Đừng Để Mất Người Yêu Bá Đạo

Chương 34



Edit + beta: sxdnp

~ Bây giờ mới chỉ là bạn bè. ~—————

Vì là trận chung kết của giải mùa Xuân nên tính chất hoàn toàn khác so với các trận đấu trước đó.

Từ phòng nghỉ của WKY đến sân thi đấu, Tằng Phan không ngừng suy nghĩ về những tình huống khác nhau, giống như năm đó lần đầu tiên đứng ở ngoài xem thi đấu.

Cô vừa rời đi thì bầu không khí trong phòng nghỉ đột nhiên sôi nổi hẳn.

Trong số những người ở đây chỉ có Thẩm Hi là lần đầu tham gia trận chung kết, những tuyển thủ khác đều đã có kinh nghiệm thi đấu ở đấu trường quốc tế, tất nhiên sẽ không căng thẳng vì trận chung kết này.

Đương nhiên, thắng được thì càng tốt.

Nhị Bàn nghe thấy tiếng giày cao gót càng lúc càng xa, lúc này mới khoác tay lên vai Thẩm Hi:

“Thẩm Hi, mau thú nhận đi rốt cuộc cậu dụ dỗ sếp từ khi nào vậy?”

“Có phải cậu muốn hái bông hoa này không?”

Thẩm Hi im lặng nhìn điện thoại rồi liếc Nhị Bàn một cái.

Nhìn cái biểu cảm kích động kia là biết Nhị Bàn lại lên cơn.

Nhị Bàn tức giận cướp lấy điện thoại của Thẩm Hi, lướt vài cái rồi nói: “Hey, người anh em, nếu cậu có tâm tư này thì cứ nói với người bạn thân này.”

“Đến lúc đó, tôi sẽ giúp cậu.”

Nói xong, Nhị Bàn ghé sát vào tai Thẩm Hi dùng âm lượng mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy để nói: “Nếu cậu thật sự thành đôi với sếp thì sau này chúng ta cũng có được một chỗ dựa vững chắc.”

Thẩm Hi giật lại điện thoại, ngẩng đầu nhìn Nhị Bàn đang giúp anh bày mưu tính kế.

Anh nhắc lại: “Chỗ dựa vững chắc?”

“Đúng vậy, sau này cậu là anh rể [1] rồi.”

“Không đúng, phải là chị dâu [2].”

“Không đúng.” Nhị Bàn lại lắc đầu, cậu ta ngơ ra vì mấy cái xưng hô này.

“Chẳng lẽ gọi chị dâu [3], nhưng mà cứ kỳ kỳ sao ấy...”

Đầu tiên vấn đề này càng lúc càng lệch hướng, Thẩm Hi chớp mắt rồi nói: “Cậu muốn ăn bám?”

Nhị Bàn: “......”

Hay lắm, nói trúng tim đen.

Nhị Bàn cứng họng, yếu đuối mà phản bác lại: “Người đang yêu là cậu mà? Cùng lắm là tôi được thơm lây...”

“Một người thành công, cả họ được nhờ.” [4] Đội trưởng Nhan Phương đột nhiên lên tiếng.

“Đúng đúng, đội trưởng vẫn là anh hiểu em.” Nhị Bàn vui vẻ nhìn Nhan Phương, cảm ơn anh ta đã giúp hắn giải vây.

Thẩm Hi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cười tươi của Nhị Bàn.

“Vậy nên... cậu muốn tôi ăn bám à?”

Nhị Bàn: “......”

Hạn hán lời.

Nhị Bàn nghĩ mãi không hiểu.

Công sức của hắn khi nói vài ba câu quan tâm sao lại biến thành kẻ ăn bám, bụng dạ khó lường [5] rồi.

Cậu ta nhìn những người khác để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng mà bọn họ đều ngoảnh mặt làm ngơ, hoàn toàn không để ý đến mấy lời nói nhảm của Nhị Bàn.

Hê hê.

Thiếu niên tuyển thủ lạnh lùng và nữ giám đốc với khuôn mặt nghiêm túc, nghĩ kiểu gì cũng khó lòng đưa hai bọn họ đến với nhau.

