Ngày hôm sau, Diệp Hinh bị đưa đến nhà của chị gái dưới sự giám sát nghiêm ngặt. Khi chị gái nhìn thấy Diệp Hinh, cô ấy cười và thân thiết kéo tay cô lên tầng hai, cho cô xem những bộ quần áo đắt tiền mà cô ấy mua cho cô giống như chuyện xấu hổ xảy ra vào ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng.
"A Hinh, đừng lo lắng, anh rể và chị sẽ chăm sóc em thật tốt." Cô ấy chọn một bộ váy ngủ gợi cảm trong tủ quần áo đưa cho cô.
Diệp Hinh không lấy áo ngủ, cô nhìn sơ qua thì phát hiện đường viền cổ áo ngủ bị cắt thấp đến mức chạm đến ngực.
"Chị không nghĩ rằng nó quá sexy?" Diệp Hinh nói.
Chị gái cười, "A Hinh cũng đã lớn rồi, mặc đồ sexy thì sao nào."
"Chị không sợ em nhân cơ hội này dụ dỗ anh rể à?" Diệp Hinh hỏi.
"A Hinh sẽ làm vậy sao?" Cô ấy nhướng mày với một nụ cười có phần khó hiểu trên khóe môi.
Diệp Hinh im lặng.
Cô không thể làm điều đó, nhất là khi người đó là Bạch Tự.
"A Hinh, làm người thì phải cởi mở hơn một chút."
Chị gái rời khỏi phòng sau khi bỏ lại một câu không thể hiểu được, Diệp Hinh muốn đi ra ngoài nhưng phát hiện cửa đã bị khóa.
"Chị ơi, mở cửa!" Cô đập cửa phòng, cố gắng gọi chị quay trở lại.
Chị gái đứng ở cửa thờ ơ đáp: "A Hinh, chị đi ra ngoài có việc. Trong phòng có đồ ăn, đói thì ăn chút đồ ăn cho no bụng."
"Chị đi đâu vậy? Mở cửa ra cho em! "
"Nếu chị em không về trước 5 giờ, anh rể sẽ mở cửa cho em."
Người trong phòng càng ra sức đập cửa, chị gái lại điềm nhiên như không quay người đi về phía cầu thang, dì Lâm nghe thấy tiếng động đi đến bên cạnh chị Diệp nhìn lên căn phòng đang khoá chặt, "Phu Nhân, cô Diệp..."
"Kệ nó, ông chủ trở về thì thì bảo anh ấy đi lên là được. "
"Nhưng... "
"Dì Lâm, nếu dì muốn tiếp tục làm việc ở đây thì đừng can thiệp vào việc riêng của tôi, có một số việc mà một người giúp việc như dì không thể can thiệp vào. "
Dì Lâm ớn lạnh sống lưng, vội vàng cúi đầu nói vâng.
Dạy bảo xong người giúp việc tâm trạng của cô ta trở lên rất tốt, cô ta lấy điện thoại di động ra và gọi cho ai đó.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô ta bước đến bãi đậu xe của biệt thự, thản nhiên nói: "Diễn cũng diễn xong rồi, người cũng đã đưa lên giường của anh. Bây giờ anh có thể thực hiện lời hứa với tôi được chưa?
Đầu bên kia điện thoại trả lời đơn giản vài câu, cô ta thoả mãn nhếch môi, cúp điện thoại, ưu nhã mở cửa rồi lên xe.
Tiếng động cơ của chiếc xe thể thao vang lên trong bãi đậu xe, chỉ nhẹ nhàng đạp ga, chiếc xe đã vọt đi, để lại một vệt khí màu đen.
Lúc này Diệp Hinh đang bị nhốt trong phòng, cố chấp đập cửa đến mức lòng bàn tay sưng đỏ nên cô bất đắc dĩ phải từ bỏ hành vi ngu xuẩn này, Diệp Hinh lấy điện thoại di động trong túi ra liên lạc với mẹ. Nhưng vừa kết nối cuộc gọi thì bị cúp máy, cô tức giận ném điện thoại xuống giường.
Sáng nay khi bị đưa đến đây cô vẫn chưa ăn sáng, hiện tại đã hơn 10 giờ. Cô đang vô cùng đói, cô bắt đầu lục tung tìm kiếm đồ ăn mà chị gái nói, một lúc sau thì thấy hộp đồ ăn.
Diệp Hinh nhanh chóng mở chiếc hộp và nhét chúng vào miệng.
Sau khi ăn xong, dạ dày phần nào được lấp đầy, bụng không còn khó chịu nữa. Người ta nói căng da bụng chùng da mắt, xử lý xong đống đồ ăn thì mí mắt cô bắt đầu díp lại.
Cô leo lên giường ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết đã qua bao lâu, Diệp Hinh cảm thấy ngực mình nặng trĩu như có vật gì đè xuống, cô mơ màng mở mắt ra.
Một cái đầu đen sì vùi vào trong ngực, mút mạnh lấy đầu v* của cô.
"A—"
Diệp Hinh hét lên và đẩy người đàn ông đó ra.
Người đàn ông bị đẩy đến bên giường. Một lúc sau anh ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên, liếm môi dưới nhìn Diệp Hinh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.
"Hinh Nhi, em tỉnh rồi."
Anh không vì bị bắt quả tang làm chuyện xấu mà cảm thấy hổ thẹn, ngược lại trông có vẻ rất tự nhiên.
Diệp Hinh vội vàng kéo quần áo xuống che đi bầu ngực đầy đặn.
"Bạch Tự, anh không sợ bị chị tôi phát hiện sao?" Bạch Tự to gan lớn mật đến mức làm lơ chị cô ngang nhiên xông vào phòng quấy rối cô.
"Cô ta đi ra ngoài chưa quay lại."
Diệp Hinh không khỏi sợ hãi khi nghe câu trả lời.
"Bạch Tự, nếu anh dám làm xằng bậy, tôi sẽ gọi cảnh sát." Ánh mắt Diệp Hinh liếc qua di động bên mép giường.
"Hinh Nhi, em nghĩ cảnh sát sẽ tin em sao?"
Đối mặt với lời cảnh cáo của cô, Bạch Tự không hề tỏ ra sợ hãi, thay vào đó là vẻ tự tin.