Duncan's Bride

Chương 9



Vào cuối tháng Giêng luồng khí hậu rộng lớn khác bắt đầu di chuyển từ Cực Bắc , và đợt khí hậu này có vẻ nguy hiểm. Họ được cảnh báo trước 2 ngày, và họ làm việc cùng nhau để làm mọi thứ có thể bảo vệ đàn gia súc. Mũi không khí lạnh di chuyển trong đêm, và họ thức dậy vào sáng hôm sau đến khi tuyết ổn định và nhiệt độ thì dưới 10 độ âm, nhưng ít ra gió không tệ như trước đây.

Reese đập phá băng trong máng ăn và trữ những cái hồ nước để đàn thú có thể uống, và Madelyn thì sợ mỗi lần anh ra ngoài. Không khí lạnh này là 1 sự giết chóc, và những bản tin thời tiết dự đoán nó có thể tồi tệ hơn.

Thời tiết đã tệ hơn. Nhiệt độ giảm trong mọi ngày đó, và trước chập tối là dưới 23 độ âm.

Khi bình minh đến là dưới 41 độ âm, và gió đang thổi. Nếu Reese trước đây đã không nghỉ ngơi, bây giờ anh như con thú bị giam trong cũi. Họ mặc nhiều lớp quần áo cả khi trong nhà, và anh giữ ngọn lửa trong lò sưởi dù là điện vẫn sáng. Họ uống sôcôla hoặc cà phê nóng liên tục để giữ thân nhiệt ổn định, và họ dời xuống phòng khách ngủ trước ngọn lửa.

Ngày thứ 3 anh chỉ ngồi, đôi mắt tối đen với cơn thịnh nộ bên trong. Thú nuôi của anh đang chết dần ngoài kia, và anh không có khả năng để làm điều gì; đợt tuyết này giữ anh bị tách khỏi chúng. Nhiệt độ lạnh giá sẽ giết chết anh thậm chí còn nhanh hơn so với dàn thú. Cơn gió lạnh lẽo thì dưới 70 độ âm.

Nằm trước ngọn lửa đêm đó, Madelyn đặt tay cô lên ngực anh và cảm thấy sự căng thẳng của thân thể anh. Mắt anh mở, và anh nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cô nhỏm người trên khuỷu tay.

“Không có vấn đề gì cả,” cô nói êm ái, “chúng ta sẽ làm điều đó.”

Giọng anh gay gắt. “Chúng ta không thể làm mà không có gia súc.”

“Rồi anh thật sự từ bỏ.”

Anh nhìn cô dữ tợn. Anh không biết làm sao để từ bỏ; những từ này ghê tởm đối với anh.

“Chúng ta sẽ làm việc khó khăn hơn,” cô nói. “Mùa xuân cuối cùng anh không có em ở đây giúp anh. Chúng ta sẽ có thể làm nhiều việc hơn.”

Mặt anh dịu đi, và anh đỡ tay cô trong tay anh, đưa lên trước lò sưởi và nhìn ngắm nó, thon nhỏ và duyên dáng nữ tính. Cô sẵn sàng làm bất cứ việc gì, dù nó nhọc nhằn hay dơ bẩn chăng nữa, nên anh không có can đảm để nói với cô điều đó mỗi lần cô ở cùng anh, anh quá lo lắng cho sự an toàn của cô đến nỗi anh mất hầu hết thời gian dõi theo sau lưng cô. Cô sẽ không hiểu được; họ đã cưới nhau 7 tháng, và cô không từ bỏ bất cứ việc gì ném vào cô. Cô tất nhiên không bỏ anh. Nhớ lại vài cuộc gây gỗ của mình làm anh mỉm cười, và nhớ lại những việc khác làm anh cứng lại. Đó không là 7 tháng buồn tẻ.

“Em nói đúng,” anh nói, đưa tay cô lên mặt anh. “Chúng ta đúng là sẽ làm việc vất vả hơn.”

Đó là ngày thứ tư trước khi họ ra ngoài. Gió đã ngừng thổi và bầu trời trong xanh, chế giễu cái lạnh rét buốt. Họ phải phủ mặt để thở, trời còn quá lạnh, và đòi hỏi sức chịu đựng của họ chỉ để đi tới kho thóc chăm sóc cho những con vật ở đó. Con bò cái ở trong sự đau đớn khổ sở, vú nó căng phồng và nhức nhối nó phản đối mỗi lần Reese cố vắt sữa của nó. Mất hơn 1 giờ lúc bắt đầu và kết thúc trước khi nó đứng yên và để anh kết thúc công việc. Madelyn chăm lo cho căn nhà trong lúc anh cẩn thận với việc vắt sữa, mang nước và thức ăn, và sau đó dọn sạch chuồng và bỏ rơm mới vào.

Những con vật dường như mạnh mẽ và sung sướng khi nhìn thấy họ; nước mắt làm cay mắt cô khi cô lau phần nhô ưa thích của Reese trên trán. Những con vật này có sự che chở của chuồng trại; cô sẽ không chịu được thậm chí nghĩ về đàn thú. Reese lấy xe tải khởi động và lái nó cùng 1 xe moóc nhỏ cỏ khô.

Madelyn leo vào trong cabin và nhìn anh bình tĩnh khi anh nhăn mặt nhìn cô. Cô không thể để anh ra ngoài một mình trong khí lạnh rét buốt như vậy; nếu bất cứ đều gì xảy ra với anh, nếu anh té ngã và không quay lại xe được hay không còn tỉnh táo, anh sẽ chết trong thời gian ngắn.