Hai khối băng ở cạnh nhau để làm gì?

Thay phiên đâm vào nhau... Hay là, dung hòa lại với nhau?

Kể chuyện hài.

Nhị Bàn cảm thấy tôn nghiêm của một tên thích hóng hớt của LPL bị người khác chà đạp.

Cậu ta đứng thẳng dậy dùng ánh mắt lên án mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Hi, “Cậu nói đi, nếu cậu không nhìn trúng sếp thì tại sao ngày nào cũng trả lời tin nhắn wechat của cô ấy!”

“Hả?” Vu Thần vốn chỉ đứng đó ăn dưa mà bị lời của Nhị Bàn làm kinh ngạc, xém chút làm rơi cái ipad trong tay.

Cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Vu Thần, Thẩm Hi không hề hoang mang ngược lại còn bình thản nói: “À, tôi chỉ tố cáo thôi.”

“Gì cơ?” Nhị Bản cảm thấy nghi ngờ lỗ tai của bản thân.

Thẩm Hi thờ ơ đáp lời.

Nói ra được câu này mà không hề có chút cảm giác tội lỗi và áy náy.

“Con chuột hamster đối diện ngày nào cũng ăn, rất ồn.”

“...... Chuột hamster?” Nhị Bàn nghe không hiểu, nhưng lại phản bác theo phản xạ có điều kiện, “Đâu có, con chuột hamster kia ngày nào cũng vận động thay tôi, suốt ngày ăn lúc nào chứ?”

“Vậy nên mỗi ngày anh đều thay nó ăn?” Thẩm Hi hỏi ngược lại hắn.

“Không phải, chắc chắn là cậu đang ghen tị vì có fan nữ tặng chuột hamster cho tôi!” Nhị Bàn từ chối nhận lỗi, có ý đem nồi vứt sang cho Thẩm Hi.

“Việc gì mà Thẩm Hi phải ghen tị với cậu vì được fan nữ tặng chuột hamster? Có người còn đi ngàn dặm xa xôi tìm đến tận cửa luôn cơ...” Lời nói của Cơ Trưởng có hàm ý sâu xa.

Nhị Bàn cứng họng.

“Tôi mặc kệ.”

Nhị Bàn hét lên rồi dùng ánh mắt u oán nhìn Thẩm Hi: “Vậy nên, con chuột hamster mà cậu nói... là tôi à?”

Thẩm Hi nhìn điện thoại rồi gật đầu một cái.

“Nên cậu đã nói với sếp là tôi ăn nhiều... vậy sau này cậu bảo tôi làm sao để giữ hình tượng tốt đẹp trước mặt sếp đây, sao tôi có thể tiếp tục làm người được sếp cưng nhất đây?”

Vu Thần đánh tiếng rồi nhìn sang hướng khác.

Nhị Bàn ôm bàn phím của mình rồi lủi vào trong góc ngồi.

Run rẩy. [6]

Nhỏ bé, yếu đuối lại ủy khuất.

Đám đồng đội này không phải người mà, khóc đây.

Ể chờ đã.

Nhị Bàn đột nhiên đứng lên, nhìn Thẩm Hi rồi dùng giọng điệu như nắm được điểm yếu của anh: “Cô gái chơi game với cậu là ai vậy?”

Thẩm Hi còn chưa nói năng gì.

Light đã mắt tròn mắt dẹt, lặp lại lời của Nhị Bàn: “Cô gái?”

Lúc này, bọn họ cũng đã quên chuyện tin nhắn của Thẩm Hi và sếp, trong đầu chỉ biết rằng lời nguyền của miếu hòa thượng này sắp bị phá bỏ?

Cơ Trưởng cũng cảm thấy mấy tên nhóc nhà mình cũng đẹp trai, nhưng vì phải giữ gìn sự trong sạch [7] quá mức nên đã có tin đồn rằng trong đội có người đồng tính, hiếm khi: “Thích người ta thì phải giành được cúp quán quân thì mới dễ theo đuổi!”

