Khi Dục Nam tỉnh lại thì trời cũng đã tối. Diệp Mi đã quần áo chỉnh tề ngồi bên ghế phụ, chơi điện thoại.
"Anh tỉnh rồi à?"
"Ừ."
Dục Nam ngồi dậy, mặc lại quần áo. Dù có chút nhầu nhĩ nhưng cũng gọi là tạm được.
"Em muốn ăn gì?"
Diệp Mi bỏ điện thoại trong tay xuống. Cô ngồi ngẫm nghĩ một lúc. Bỗng cô bật người lên như lò xo.
"Đúng rồi. Đi ăn sủi cảo đi. Ở chỗ ngày trước á. Để em gọi Như Ngọc, lâu lắm rồi không gặp nó."
Dục Nma không nói gì. Anh rồ ga, chiếc xe lao vun vút trên đường. Diệp Mi bên cạnh lúi húi bấm điện thoại. Tìm được số, cô áp điện thoại lên tai.
"Ngọc à, tao đây."
"Diệp Mi. Ôi lạy chúa, mày còn sống à. Mày biết ba năm tao tìm kiếm mày cực khổ thế nào không!? Tao khóc thút thít mấy ngày. Sợ mày bị tảng băng lạnh đó giết chết rồi ấy chứ..."
Diệp Mi để chiếc điện thoại ra xa. Thế nhưng tiếng nói hùng hổ mang đầy vẻ tức giận cũng vang khắp xe.
Dục Nam không hài lòng mà nhíu mày khi nghe câu "tảng băng lạnh đó giết chết". Anh chẳng nói chẳng rằng dựt điện thoại từ tay Diệp Mi.
"Thẩm Như Ngọc phải không?"
Tiếng nói lạnh như băng kia khiến Như Ngọc kéo chặt khoá mồm mình lại, không dám hé răng nửa lời.
"Dạ..anh là ai vậy? Tôi vẫn đang nói chuyện với Diệp Mi mà."
"Tôi là Quan Dục Nam. Thứ nhất, cô đến quán sủi cảo ngày trước cô và Mi Mi vẫn hay ăn. Thứ hai, cô nên giữ mồm, giữ miệng chút đi. Tôi sẽ không nể tình cô là bạn của Mi Mi mà cắt đứt lưỡi cô đâu. Cô hiểu chưa?"
"Dạ..dạ."
Từ điện thoại có thể nghe thấy tiếng răng đánh vào nhau lập cập từ đầu dây bên kia.
Dục Nam tắt máy, lẳng chiếc điện thoại xuống ghế sau.
"Ơ hay, anh sao có thể làm thế với bạn em? Nghi ngờ của cô ấy cũng đúng thôi. Chẳng sai tí nào."
Dục Nam dừng xe lại giữa đường. Anh quay sang nhìn Diệp Mi. Cô thì như con rùa rụt cổ liền biết mình chọc vào không đúng người. Tiếng còi xe, la ó đằng sau càng ngày càng to. Nhưng Dục Nam vẫn không có ý định nổ máy.
"Em nghĩ anh đủ can đảm để giết em sao? Em lầm to rồi. Anh chẳng sợ bất cứ điều gì, nhất là giết người. Nhưng bảo anh nhìn em chết hay tự tay giết em. Anh thà giết mình còn hơn."
Nói xong Dục Nam quay mặt đi. Chiếc xe khởi động lại rồi tiếp tục băng băng trên đường. Khoảng không rơi vào im lặng. Diệp Mi lẩm bẩm câu nói của anh.
Chiếc xe chẳng mấy chốc dừng lại trước quán sủi cảo. Diệp Mi cùng Dục Nam bước xuống khỏi xe. Cô đờ đẫn đứng nhìn quán sủi cảo quen thuộc. Mọi thứ đều như cũ không có gì thay đổi. Cô lia mắt đến quầy bán hàng. Người phụ nữ tên Khương Thái Khê đang trố mắt nhìn cô. Bà bất động. Tay cầm chiếc bát sứ nới lỏng ra. Chiếc bát liền rơi xuống đất vỡ choang.
Diệp Mi vội vàng chạy tới đỡ bác Khương đến ghế ngồi. Cô lo lắng xme xét tay và chân xem bác có bị thương không.
"Là con sao, Mi nhi của bác? Đúng là con sao?"
"Là con đây, con đây."
Bác Khương khóc không thành tiếng. Bác ôm chầm lấy Diệp Mi. Cô vỗ về an ủi bác.
"Ngọc nhi nói với ta, con mất tích rồi. Chẳng biết còn sống hay đã chết."
Diệp Mi thực chất cũng rất muốn thông báo cho họ một tiếng trước khi đi. Nhưng cô không kịp. Sau này cô cũng rất muốn nói, chỉ sợ Dục Nam sẽ đến làm khó họ thôi.
Bác Khương một lúc sau cũng đã bình tĩnh lại. Bác thu dọn bãi chiến trường dưới đất rồi vui vẻ mời hai người xuống bàn.
"Chàng trai trẻ, cháu ăn gì?"
"Cho cháu giống cô ấy đi ạ."
Cùng lúc đó, chiếc xe thể thao đỏ nổi bật dừng khựng lại trước quán. Như Ngọc từ ghế phụ bước ra. Cái bụng to đùng của cô khiến Diệp Mi há to mồm vì ngạc nhiên. Sau đó một chàng trai tuấn tú từ ghế lái bước xuống. Hắn vội vàng chạy đến đỡ Như Ngọc. Cẩn thận, tỉ mỉ đúng kiểu người đàn ông chăm sóc vợ.
Như Ngọc thì chẳng còn quan tâm thế giới mang hình thù gì. Cô đi khó khăn vào quán, vừa nhìn thấy Diệp Mi, đi càng nhanh hơn. Diệp Mi liền vội vàng chạy đến đỡ. Hai người còn không ôm nổi nhau vì trướng ngại vật bên dưới. Như Ngọc lấy tay xoa mọi thứ trên người Diệp Mi kiểm tra xem cô có làm sao không. Bất chợt Như Ngọc dừng lại trước vết thâm tính nơi cánh tay Diệp Mi. Cơn điên bắt đầu nổi lên.
"Kẻ nào làm ra cái này, hả? Kẻ nào để mình đi giết hắn."