Anh lái cẩn thận tới khu vực bảo vệ nơi anh tập trung đàn thú và ngừng lại, mặt anh ảm đạm. Không có thứ gì ở đó, chỉ có quang cảnh trống không trắng xoá. Ánh nắng lấp lánh trên tuyết, và anh với lấy kính râm. Không một lời Madelyn theo sau.

Anh bắt đầu lùng sục, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của đàn gia súc, nếu thực có bất cứ con nào còn sống sót. Lớp tuyết trắng có thể bao trùm xác động vật bị đóng băng. cuối cùng có tiếng động nhỏ dẫn họ tới chỗ vài con thú. Chúng đi tìm thức ăn, hay có thể che chở nhau, nhưng chúng ở vị trí cái cây đứng nơi tuyết thổi 1 đống tuyết lớn gần sát thân cây, cản vài cơn gío có thể đã cứu chúng.

Mặt Reese vẫn kín bưng khi anh ra ngoài quăng mấy kiện cỏ khô xuống từ xe moóc, và Madelyn hiểu anh cảm thấy như thế nào. Anh sợ hy vọng, sợ rằng chỉ vài còn sống. anh cắt dây mấy kiện và xóc tơi cỏ, sau đó cầm xẻng và xúc tạo khe hở trong đống tuyết.

Bầy thú nôn nóng đổ xô ra khỏi nơi giam giữ chúng và tiến về đống cỏ khô. Reese đếm chúng, nét mặt căng thẳng. Madelyn có thể khẳng định đây chỉ là 1 phần nhỏ trong tổng số ở đó có. Anh quay trở lại xe và ngồi vào với đôi găng tay siết chặt vô lăng.

“Nêu những con này còn sống, có thể còn nhiều con nữa,” Madelyn nói. “Chúng ta phải tiếp tục tìm.”

Gần cái ao bị đóng băng họ tìm được thêm nữa, nhưng những con này đang nằm đáng thương, tuyết phủ thành đống. Reese đếm lần nữa. 36 con chết, v à những con bê còn quá nhỏ tất cả được tìm thấy dưới tuyết.

Một con bò cái bị mắc kẹt trong tình trạng lộn xộn của bụi cây và dây thép, và con bê của nó đang nằm trên tuyết bên cạnh nó, quan sát với đôi mắt nâu vô tội như mẹ nó, nỗ lực yếu ớt. Reese cắt bớt bụi cây để nó tự do, và nó lết tới, nhưng sau đó thì quá yếu ớt để làm bất cứ điều gì khác. Con bê cũng đứng dậy, suýt ngã trên những cái chân run rẩy cố kiếm cho được sữa mẹ. Reese để cỏ ra ngoài cho nó ăn và tiếp tục tìm kiếm thêm nữa.

Họ tìm thấy 7 con còn sống trong 1 cái rãnh, và thêm 10 cái xác không xa cách 500 bước chân. Đó là lúc thanh thản trong ngày biết bao: họ tìm thấy những con còn sống cũng nhiều bằng những con đã chết. Anh để cỏ khô ra ngoài, dùng 1 cái rìu để bổ những lỗ thủng trên lớp băng bao phủ cái ao, và kiểm lại cả thiệt hại và những con còn sống. Một nửa đàn thú bị chết, có thể còn nhiều con chết hơn. Hoàn cảnh ác nghi ệt đè nặng lên anh. Giờ đây anh ở vào ngõ cụt.

Ngày hôm sau họ vây bắt những con bị lạc bầy, cố tập trung đàn gia súc lại với nhau. Reese cưỡi ngựa, và Madelyn lái xe tải, kéo theo xe moóc cỏ khô khác. Nhiệt độ đang dịu đi, nếu bạn cho là âm 10 độ là dịu đi, nhưng đã quá trễ.

Một con thú 1 tuổi không muốn nhập bọn với đàn gia súc và lao đi, con ngựa lập tức lao theo và ở đằng trước con vật non nớt hăng máu, dồn nó quay lại hướng nó chạy đến. Con bò đực con ngoan cố dừng lại, đầu nó gật gù trước sau, tìm kiếm hệt như một cậu trai cứng đầu cứng cổ. Sau đó nó tạo ra dịp may khác để được tự do và lao qua cái ao, nhưng cái ao là nơi Reese đã bổ những lỗ thủng trên băng gần bờ, và nó chưa đóng băng cứng lại đủ để giữ trong lượng của con vật, có sức nặng đã đáng kể rồi. Chân sau của nó làm vỡ băng, và nó cảm thấy ngần ngại, cặp mắt to xoay tròn lúc nó rống lên trong nỗi khiếp sợ. Chửi rủa chán nản, Reese lấy sợi dây thừng và đến gần bờ ao.

Madelyn leo lên xe tải và nói vọng ra, “Đừng đi trên băng,” cô dặn. “Đừng lo, anh không ngu ngốc như con vật này đâu,” anh càu nhàu, đu đưa lỏng lẻo cái thòng lọng và xoay tít nó vài lần. Anh trượt lần ném đầu tiên vì con bò đực con vùng vẫy điên cuồng, và những lần vùng vẫy của nó phá vỡ băng nhiều hơn; nó tuột về phí sau và hoàn toàn chìm dưới vùng nước lạnh lẽo vừa lúc Reese thực hiện cú ném. Vẫn nguyền rủa, anh thu nhanh sợi dây khi Madelyn tham gia với anh.

