"Tẩu tử, thoải mái không?" Lần đầu tiên làm chuyện này, rất muốn được nữ nhân khích lệ.
Nữ nhân dưới thân mặt như hoa đào, mềm như nước chảy, đặc biệt là cái động nhỏ kia, bên trong vừa nhỏ vừa trơn mềm, thao kiểu gì cũng giống như chất lỏng, chỉ cần động một cái liền như thể có trăm cái miệng nhỏ cắn mút cái kia của hắn. Cái kia của hắn ở bên trong càng thao càng sướng, làm cả người hắn đều tê dại.
"Nào tẩu tử, chúng ta đổi tư thế khác." Vật kia đột nhiên rút ra, khiến cho dục nữ tiên quyết đang vận hành đến thời khắc mấu chốt thì dừng lại, bên dưới trống rỗng, làm cả người cô khó chịu mà uốn éo.
Nam nhân buồn cười nhìn cô: "Tẩu tử, ngươi thật là dâm đãng."
Lần đầu tiên Diệc Phi Nhiên bị người nói mình dâm đãng, hai mắt sáng lên, thân thể trần truồng bò dậy, mị nhãn như tơ: "Có thật không?"
A Phong nhìn biểu tình kia của cô, nghĩ là mình nói sai, lại nghe nữ nhân hưng phấn nói: "Cám ơn ngươi, nói ta dâm đãng."
Anh Quân Ngọc thích phụ nữ lẳng lơ, mình bị nói như vậy có phải là gần mục tiêu thêm một chút rồi không?
Trong lòng đột nhiên tràn đầy nhiệt huyết.
Chủ động nằm xuống, dùng tay tách dâm huyệt có chút sưng đỏ, đưa lưng về phía hắn: "A Phong, mau tới thao ta, thao tiểu tao hoá..."
Nam nhân ngẩn người, nhìn nữ nhân nằm sấp, tay tách hai mép dân động kia câu dẫn hắn, nơi nào còn nhịn được. Mạnh tay vỗ vào mông của nữ nhân: "Tẩu tử, bộ dạng này thật là một đãng phụ thèm đị*, có điều... ta thích!"
Nghe thấy câu "ta thích" kia, Diệc Phi Nhiên sững sờ, quả nhiên nam nhân đều thích phụ nữ dâm đãng, người này cũng vậy, mà anh Quân Ngọc cũng vậy.
"Phốc phốc." Một tiếng, toàn bộ căn thịt đều cắm vào bên trong.
"Á... Quá sâu."
Vốn dĩ của hắn đã dài, mà tư thế lão Hán đẩy xe bò này, mỗi lần đều cảm giác như cái kia đâm sâu vào tận tử cung, hai hòn ngọc kê của hắn mỗi lần đâm vào đều đập mạnh vào môi thịt nơi miệng nhỏ, dâm thủy không ngừng chảy ra ở chỗ kết hợp của hai người. Dâm mỹ vô cùng.
"Nhanh... Nhanh lên một chút... A... Thật sướng..."
"Đãng phụ. Cho ngươi, đều cho ngươi. A... Tiểu tao bức của ngươi thật chặt, tiến vào liền không muốn ra, sảng!" Trên mặt nam nhân đều là sắc màu dục vọng.
"A... ta muốn tinh trùng của ngươi, nhanh, thao nhanh hơn nữa, cho ta tinh trùng... Tiểu huyệt của ta chính là để cho nam nhân làm." Hiện tại Diệc Phi Nhiên đang bị dục nữ tiên quyết khống chế, bản thân cũng không tự biết là mình đang nói cái gì.
Nam nhân nghe xong, kích động không thôi: "Thao chết ngươi, cái đồ lẳng lơ này. Cho ngươi, đều cho ngươi..." Nam nhân cảm thấy trong thân thể của nữ nhân có một cỗ nhiệt phun ra, hắn cũng chịu không nổi mà bắn ra.
"Aaa.... tẩu tử. Thao ngươi thật sướng." Cái kia mềm xuống, vẫn nằm trong huyệt động, lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh của A Sơn.
"A Phong, Tiểu Hoa, hai người ở nhà không?"
"Ban ngày ban mặt mà chạy đi đâu nhỉ?" A Sơn lẩm bẩm.
Nam nhân nghe thấy giọng nói của đại ca lại trở nên kích động, côn bổng của hắn lại cứng rắn, Diệc Phi Nhiên lập tức cảm thấy im lặng.
"Đại ca ở bên ngoài tìm ta, nhưng lại không biết ta đang XXX ngươi, thật muốn ngày nào đó thao ngươi ngay trước mặt đại ca..."
Diệc Phi Nhiên đẩy hắn ra: "Mau đứng lên, A Sơn sẽ về ngay đấy, ngươi muốn hắn nhìn thấy sao? Ngươi có còn lương tâm hay không?"
Trên mặt A Phong có chút áy náy, nhìn Diệc Phi Nhiên một chút, do dự nói: " Từ nhỏ ta không có cha mẹ, là đại ca nuôi ta lớn, cho ta đọc sách, tẩu tử, ta thật lòng thích ngươi, ngươi xxx với ta đều không muốn tổn thương đại ca, vậy chẳng phải ta lén lút thao ngươi là vừa khéo sao?"
"Lười cùng ngươi nói." Diệc Phi Nhiên nhanh chóng mặc quần áo, sau đó chạy về phòng của mình, sờ lên hoa huyệt còn ẩm ướt, bên trong còn nhiều tinh dịch, cũng không thể lãng phí, lập tức ngồi xếp bằng, vận hành dục nữ tiên quyết.
Chỗ tốt của tu luyện rất rõ ràng, khiến tố chất thân thể của cô ngày càng tốt.
Vừa hấp thu xong, A Sơn đã về tới.
"Nương tử, nàng đang làm gì?"
Diệc Phi Nhiên cả kinh, có chút chột dạ, mặc dù cô cũng không thích nam nhân vạm vỡ này, nhưng hắn thật sự là nam nhân đầu tiên, trong lòng cô có chút đặc biệt.
"Nương tử, ngày mai ta dẫn nàng đi phiên chợ mua ít trâm hoa, trên đầu nàng quá đơn sơ."
"A Sơn..." Diệc Phi Nhiên nghe hắn nói, trong lòng có chút cảm giác kỳ quái.
Trước kia, anh Quân Ngọc cũn tặng cô rất nhiều vàng bạc châu báu trân quý, thế nhưng những vật kia chưa bao giờ là anh ấy cùng mình đi chọn, mà là để thư ký mua giúp.
A Sơn đối tốt với cô, nhưng anh Quân Ngọc là người đã bồi cô cùng lớn lên, cho nên sự tốt của người khác cô không nhìn thấy, thế những khi nghe hắn nói tự mình dẫn mình đi mua, Diệc Phi Nhiên lại cảm thấy anh Quân Ngọc đối xử tốt với mình như thể đó là một công việc, mà nam nhân này lại có thêm sự chân thành.
Trong lòng Diệc Phi Nhiên có chút loạn...
"Đại ca, đại ca, ban ngày hai người làm gì trong phòng thế?" Giọng A Phong trêu chọc làm A Sơn lập tức đỏ mặt. Cũng thay đổi lực chú ý của Diệc Phi Nhiên.
Cô vốn là một người lạc quan, bây giờ đã có chút lẳng lơ. Cố lên.