“Đúng, trận chung kết mùa giải tuyệt đối không thể phạm lỗi, hahaha.” Vu Thần cũng nói một câu góp vui.

Thẩm Hi cúi đầu, đôi lông mi dài và nhẹ nhàng như lông của một con quạ.

Lúc lâu sau.

Khi mọi người đang reo hò hoặc chờ đợi thì Thẩm Hi lại hời hợt giải thích: “Bây giờ mới chỉ là bạn bè.”

Còn về vấn đề thích hay không thích này, anh không trả lời.

Mọi người trong phòng nghỉ hú hét ầm ĩ.

Đều là đàn ông với nhau, mọi người đều ngầm hiểu ý nhau hết mà. ~

Khi mọi người đang vui vẻ, thì có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng nghỉ.

Vu Thần thấy lạ liền đi ra mở cửa thì thấy có người đến.

Là phóng viên nổi tiếng trong giới LPL.

Sau lưng anh ta là... một dàn thiết bị ghi âm và máy quay ghi hình.

Vu Thần: “......”

Phóng viên: “Lúc nãy mọi người nói chuyện có vẻ rất vui ha, chúng ta nói chuyện một chút nhé?”

Quá rõ ràng, câu chuyện lúc nãy đều bị bọn họ nghe thấy.

Thấy phóng viên đang nở một nụ cười tươi rói, còn Vu Thần lại xanh mặt, sau đó thì mặt đen như mực.

Đúng là... thất sách mà.

Quên mất còn có cuộc phỏng vấn trước trận đấu.

...

Tằng Phan đợi bên ngoài một lúc lâu cuối cùng cũng được xếp hàng để đi vào khu vực khán đài.

Xung quanh cô là một nhóm thanh niên cầm theo bảng đèn cổ vũ, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Tằng Phan kiểm tra lại chỗ của mình xong mới lén lút lấy tấm banner ra. Không biết cô nghĩ gì mà lại ngoảnh đầu nhìn phía sau.

Chỗ ngồi của cô là vị trí tốt nhất, rất gần sân khấu.

Không cần đứng dậy chỉ cần ngoảnh đầu là có thể quan sát được tình hình bên trong hội trường.

Nhìn thấy hơn phân nửa là banner và poster của WKY còn có fan nữ giơ banner cỡ lớn của Thẩm Hi và Nhan Phương, đột nhiên Tằng Phan có cảm giác xa cách thế hệ.

Lần trước khi cô ngồi trên khán đài, người ngồi bên cạnh cô vẫn là một thiếu niên lạnh lùng.

Cô cũng chỉ là một người không biết gì về esport.

Chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi cô liền trở thành chủ của một câu lạc bộ trong nước mà danh tiếng ấy lại chẳng thể hiện được gì, một số thanh niên trước đó không cách nào thực hiện được ước mơ cũng đã xuất hiện trong mắt của các fans nữ dưới sân khấu, trở thành tuyển thủ esport mà họ yêu thích nhất cũng có vô số fan vì các anh la hét cổ vũ.

Cô rất cảm động.

Cũng rất vui mừng.

Tằng Phan suýt chút rơi nước mắt.

Nhưng cũng chỉ là suýt thôi.

Bởi vì, cô nghe thấy tiếng của Nhị Bàn.

Lại còn là phiên bản tiếng địa phương.

Tằng Phan ngẩn đầu thì đoạn video tuyên truyền của giải đấu mùa xuân vừa kết thúc, đến lược hai đội cà khịa nhau.

Mặt của Nhị Bàn nhìn trên màn hình lớn càng tròn hơn bình thường, dáng người cũng cường tráng hơn bình thường gấp mấy lần.

Nhưng khi nói lại vô cùng dõng dạc.

“Tôi biết đội bên muốn nói mid của bọn tôi không được nhưng WKY bọn tôi nhất định sẽ thắng, bởi vì hỗ trợ của bọn tôi mạnh hơn hỗ trợ của mấy người vạn lần.”

“Phụt.” Tằng Phan khóc không ra nước mắt ngược lại còn suýt chút cười thành tiếng.

