Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 24



“Do Bổn vương chưa suy nghĩ chu toàn, Bổn vương sẽ phái xe ngựa đưa lão phu nhân và Quân Tướng quân về.”

Tiêu Chính vội nói.

“Vương gia không cần sắp xếp, xe ngựa của lão thần đang ở trước cửa, có thể tự về được.”

Quân Lôi Đình nói.

Vừa dứt lời, vẻ mặt có chút do dự, bộ dạng muốn nói lại thôi.

“Đại Tướng quân còn có chuyện gì sao?”

Khang Thân Vương vội hỏi.

Quân Lôi Đình chắp tay nói: "Mạt tướng đúng thật có một chuyện muốn nhờ.”

“Mời tướng quân nói.”

“Vương gia, Vương phi, về chuyện y thuật của tiểu nữ. Mạt tướng hy vọng Vương gia có thể giữ bí mật chuyện tối nay, đừng truyền ra ngoài.”

Quân Lôi Đình nói.

Khuôn mặt kiên nghị lúc này vô cùng nghiêm túc.

Lời vừa nói ra, không chỉ người trong Khang Thân Vương phủ nghi ngờ, ngay cả Tần Lam cũng khó hiểu, nàng đưa mắt nhìn.

“Quân tướng quân, y thuật của Quân nha đầu xuất chúng đây là chuyện tốt, nói ra sẽ được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ, sao phải giữ bí mật?”

Khang Thân Vương phi khó hiểu lên tiếng.

Ngay cả Phùng lão cũng nhìn qua, ông ta sinh ra từ thế gia y học, tất nhiên biết thầy thuốc được mọi người tôn kính cỡ nào, đặc biệt là thầy thuốc có y thuật cao cường, đi đến đâu cũng được mọi người tôn sùng là khách quý, bởi vì người thường ăn ngũ cốc hoa màu, sao có thể không sinh bệnh?

Lại thấy Quân Lôi Đình thở dài, lên tiếng nói: "Mạt tướng không cần nữ nhi được mọi người tôn kính và ngưỡng mộ, chỉ mong nàng sống bình bình an an là được. Mạt tướng có nỗi niềm khó nói, chỉ mong Vương gia có thể đáp ứng yêu cầu của mạt tướng.”

Nói xong, ông khom lưng thật thấp với Khang Thân Vương.

Khang Thân Vương vội tiến lên đỡ ông dậy, biết Quân Lôi Đình không muốn nói, nên lập tức gật đầu: "Quân Tướng quân yên tâm, về chuyện lệnh ái biết y thuật, Khang Thân Vương phủ tuyệt đối sẽ không truyền ra một chữ.”

Khang Thân Vương bảo đảm nói.

“Mạt tướng đa tạ Vương gia và Vương phi.”

Quân Lôi Đình nói xong chắp tay, lại nhìn Phùng lão.

“Yên tâm, lão phu cũng sẽ không nói, kẻ có bảo vật thường chuốc nhiều tai họa, ngay cả lão phu nhìn thấy Quân nha đầu dùng Huyễn Linh thập tam châm còn kích động như vậy. Nếu bị người khác biết được, sợ là không tránh được một trận gió tanh mưa máu.”



Phùng lão nói.

Có lẽ trong mắt người thường Huyễn Linh thập tam châm không có giá trị gì, nhưng trong mắt những người học y, đó là vật báu vô giá.

Có lẽ Khang Thân Vương và Khang Thân Vương phi không hiểu, nhưng ông ta biết.

Quân Lôi Đình không nhiều lời, chỉ chắp tay nói lời cảm tạ. Rồi lúc này mới trịnh trọng cúi chào tạm biệt mọi người Khang Thân Vương phủ.

...

Nửa đêm canh ba.

Quân gia, đèn đuốc sáng trưng.

Trong phòng khách, Tần Lam ngồi ở bên cạnh, mặt đối mặt với Quân phụ, chủ vị là Quân lão phu nhân, bên dưới đứng đầu là Quân Huyền Diệp, nhị phòng Quân Lôi Sơn và Diêm Như Mai cũng ở đây. Tối nay, ngoài Quân Linh Nhi bị lão phu nhân ra lệnh cưỡng chế ở trông nhà ra, những người còn lại đều đến Khang Thân Vương phủ, bây giờ đều đang ngồi đây, dù đã nửa đêm rồi, nhưng không ai buồn ngủ.

Tần Lam sờ cằm ngồi trên ghế, nàng biết khi mình lộ ra y thuật, tất nhiên phải giải thích. Nhưng tính mạng của Tạ Chi Quang gặp nguy hiểm, nàng không thể không cứu. Huống hồ đời này, nàng không định giấu diếm nữa, nhưng không ngờ Quân Lôi Đình lại muốn người của Khang Thân Vương phủ giữ bí mật.

“Nha đầu, con học y thuật khi nào?”

Rốt cuộc lão phu nhân cũng lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh này.

Mọi người đều nhìn Tần Lam, ánh mắt nhìn nàng lúc này có chút phức tạp.

Rõ ràng mấy ngày trước vẫn là một tiểu cô nương tùy hứng, quái đản và không coi ai ra gì, sao đảo mắt một cái lại có thể cứu người? Thậm chí y thuật còn rất xuất chúng?

Chuyện lộ ra vào tối nay ở Khang Thân Vương phủ khiến bọn họ kinh hãi đến gần như không nói lên lời, nếu không phải vẫn là gương mặt này, bọn họ còn cho rằng có người giả mạo Quân Phi Yến.