Cú ném thứ 2 ở gọn quanh cái đầu lắc lư, và Reese nhanh chóng quấn sợi dây thừng quanh cái yên ngựa bằng sừng . Con ngựa bắt đầu chôm lên dưới chỉ dẫn dịu dàng của anh và sức ép của tay anh, kéo lê con vật ra khỏi nước.

Ngay khi con vật thoát khỏi ao nước con ngựa ngừng lại và Reese giữ tay anh trên sợi dây thừng khi anh nới lỏng thòng lọng quanh cổ con bò. Ngay khi nó tự do, con vật lộ ra tiếng rống sợ hãi và nhảy bổ vào Reese, đôi vai bắp thịt của nó hất văng anh sang bên vào nước. Madelyn nén tiếng thét thất thanh khi cô chạy về phía trước, đợi anh nổi lên. Anh nổi lên, chỉ khoảng ngoài 10 bước, nhưng là 10 bước anh không thể vượt qua được. Nước lạnh cóng hầu như làm tê liệt tức thì. Tất cả việc anh có làm là treo tay anh lên trên gờ băng vỡ và bám vào. Cô chộp lấy sợi dây thừng và thúc con ngựa về phía trước, nhưng cô không thể đu đưa thòng lọng và trong bất kỳ trường hợp nào cũng không thể lôi anh ra bằng cổ.

“Anh có thể bắt được sợi dây không?” cô gọi 1 cách khẩn cấp, và 1 bao tay nhúc nhích trong cái mà cô hy vọng là 1 câu trả lời quả quyết. Cô ném mạnh sợi dây ngang ao nước về phía anh, và anh cố gắng đưa tay lên và chụp nó, nhưng cử động của anh chậm và vụng về, và sợi dây rơi vào trong nước.

Cô phải mang anh ra khỏi đó ngay. 2 phút lúc này có thể là quá lâu. Tim cô dội vào lồng ngực, và mặt cô trắng bệch như giấy. Không ai giúp anh trừ chính cô, và không có thời gian cho sự do dự. Cô kéo sợi dây trở lại về phía mình và chạy đến bên ao nước, nhích dần ra trên băng.

Anh nhô đầu lên, mắt anh đầy kinh hoàng khi anh thấy cô nhích dần dần về phía anh. “Không được!” anh nói khàn khàn.

Cô nằm trên bụng và bắt đầu trườn về phía anh, phân bố trọng lượng của cô trên phần lớn mặt băng, nhưng tuy vậy cô cảm thấy nó đang vỡ tanh tách phía dưới cô. 10 bước. Chỉ 10 bước. Trên nguyên tắc nghe như quá gần, và thực tế nó lại xa xôi.

Rìa băng anh đang bám vỡ vụn, và anh chìm xuống. Cô bò về phía trước, bỏ sự an toàn để lấy tốc độ. Vừa lúc anh nổi lên mặt nước lần nữa cô tóm lấy cổ áo choàng của anh và kéo anh lên trên; sự kết hợp sức ép trọng lượng của họ là nguyên nhân làm nhiều băng bị nứt hơn và cô gần như ngã theo anh nhưng cô trườn ra sau vừa đủ. “Em có dây thừng,” cô nói, răng cô kêu lập cập trong sự khiếp sợ. “Em sẽ lòn nó qua đầu và dưới tay anh. Sau đó con ngựa sẽ kéo anh ra. Thế nhé?”

Anh gật đầu. Môi anh tái xanh, nhưng anh cố để giơ 1 cánh tay lên để cô có thể đưa dây thừng vào người anh. Cô nghiêng về phía trước để siết chặt cái nút trượt, và lớp băng phía dưới cô lún xuống với tiếng kêu răng rắc sắc nhọn, hạ người cô thẳng xuống dưới.

Lạnh. Cô chưa bao giờ biết đến cái lạnh như thế. Nó lấy đi hơi thở của cô, và tay chân cô lập tức tê cóng. Mắt cô mở ra, và cô thấy tóc mình lơ lửng trước mặt. Cô ở dưới nước. Kỳ quặc là nó không quan trọng. Ngước lên phía trên cô có thể nhìn thấy 1 màu trắng bao trùm và những chỗ thẫm màu trên nó, và 1 sự náo loạn kỳ lạ. Reese … có thể là Reese.

Ý nghĩ về Reese là cái tập trung những suy nghĩ rời rạc của cô. Không biết bằng cách nào cô bắt đầu đập tay và chân cô, đấu tranh theo cách của cô để nổi lên, nhắm đến 1 trong những nơi sẫm màu biểu trưng những chỗ bị vỡ trên mặt băng.

Mặt cô ló ra trên bề mặt nước vừa lúc con ngựa, làm việc 1 mình, kéo mạnh Reese lên bờ. Nó được huấn luyện để kéo khi nó cảm nhận sức nặng ở cuối đoạn dây thừng, nên nó kéo. Cô với lấy gờ băng lúc Reese cố gắng cử động bàn tay và dầu gối anh.

“Maddie!” Giọng anh hét khàn khàn khi anh cố thoát khỏi sợi dây thừng, sự sắp xếp của anh gần như thành công.