Kết quả, không đợi Tằng Phan cười nhạo.

Giây tiếp sau, Nhị Bàn bị hỗ trợ của đối phương kéo quay về: “Anh béo, tôi thấy anh không có tiền đồ. Để một hỗ trợ đã từng giành được MVP là tôi đây nói cho anh biết thế là là hỗ trợ giỏi nhất, đầu cứng nhất!"

...... Đợi đã.

Hai người này có đúng là hỗ trợ không thế?

Ý nghĩa của hỗ trợ không phải là hy sinh bản thân để làm nền cho người khác à? Không phải là một mình dụ địch đến để một đổi năm sao…

Không để Tằng Phan suy nghĩ cẩn thận đã thấy video tuyên truyền chuyển sang các khác.

Trong bóng tối một dáng người cao cao, từ từ bước đến.

Đôi mắt hẹp dài với hàng lông mi dài, con ngươi vừa đen vừa thâm sâu từ từ sáng lên bởi ánh đèn giống như sóng cả cuộn trào mãnh liệt dưới đáy biển sâu.

Rõ ràng tình cảnh không khác Nhị Bàn là mấy, anh lại như tập hợp tất cả linh khí được ông trời ưu tiên.

Thẩm Hi trong video tuyên truyền không hề lên tiếng, hiện trường vang vọng tiếng hò reo chói tai.

Tất cả bị vẻ đẹp này thu hút.

Tằng Phan không thể không thừa nhận rằng cô cũng bị thu hút trong giây lát.

Có một giọng nói trầm thấp truyền đến, vang cả khán phòng.

Thẩm Hi chỉ nói vài câu đơn giản, so với mấy lời thừa thãi lúc nãy của Nhị Bàn càng làm cho mọi người ai nấy cũng kích động.

—— Anh nói.

Chúng tôi nhất định sẽ thắng.

Giọng nói kiên định, trong mắt chứa vô vàn ánh sao.

Sau đó, người dẫn chương trình tổ chức một vài hoạt động làm nóng bầu không khí, Tằng Phan đều không nhớ được gì, trong đầu toàn là hình ảnh của người kia.

Anh có đôi mắt một mí, hẹp dài xinh đẹp tựa như cánh hoa đào [8], lông mi dài giống như cây quạt nhỏ vậy, từng sợi tựa như lông vũ, chớp mắt một cái liền lộ ra mí mắt xinh đẹp khép hờ.

“Đến xem trận chung kết của tôi được không?”

Được không?

Được.

Cho dù có hạ quyết tâm cũng không thể nói không được.

Rõ ràng cô không phải là người mềm lòng nhưng mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ nhạt nhẽo của chàng thiếu niên, trong mắt lóe lên sự mong chờ khiến cô mềm lòng giống như tuyết đầu mùa.

Không nỡ từ chối.

Tằng Phan cũng không rõ đây là tâm trạng gì.

Đại khái là gần giống với sự cưng chiều và bảo vệ của Lạc Tử Khâm.

Tằng Phan không chắc chắn lắm.—————

☆ Chú thích: (1) 大哥夫 = anh rể (chồng của anh cả 😏)

(2) 大哥嫂 = chị dâu (vợ của anh cả)

(3) 老大嫂 = chị dâu (vợ của lão đại, lão đại là đàn ông)

(4) 鸡犬升天 = kê khuyển thăng thiên: gà chó lên trời; cả họ được nhờ.

(5) 居心叵测 = cư tâm phả trắc: bụng dạ khó lường

(6) 瑟瑟发抖 = run rẩy, lạnh run

(7) 洁身自好 = giữ mình trong sạch

(8) 桃花眼 = mắt hoa đào. Mắt hoa đào là dáng mắt với kích thước khá dài với phần đuôi nhọn và xếch lên trên 1 chút. Phần lòng trắng và đen của dáng mắt này tách biệt rõ ràng và khá cân đối. Bên cạnh đó, dáng mắt này sẽ không thấy rõ mí, vì phần đuôi mắt dài nên phần mí bị ẩn vào bên trong.