Lông mi Tần Lam run rẩy, dọc đường đi nàng sớm đã nghĩ kỹ nên nói thế nào, tất nhiên sẽ nói dối một chút, vì thế thở nhẹ một hơi rồi nói: "Nhiều năm trước, khi còn nhỏ con gặp một lão già, ông nhận con làm đồ đệ, dạy con y thuật. Nhưng điều kiện đầu tiên là phải giữ bí mật chuyện này, không thể nói cho ai. Từ đó đến nay đã mười năm, đợi đến ngày con học xong, ông lập tức rời đi...”

Tần Lam kể chuyện trải qua hồi còn nhỏ của mình chuyển sang Quân Phi Yến.

Lúc nói những lời này trong lòng vẫn thấp thỏm, sợ người Quân gia nghi ngờ, cũng sợ bọn họ dò hỏi tới cùng.

Lại không ngờ được, sau khi nói ra lại thấy Quân lão phu nhân và Quân phụ đều im lặng, nhíu mày giống như đang hồi tưởng gì đó.

“Nha đầu, giữa mày của sư phụ con có một nốt ruồi đen đúng không?”

Quân Lôi Đình đột nhiên mở miệng nói.

Vươn tay chỉ vào giữa mày của mình.

Tần Lam liếc nhìn một cái, chỉ cảm thấy trong lòng hồi hộp không thôi trong lúc nhất thời nàng không biết nên nói thế nào.

Sư phụ của nàng, giữa mày đúng thật là có một nốt ruồi đen, vô cùng dễ thấy.

Nàng còn từng trêu chọc sư phụ, nói người có nốt ruồi ở giữa mày đều là người có phúc.



Nhưng...

Sư phụ là sư phụ của Tần Lam, không phải sư phụ của Quân Phi Yến.

Sư phụ trong miệng Quân phụ và sư phụ của Tần Lam nàng có phải cùng một người không?

“Phụ thân, sao phụ thân lại biết?”

Tần Lam đè nén sự chấn động trong lòng lại, dò hỏi.

Vừa nghe lời này của Tần Lam, Quân Lôi Đình vỗ đùi: "Đúng là vị cao nhân này.”

Tần Lam càng nghi ngờ hơn, mọi người cũng đều nhìn Quân Lôi Đình. Lại thấy Quân Lôi Đình quay đầu nhìn Quân lão phu nhân: "Mẫu thân, người có nhớ, có một năm con đánh giặc ở biên quan bị trọng thương được một vị cao nhân cứu.”

Quân lão phu nhân gật đầu: "Tất nhiên nhớ, lần đó bị thương nặng là do gian tế của quân địch lẻn vào quân ta. Con bị đánh lén, gian tế bắn tên trúng ngực con, chỉ cách tim một ngón tay. Cũng vì lần trọng thương đó, mà con phải từ biên quan về nhà, dưỡng thương ba tháng mới xem như khôi phục nguyên khí. Ta nhớ lúc ấy con còn nói với ta, nếu không phải được cao nhân cứu giúp, e rằng cái mạng này của con đã không giữ được.”

Lão phu nhân nhớ lại nói.

Bởi vì ấn tượng vô cùng sâu sắc nên lão phu nhân nhớ rất rõ.

Quân Lôi Đình gật đầu: "Đúng vậy, chính là chuyện này, nhưng còn có một chuyện con vẫn luôn chưa nói, năm đó sau khi cao nhân kia cứu con, không chỉ đoán ra con có ba nhi tử, còn đoán ra con có một nữ nhi. Lúc ấy người đó nói với con như vầy, ông nói nữ nhi Quân gia vào lúc mười bảy tuổi sẽ có một kiếp mệnh sinh tử, nếu vượt qua thì có thể thay da đổi thịt, vang danh khắp Cửu Châu, nếu không qua được...”

Quân Lôi Đình nhắm mắt lại, nghĩ đến lời nói của vị cao nhân kia.

Nếu không qua được sẽ rơi vào địa ngục vô biên, sống chết đều không thể luân hồi.

Có trời mới biết, lúc nghe lời này đã khiến lòng ông sợ hãi đến thế nào.

Chuyện có liên quan đến nữ nhi bảo bối của ông, nên ông đặc biệt nhớ rất rõ mấy câu nói đó.

Vì vậy, năm trước ông mới bỏ binh quyền, từ quan về nhà để canh giữ bên người nữ nhi, bảo vệ nàng tránh thoát kiếp mệnh, lại không ngờ rằng, vẫn suýt thì không qua được, nhưng sau khi trọng thương tỉnh lại, đúng là thay da đổi thịt.

“Không qua được sẽ thế nào?”

Nhị thúc Quân gia vội hỏi.

Cơ thể của ông ta không khỏe lại đi theo bôn ba cả đêm, nên lúc này sắc mặt hơi trắng bệch, bộ dạng vô cùng khẩn trương.

“Đừng hỏi câu vô nghĩa vậy chứ, tránh không được sẽ thế nào? Mấy ngày trước, Na Na thế nào, chàng quên rồi sao?”

Diêm Như Mai ở bên cạnh oán trách nói.

Mọi người đều không nói, rõ ràng đang nghĩ tới mười ngày ác mộng đó.

“Nói như vậy, vị cao nhân này lén đến kinh đô, vào lúc chúng ta không biết thì có mối quan hệ thầy trò với Na Na, sau đó dạy Na Na bản lĩnh và bảo vệ nàng tránh thoát kiếp mệnh sống chết sao?”