Bám vào. Tất cả cô phải làm là bám vào. Nó là điều cô khẩn cầu anh có khả năng làm, và bây giờ nó là điều cô phải làm. Cô đã cố, nhưng cô không có sức lực như anh. Trọng lượng của cô bắt đầu kéo cô xuống, và cô không thể ngăn cản điều đó. Nước lại gần qua đầu cô.

Cô phải quyết tâm nổi lên trên, phải bơi. Ý nghĩ của cô chậm chạp, nhưng chúng đủ để ra lệnh cho những cử động của cô đến nỗi khi cô nghĩ phổi cô đau đớn sẽ lả đi và cô sẽ phải hít vào, cô mất ý chí để nổi lên lần nữa.

“Bám vào lớp băng. Maddie, bám vào băng!” Anh quát tháo trong sự kiềm nén bằng giọng điệu làm cô với tay ra trong 1 cử chỉ mơ hồ, một động tác tình cờ đưa tay cô ngang qua mặt băng.

Sợi dây thừng ẩm ướt đang đóng băng, khiến nó cứng lại. Reese đánh vật với cái lạnh, đánh vật với sự vụng về của mình khi anh đung đưa thòng lọng.

“Đưa tay kia của em lên để anh thắt thòng lọng vào đó. Maddie, Giơ – tay – kia - của – em – lên!”

Cô không thể. Cô đã ở trong nước quá lâu. Toàn bộ việc cô sẽ làm là nhấc cánh tay đang bám trên băng và hy vọng anh chụp nó trước khi cô hoàn toàn chìm xuống.

Anh xoay thòng lọng lúc mặt cô biến mất dưới làn nước. Nó lọt quanh cánh tay duỗi dài của cô, và bằng 1 cú giật mạnh điên cuồng anh siết nó lại, cái thòng lọng rút lại thực ra thì nó siết quanh cổ tay thon thả của cô. “Lại đây, lại đây!” anh hét gọi con ngựa, con vật đã cố hết sức dựa vào trọng lượng nó cảm nhận được.

Cô bị kéo từ dưới nước hướng lên bờ, và cuối cùng lên hẳn bờ. Reese quỳ gối bên cạnh cô, nét kinh hoàng trong mắt anh cho đến lúc cô bắt đầu ú ớ và nôn khan. “Chúng ta sẽ ổn thôi,” anh nói dữ dội lúc anh lóng ngóng nới nút trượt quanh cổ tay cô, cố gắng tháo ra.

“Việc chúng ta phải làm là đi đến chỗ con ngựa và chúng ta sẽ ổn.” Anh thậm chí không để mình nghĩ rằng họ có thể không làm được điều đó. Dù là họ không xa, việc đó sẽ lấy toàn bộ sức lực của anh. Anh quá yếu để nhấc cô lên, vì thế anh kéo lê cô đến xe tải. Mắt cô khép chặt. “Không được ngủ,” anh nói khắc nghiệt. “Mở mắt ra. Cố lên, chết tiệt! Cố lên!”

Đôi mắt xám của cô mở ra, nhưng không có sự nhận thức thật sự trong chúng. Đối với sự ngạc nhiên của anh, nắm tay cô nắm chặt, và cô cồ vẫy về phía anh khi cô nghe theo mệnh lệnh cộc cằn của anh.

Anh mở cửa xe tải và nửa đẩy, nửa xô cô lên phía trên ghế. Cô ngã sóng soài ngang ghế, ướt sũng nước.

Con ngựa huých anh. Nếu con vật không quá ướt anh sẽ để nó đằng sau, nhưng cuộc đời chăm sóc thú nuôi nhắc nhở anh cột chỗ thắt lưng với thanh chắn phái sau. Anh sẽ không thể lái nhanh đến mức con ngựa không thể dễ dàng giữ nước kiệu, dù là mỗi bản năng gào thét rằng anh phải về nhà và ủ ấm cho cả 2 người.

Anh ngồi lên ghế sau vô lăng và bật bộ phận đánh lửa, rồi cố gắng trượt nút bấm bật lò sưởi ở mức cao. Không khí nóng toả ra ngoài lỗ thông hơi, nhưng anh quá cóng để cảm thấy nó.

Họ phải trút bỏ những bộ quần áo này. Tình trạng ẩm ướt lạnh lẽo chỉ lọc bỏ nhiều hơi nóng rời khỏi thân thể họ. Anh bắt đầu cởi bỏ áo choàng quát tháo bảo Madelyn làm giống vậy.

Cô không biết làm sao đã xoay xở để ngồi lên, nhưng cô hầu như không có sự xếp đặt. Cô ở trong nước thậm chí còn lâu hơn anh. Anh không gặp trở ngại lúc đó, nhưng vào lúc này anh trần truồng cô cởi một cách yếu ớt cái choàng lông nặng nề bỏ lên ván sàn. Những tinh thê nước đã đóng trên nó rồi.

Anh chạm tay nắm lấy mấy cái nút áo của cô. “Tới gần đây, cưng, chúng ta phải để em trần truồng. Quần áo sẽ chỉ làm em lạnh nhiều hơn thôi. Em có thể nói với anh không? Nói một cái gì đó, Maddie. Nói chuyện với anh đi.”

