kia giống nhau.

Trường kiếm không chuyển động nữa, nó lại khôi phục sự bình tĩnh, trở về bộ dạng mấy chục năm nữa.

Kình Thiên Chi Trụ hồ sâu đáy đàm.

Nơi đàm sâu và lạnh, có một vách núi, phía trên có một cái khe đủ để chứa một người.

Ngồi trong khe núi là một hồng y nữ tử mặc với khuôn mặt không còn một chút màu.

Trước ngực nàng có ba vết máu dữ tợn, càng không có một tia hô hấp tựa như tử thi nặng nề ngồi ngay ngắn ở đó.

Lúc Thiên Tình đau rống to, ngón trỏ của nàng rõ rang có rung động một chút.

Kình Thiên Chi Trụ, Bạch Tàng tiên điện.

Trên Quỳnh đài, có lão nhân đang tĩnh tọa.

Khóe mắt ông chảy xuống một giọt nước mắt, hơi thở phát ra cực kỳ bi thương.

Sau một khắc, lão nhân thình lình mở hai mắt, đứng dậy nhìn ra xa.

Đông đảo, Lạo Cực Châu.

Trái tim Phượng Chiêu Minh chấn động, tựa hồ cảm nhận được cái gì đó.

Trong nháy mắt, thân ảnh tiên quân biến mất không dấu vết, vội vàng chạy về phía tây.

Hắn tay phải niết quyết, tĩnh tâm tính toán.

Trong đầu hiện lên vô số mảnh nhỏ thời gian, Phượng Chiêu Minh nhíu mày phân biệt, bỗng dưng ngẩn ra, ngạc nhiên phát hiện lần suy tính này, những mảnh nhỏ đó không còn là vài chữ tối nghĩa mà là hình ảnh rất rõ ràng.

Chợt thấy một bạch y thiếu niên cao gầy, tay nâng con nhện hắc mao chân dài, thấp giọng nói cái gì đó.

Lại thấy hắn ngự kiếm chạy trốn hung muỗi phía sau, trên mặt biểu tình kiên nghị, dường như ngộ ra tất cả.

Sau là cảnh thiếu niên đau đầu đến khó nhịn, nằm trong vũng bùn, rên khàn cả giọng.

Phượng Chiêu Minh luôn bình tĩnh bỗng giọng nói mang chút run rẩy nhè nhẹ:
"Vạn nhận nhện, Kình Thiên Chi Trụ,......!Phục Long lân!".