Cô chậm chạp giơ 1 bàn tay lên, với tất cả các ngón gập xuống ngoại trừ ngón giữa. Anh nhìn vẻ tục tĩu, hoặc khêu gợi, cử chỉ - tất cả phụ thuộc vào cách anh thực hiện như thế nào – và không kể tình hình nghiêm trọng 1 tiếng cười dữ dội nổ ra từ cổ họng anh. “Anh sẽ mang em lên trên đó, cưng à, ngay khi chúng ta ấm lên.” 1 ánh lấp lánh xuất hiện trong mắt cô, cho anh niềm hy vọng.

Răng anh bắt đầu va lập cập, và những cơn co giật rùng mình hành hạ anh. Maddie không run rẩy, và đó là dấu hiệu tồi tệ. Luôn luôn có 1 cái mền và 1 phích cà phê trong xe khi anh ra ngoài vào mùa đông, và anh kéo tấm mền ra từ phía sau ghế. Thậm chí cử động đơn giản nhất là 1 cuộc chiến đòi hỏi tất cả sức lực của anh, nhưng cuối cùng anh lấy nó ra và làm khô đại khái họ bằng nó như anh có thể làm tốt nhất, sau đó phủ nó quanh cô.

Bằng cái lắc tay anh mở phích và rót 1 ít lượng cà phê vào trong nắp chai, rồi đưa nó đến môi cô. “Uống đi, em yêu. Nó dễ chịu và nóng.”

Cô nuốt được 1 ít, và anh uống phần còn lại, sau đó rót thêm vào tách. Anh có thể cảm thấy nó đang nguội dần trong bụng anh. Nếu anh không đặt mình vào tình trạng để lái xe về trang trại, không ai trong 2 người có thể làm việc này. Anh nỗ lực lắc 2 bàn tay cho đến khi anh đặt nguyên cái tách xuống, rồi rót thêm nữa và vỗ về Madelyn cầm nó. Đó là tất cả anh có thể làm trong lúc này. Anh tập trung sự chú ý và vào số xe tải.

Nó chậm chạp lăn bánh. Anh lắc lư khó khắn đến nỗi thân thể anh không nghe theo. Anh mất phương hướng 1 chút, thỉnh thoảng không thể nói nơi họ đi. Bên cạnh anh, Madelyn cuối cùng đã bắt đầu run lẩy bẩy khi luồng hơi nóng từ những lỗ thông hơi kết hợp với cà phê làm cô tỉnh lại đôi chút.

Ngôi nhà chưa bao giờ trông tuyệt đối với anh khi cuối cùng nó hiện ra trong tầm nhìn và anh giữ vững tay lái ngang qua mặt đất gồ ghề hướng về ngôi nhà. Anh đậu xe càng gần cửa sau càng tốt và trần truồng đi bộ quanh xe để kéo Madelyn ra phía cửa dành cho khách. Anh không thể cảm nhận tuyết dưới chân trần của mình.

Cô có thể bước đi 1 chút lúc này, và cần được giúp. Với cánh tay vòng quanh nhau họ nửa kéo lê chân lên mấy bậc thang đến hành lang, rồi vào phòng phụ. Cầu thang phòng tắm trực tiếp băng ngang từ phòng phụ; anh kéo lê Madelyn vào đó và đỡ cô dựa vào tường trong lúc anh mở nước vào bồn tắm để nó nóng lên. Khi hơi nước bắt đầu bốc lên anh xoay vòi nước lạnh và hy vọng anh điều chỉnh nước như ý muốn, hoặc họ sẽ bị bỏng. Tay anh lạnh đấn nỗi anh hoàn toàn không thể khẳng định.

“Đến đây, vào bồn tắm.”

Cô di chuyển khó khăn đầu gối của mình, và Reese kéo cô lên ở đoạn còn lại, nhưng ở đoạn cuối nó dễ làm hơn cho cả 2 người theo đúng nghĩa bò lê lên cạnh bồn tắm vào khối nước đang dâng lên. Cô ngồi phía trước và ở giữa 2 chân anh, nẳm ngửa dựa vào ngực anh. Nước mắt chảy xuống mặt cô khi làn nước ấm áp bao phủ trái ngược với da thịt lạnh lẽo của cô, mang đau khổ trở lại của sống. Reese để đầu anh ngả ra sau đến khi nó dựa trên tường, răng anh nghiến chặt. Họ phải chịu đựng bởi vì nó cần thiết; họ không có ai khác lo lắng cho họ. Đây là cách nhanh nhất để trở nên ấm áp, nhưng nó không dễ chịu.

Dần dần sự đau đớn trong tứ chi của họ dịu đi. Khi nước đầy đến nỗi nó chảy tràn ra, anh tắt vòi nước và chìm sâu hơn cho đến khi ngập vai anh. Tóc Madelyn nổi bồng bềnh trên mặt nước giống màu vàng ẩm ướt.

Anh siết chặt tay quanh cô, cố gắng cuốn sự run rẩy của cô vào anh.

“Tốt hơn chứ?”

“Vâng.” Giọng cô nhỏ và thậm chí khàn hơn lúc thường. “Điều đó kết thúc rồi.”

Anh quay người cô trong tay và ôm chặt cô vào mình với sự tuyệt vọng được hạn chế vừa đủ.

“Anh đang định giữ con bò đực để gây giống,” anh nói chặt chẽ, “ nhưng chó chết là bây giờ nó là 1 con bò non – nếu nó sống sót lần này.”

Cô cố nở nụ cười, môi cô di chuyển dựa vào cổ anh. Nước phủ cằm cô. “Đừng bao giờ tống khứ con ngựa đi. Nó đã cứu chúng ta.”

“Anh sẽ cho nó 1 ngăn chuồng lớn nhất cho phần đời còn lại của nó.”

Họ nằm trong nước đến lúc nó bắt đầu nguội; sau đó anh kéo nút chặn và thúc giục cô đứng lên. Cô vẫn trong như ngái ngủ, nên anh đỡ cô trong khi anh khép màn buồng tắm và mở vòi sen, để nước dội xuống đầu họ. Cô lúc này đứng trong vòng tay anh với đầu cô trên ngực anh, cách cô đã đứng nhiều lần, nhưng lần này thì tha thiết vô cùng. Lần này họ đã thoát chết.

Nước trút lên họ. Anh xoay mặt cô lên và giữ lấy miệng cô, cần mùi vị của cô, đụng chạm cô, để đoan chắc với chính anh rằng họ thật sự tốt. Anh thấy sự thân thiết khó tin lúc gần mất cô, thậm chí thân tiết hơn lúc anh sắp chết.

Khi nước bắt đầu nóng lên anh đóng vòi nước và với lấy khăn lau, quấn 1 cái quanh mi tóc ướt đẫm của cô và dùng cái khác lau khô cô. Dù môi cô và móng tay có màu sắc lúc này, cô vẫn run rẩy 1 chút, và anh đỡ cô khi cô cẩn thận bước khỏi bồn tắm. Anh lấy cái khăn khác và bắt đầu lau đầu mình, lau toàn bộ trong khi dõi theo mỗi cử động cô làm.

Madelyn cảm thấy ấm áp, nhưng bơ phờ một cách khó tin. Cô không có nhiều sức lực nếu cô bình phục từ căn bệnh cúm khủng khiếp. Hơn bất cứ gì cô muốn nằm phía trước ngọn lửa và ngủ đến 1 tuần, nhưng cô biết đủ để sợ hãi về sự giảm nhiệt. Cô ngồi lên bệ toalet và nhìn anh lau khô, tập trung vào sức lực tuyệt vời làm rõ ràng hơn bởi tình trạng trần truồng của anh. Anh cho cô 1 lý do để chiến đấu với tình trạng hôn mê bây giờ, cũng như anh đã đấu tranh khi cô ở dưới ao.

Anh khum tay lên mặt cô, vẻ chắc chắn cô đang chú ý. “Đừng ngủ,” anh căn dặn. “Ở trong đây chỗ nóng bức này trong lúc anh lên tầng tầng trên lấy áo khoác của em. Được chứ?”

Cô gật đầu. “Được.”

“Anh sẽ đi chỉ 1 phút.”

Cô mỉm cười, chỉ để trấn an anh. “Mang bàn chải và lược của em luôn.”

Mất vài phút, nhưng anh trở lại với áo khoác ấm áp của cô từ máy sấy quần áo, và cô rùng mình hài lòng khi anh choàng nó quanh cô. Anh mất thời gian mặc đồ, anh cũng mang vớ, không khóa quần jean và áo sơ mi bằng vải flanen không cài nút. Anh đem vớ cho cô, và anh quỳ xuống để mang chúng vào chân cô.

Anh giữ tay quanh eo cô khi họ đi vào nhà bếp. Anh kéo ghế ra và đặt cô ngồi vào. “Mở miệng ra nào,” anh nói, và khi cô mở miệng ra anh đẩy nhẹ nhiệt kế vào, cái mà anh đã mang theo từ buồng tắm trên lầu, để dưới lưỡi cô. “Bây giờ ngồi đó và giữ yên trong lúc anh pha 1 bình cà phê.”

Không khó khăn gì để ngồi yên. Chỉ 1 điều cô muốn làm nhiều hơn ngồi yên là nằm xuống.

Khi cái nhiệt kế điện tử phát âm báo, anh lấy nó ra khỏi miệng cô và cau mày nhìn nó. “96,4. Anh muốn nó ít ra ở mức độ khác kìa.”

“Anh thế nào?”

“Anh cảnh giác nhiều hơn em. Anh to lớn hơn, và anh không ở trong nước quá lâu.” Anh vẫn cảm thấy ớn lạnh từ sâu thẳm bên trong, nhưng không giống cái lạnh buốt xương anh đã cảm thấy trước đó. Tách cà phê đầu tiên hầu như xua đi hoàn toàn sự lạnh lẽo sót lại, y như cả sức nóng và chất cafein đã hoạt động. Anh bắt buộc Madelyn uống 3 tách cà phê, dù là cô đã khỏe lại đủ để chua cay chú ý điều đó, như thường lệ, anh pha đặc cô có vẻ uống cafein quá liều. Anh pha loãng cho cô, miệng anh nhăn nhó chế giễu.

Khi anh cảm thấy chắc chắn hơn về việc bỏ lại cô, anh đặt cô trên những cái mền bông phía trước ngọn lửa. “Anh phải xem xét lại ở ngoài,” anh nói, và anh thấy nét hoảng sợ lóe lên trong mắt cô. “Không phải đến vùng chăn thả,” anh nhanh chóng nói thêm. “Anh phải đưa con ngựa trở về kho cỏ và chăm sóc nó. Anh sẽ về ngay khi anh xong việc.”

“Em không đi đâu cả,” cô hứa chắc với anh. Cô vẫn sợ nằm xuống và ngủ, dù là nhiều chất cafein đang hoạt động mạnh suốt cơ thể cô, cô không chắc chắn cô sẽ có thể ngủ tối đó. Cô kéo khăn ra khỏi đầu và bắt đầu chải cho hết rối mái tóc cô.

Vào lúc anh về, tóc cô đã khô và cô đang chải nó thành kiểu. Anh ngừng ở cửa, ấn tượng như thường lệ bởi nghi thức của sắc đẹp phụ nữ dữ dội. Tay áo cô rơi xuống cách xa khỏi cánh tay khi cô xắn chúng lên, lộ vẻ nhợt nhạt, cẳng tay mảnh khảnh. Cổ cô cong duyên dáng, như bông hoa đu đưa trong gió nhẹ. Cổ họng anh siết chặt, và máu chảy dồn tới bộ phận đàn ông của anh khi anh nhìn cô, 7 tháng kết hôn và anh vẫn phản ứng với cô giống như 1 con ngựa đực đánh hơi 1 con ngựa cái.

“Em cảm thấy thế nào?” Những lời nói gay gắt. Anh phải ép chúng ra.

Cô ngẩng lên, nụ cười chậm chạp đun nóng máu anh nhiều hơn. “Tốt hơn. Ấm áp và tỉnh táo. Anh thế nào sau khi đi ra ngoài trong trời lạnh như vầy?”

“Anh khỏe.” Hơn cả khỏe. Họ còn sống cả 2, và không có 1 tế bào nào trong người anh lạnh cả.

Anh đòi đo nhiệt độ cho cô lần nữa và chờ 1 cách nôn nóng đến khi nhiệt kế báo. “97,6. Tốt.”

“Nhiệt độ bình thường của em không quá cao như thế. Nó thường lơ lửng dưới 98.”

“Của anh thì thường gần 99 hay cao hơn 1 chút.”

“Em không ngạc nhiên. Ngủ với anh giống ngủ với 1 cái lò lửa?”

“Phiền không?”

Cô lắc đầu. “Khoác lác.” Nụ cười mất dần, và đôi mắt xám của cô thẫm lại như than khi cô vươn tay chạm mặt anh. “Em gần như mất anh.” Anh thấy tia kinh hoàng nhẹ trong mắt cô trước khi cô khép mắt, và anh tóm lấy cô vào anh với sự trợ giúp hầu như tuyệt vọng.

“Em yêu, anh thấy gần mất em nhiều hơn em mất anh,” anh nói mạnh mẽ, dời môi anh áp vào tóc cô.

Madelyn choàng tay cô quanh cổ anh. Cô không hay khóc, tâm trạng cô cũng bình thản và thường vui vẻ. 2 lần cô khóc vì cuộc hôn nhân của họ có cả kết quả đau khổ, 1 lần trong buổi tối ngày cưới và lần nữa vừa đúng 1 giờ trước khi làn nước ấm áp trong bồn mang cuộc sống trở lại trong làn da lạnh giá của cô. Nhưng thình lình sự tàn bạo và căng thẳng của cái họ đã trải qua lướt ngang qua cô, và ngực cô thắt chặt. Cô cố gắng đầu tranh với nó, cố giữ sự bình tĩnh, nhưng nó là trận chiến cô biết chắc sẽ thua. Với tiếng nức nở nén chặt cô vùi mặt vào cổ anh và níu lấy anh trong khi cơ thể cô run rẩy vì ảnh hưởng của tiếng khóc.

Anh ngạc nhiên nhiều do những giọt nước mắt bất ngờ của cô, anh sững sờ. Maddie của anh là 1 người cứng cỏi, 1 người đương đầu với sức mạnh của anh bằng chính cô và không chùn bước thậm chí do bởi tính khí tệ nhất của anh. Nhưng bây giờ cô đang thổn thức như thể cô sẽ không bao giở ngưng được, và đau khổ sâu kín của cô đấm vào ngực anh. Anh ngâm nga nho nhỏ với cô và chà xát lưng cô, thì thầm làm cô yên tâm khi anh hạ người cô xuống trong những cái mền bông.

Mất 1 lúc lâu để tiếng nức nở của cô lắng dịu. Anh không cố để làm cô ngưng khóc, cảm thấy rằng cô cần sự giải thoát, cũng như anh cần giải thoát sự tức giận đá thùng thức ăn suốt chiều dài kho cỏ sau khi anh chăm sóc con ngựa. Anh giữ cô đến khi cơn bão qua đi, sau đó đưa cô cái khăn tay của anh để thu dọn.

Mí mắt cô sưng, và cô trông kiệt sức, nhưng không có nhiều đau thương căng thẳng trong mắt khi cô nằm yên ổn trong tỉnh táo. Reese chống người trên 1 khuỷu tay và kéo dây lưng của áo khoác của cô, kéo nó lỏng ra và rồi trải vạt áo để lộ thân thể trần truồng của cô.

Anh quét ngón tay qua hõm cổ của cô, rồi lên đến xương đòn. “Anh có từng nói với em,” anh hỏi vẻ đăm chiêu, “rằng chỉ nhìn em cũng làm anh trở nên cứng nó đau không?”

Giọng cô khàn khàn. “Không, nhưng anh đã chứng minh điều đó vài lần rồi.”

“Nó đau. Anh cảm thấy như anh sẽ nổ tung. Rồi, khi anh vào trong em, cái đau đổi thành khoái lạc.” Anh vuốt tay xuống bầu vú cô, bao phủ nó bằng lòng bàn tay ấm nóng của anh và sờ núm vú mềm mại của cô đẩy về phía anh. Nhẹ nhàng anh mơn trớn cô, xoay tròn núm vú bằng ngón cái đến khi nó dựng đứng thẳng lên và thẫm màu, sau đó anh cúi lên trên cô hôn cái nụ nhỏ hấp dẫn. Hơi thở cô thay đổi, trở nên sâu hơn, và 1 cơn xúc động nhạy cảm làm ấm làn da cô. Khi anh ngẩng lên anh thấy mắt cô trở nên nặng mi mắt thế nào, và anh tràn đầy sự thỏa mãn nam tính mãnh liệt rằng anh khiến cho vẻ mặt cô như thế.

1 lần anh cố phủ nhận khoái lạc nhục dục bản thân của niềm hứng thú ở trên cô, nhưng không còn nữa. Anh để mình say mê khi anh vuốt tay xuống người cô, thưởng thức bề mặt mịn màng của da cô, hướng tay anh đến những đường cong và những chỗ lồi lõm xuất phát từ 1 nơi khác, chỗ căng ra của bầu vú đến nơi bằng phẳng của bụng cô, chỗ bè ra của hông cô, cái khe giữa 2 chân cô. Anh nhìn làn da rám nắng của mình, những ngón tay khỏe trượt qua cái tam giác nhỏ quăn và sau đó thăm dò cái khe mềm mại của cô, quyến rũ bởi vẻ tương phản giữa tay anh và thân thể đàn bà yếu ớt của cô.

Và mùi vị của cô. Có chất ngọt ngào nóng bỏng của miệng cô; anh thử nó, rồi nếm lại lần nữa sâu sắc hơn, làm tình với cô bằng lưỡi anh. Sau đó có sự ấm áp, chỗ hõm thơm ngát của cổ cô, và mùi hoa hồng và sữa của bầu vú cô. Anh nấn ná ở đó 1 lúc lâu, đến khi tay cô bấu lại và xoắn trong mền, và hông cô nâng lên ép vào anh.

Bụng cô mát lạnh tương phản với môi anh, và trơn mịn. Cái rốn nhỏ của cô kín mời gọi sự thám hiểm, và anh xoay quanh nó bằng lưỡi mình. Tay cô chuyển động trong tóc anh và ghì chặt áp vào sọ anh khi anh di chuyển xuống dưới, tách đùi cô và gác chúng trên vai anh.

Cô thở khó khăn, thân thể cô xoán lại và căng thẳng. Anh giữ chặt hông cô và yêu cô, không ngừng nghỉ đến khi cô căng phồng và thét lên khi những đợt sóng cực cảm đến thình lình

Cô cảm thấy kiệt quệ, kiệt sức hơn trước đó. Cô nằm yếu ớt lúc anh quỳ giữa chân cô và giật mạnh quần áo của anh, ném chúng sang 1 bên. Cô vừa mở mắt lúc anh xác định vị trí bản thân và sau đó lấp đầy cô chầm chậm, cú đẩy chậm chạp mang anh vào trong cô hoàn toàn. Như mọi khi, cô giật mình yếu ớt bởi cảm giác tràn ngập của sự đầy đủ khi cô vừa khít anh.

Toàn bộ sức nặng của anh ở trên cô, đè bẹp cô xuống dưới. Không điều gì lịch thiệp về anh lúc này, chỉ có nhu cầu đi vào cô sâu nhất, mang lại sự ân ái trọn vẹn đến mức không có bộ phận nào của cô không cảm thấy sự chiếm hữu của anh. Sự ân ái của anh thường nhanh, nhưng cô thường đáp ứng nó với sức lực của chính cô. Bây giờ cô không thể, có sự tàn bạo trong anh phải được khuây khỏa, 1 sự ham muốn mãnh liệt phải được cho ăn. Dù là anh kềm chế mình để anh chưa bao giờ làm đau cô, cô không thể hoạt động để làm bất cứ gì chỉ nằm đó và đón nhận anh, và cảm nhận đam mê dâng cao trong cô lần nữa bằng 1 cái đánh nhịp nhàng.

Anh tạm ngưng khi sức ép chạm đến mức tới hạn, không muốn nó kết thúc lúc này. Đôi mắt xanh của anh lấp lánh khi anh điều chỉnh mặt cô trong tay anh và đo lường cường độ kích thích của cô.

Anh lướt miệng qua tai cô. “Em có biết rằng 1 người đàn ông thông thường có…”

Cô nghe những lời hối hả trong tai, bàn tay cô bấu chặt lưng anh khi cô cố điều chỉnh. Dù cô thích trò chơi vớ vẩn của họ, cô không ở trong tâm trạng dành cho nó lúc này. Cuối cùng cô thở hổn hển, “em tự hỏi tại sao có quá nhiều, trong khi 1 người sẽ làm.”

Bằng giọng tham lam – tệ hại – hào hiệp nhất của mình, thú nhận rời rạc, anh nói, “tốt hơn để làm cho em có thai, em thân yêu,” và anh bắt đầu di chuyển lại, cứng rắn và nhanh. Và, 1 thời điểm nào đó trong giờ phút tiếp theo, anh thực hiện.