Trần Mộ Dương liên tiếp hô mấy lần, vẻ mặt Giang Điềm uể oải, khuỷu tay chống trên cạnh bàn, hai ngón tay cầm bút, nhưng ngòi bút đã sớm rời khỏi trang giấy, như có như không chạm vào bên phải khuôn mặt, mỗi tiếng gọi của anh, tay phải Giang Điềm hơi dừng lại, liền vẽ lên khuôn mặt một cái đường cong quanh co khúc khuỷu, trượt từ bên tai đến tận khóe miệng, tâm tư đã không biết phiêu đi tận đâu rồi.
Trần Mộ Dương hét đến lần thứ năm, anh kiên nhẫn, cũng có chút nóng nảy, Giang Điềm vẫn mất hồn mất vía như cũ, Trần Mộ Dương quăng bản nhạc trong tay xuống trước kệ điều khiển thu âm, “Rốt cuộc em lại đang nghĩ cái gì vậy! Có nghe tôi nói chuyện không?”
Bản nhạc bị quăng trên bàn lại lăn xuống đất, thuận tiện mang luôn một bên tai nghe rơi xuống, “loảng xoảng” một tiếng, Giang Điềm hoàn hồn trong phút chốc, cô vội vàng liên thanh nói: “Nghe mà nghe mà, em vẫn nghe đây!”
Giang Điềm xấu hổ sờ sờ cái mũi, Trần Mộ Dương liếc cô một cái, thấy nét bút lung tung trên mặt Giang Điềm, anh khẽ cười, chợt lại nghiêm túc nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Mấy ngày nay tâm trạng của em không tốt.”
Giang Điềm nhanh chóng lắc đầu, thấp giọng giải thích, “Không có chuyện gì, chắc là không nghỉ ngơi tốt lắm.” Cô nói xong, liền đẩy ghế dựa đứng dậy, nhặt bản nhạc cùng tai nghe dưới chân Trần Mộ Dương lên, lần nữa thả xuống trên kệ điều khiển thu âm.
Trần Mộ Dương nhìn đồng hồ, mở miệng nói: “Thôi, hôm nay đến đây thôi, em về đi.”
Trong lòng Giang Điềm lộp bộp, cô liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường bên phải, thời gian rõ ràng còn sớm, mấy ngày làm việc cùng nhau, Giang Điềm ít nhiều cũng có chút hiểu, Trần Mộ Dương người này chính là người cuồng công việc, buổi sáng 8 giờ đến phòng thu có thể nhịn mãi đến tận 11 12 giờ đêm, bận rộn đến quên cơm tối, lúc thực sự đói bụng chỉ cần gọi đồ ăn bên ngoài là được.
Đây Trần Mộ Dương lại đuổi cô về sớm, ngược lại làm cô hơi chột dạ, nội tâm Giang Điềm giãy giụa vài giây, nhẹ giọng nói: “Vẫn còn rất sớm mà, em sẽ luyện thêm?”
Trần Mộ Dương không nhìn cô, vừa sửa sang lại tư liệu trong tay vừa khẽ nói: “Hầu hết thời gian vào buổi trưa em không hát lệch quãng tám thì cũng là toàn âm cao, tôi nghi ngờ chắc em không đọc bản nhạc hay sao vậy, gọi em hai tiếng, hơn nửa toàn là ngẩn người, em bảo luyện như nào?”
Giọng điệu Trần Mộ Dương hờ hững, không nghe ra vui mừng hay tức giận, nhưng anh càng như vậy, Giang Điềm lại cảm thấy trên mặt đau rát, cô im lặng nuốt nước bọt, vẻ mặt căng cứng.
Trần Mộ Dương bưng cốc nước đứng dậy, đưa tay trái vỗ nhẹ hai lần lên cánh tay phải Giang Điềm, “Không có ý gì khác, ai cũng có lúc tâm trạng không tốt, tôi thả cho em nghỉ nửa ngày, nghỉ ngơi cho thật tốt dù sao cũng tốt hơn so với bộ dạng mất hồn mất vía của em bây giờ.” Anh nói xong, vòng qua Giang Điềm đi đến một bên rót nước.
Trần Mộ Dương nói có lý, Giang Điềm cũng không biết tốt xấu mà không đi, dù sao Trần Mộ Dương không giống cô, người ta là muốn làm việc nghiêm túc, Giang Điềm không có kiên trì, ôm túi đi tới cửa, nhớ tới cái gì, cô nhịn không được nói: “Vậy em về trước, buổi tối anh nhớ ăn cơm, đừng quên.”
Trần Mộ Dương nghe vậy thì nhàn nhạt nhẹ gật đầu, anh nhấp một ngụm trà làm ẩm cổ họng, cũng thiện ý nhắc nhở một câu, “Đi rửa cái mặt đi.”
Giang Điềm không hiểu lắm, Trần Mộ Dương không tiếp tục nhiều chuyện, thản nhiên quay lại chỗ ngồi, đeo tai nghe lên lại tiến vào trạng thái làm việc, Giang Điềm cho đến tận lúc đứng trước gương của bồn rửa mặt, mới nhận ra ý tứ rõ ràng của Trần Mộ Dương, cô vội vàng mở vòi nước, vốc mấy vốc nước lạnh lên mặt, thật vất vả mới tẩy hết được nét bút bi trên mặt.
Giang Điềm rút tờ giấy lau khô mặt, nhìn chính mình trong gương mà nặng nề thở dài.
Cô đúng thật là tâm trạng không tốt.
Về phần tại sao ư?
Giang Điềm không thể không thừa nhận, hơn phân nửa là tại Lục Minh Chu.
Đã một tuần cô không thấy Lục Minh Chu, suốt cả một tuần, không hề liên lạc tí nào.
Ngày đó Lục Minh Chu đè cô trên sô pha hết hôn lại sờ soạng, mặt dày nói thích cô, thậm chí muốn ngủ với cô, cái gì không biết xấu hổ cũng đều nói ra tất cả với cô một lượt, nhưng cô còn không kịp hỏi câu nào, Lục Minh Chu liền đi cũng không quay đầu lại, cơ hội nói chuyện cũng không cho cô.
Giang Điềm chưa từng thấy qua người nào vô trách nhiệm như vậy, động tay động chân với cô, lăn lộn cô đến lúc khó lòng kìm nổi thậm chí hơi hơi dao động, anh lại mất tung mất tích.
Giang Điềm nghĩ thầm tám phần là cô đoán đúng rồi, Lục Minh Chu chỉ là chơi bời mà thôi, lúc trên sô pha kia mà nói làm tim cô đập như sấm có lẽ trong tình cảnh lúc ấy cũng có ít nhiều vài phần cảm tình, chứ không cũng sẽ không có uy lực lớn đến như vậy, từng câu từng chữ làm tan rã quyết tâm phòng thủ kiên cố ban đầu của cô.
Nhưng sau đó thì sao?
Trong một tuần ngắn ngủi, Lục Minh Chu không còn hứng thú với cô, hoặc là lại tìm được mục tiêu săn mồi mới, nghĩ là người cao cao tại thượng như vậy cần gì phải thư tôn hàng quý chạy tới dỗ dành cô vui vẻ chứ?
Giang Điềm nhịn không được lại tát nước lạnh lên mặt, ép mình tỉnh táo hơn chút, cô quay người rời khỏi toilet, không suy nghĩ thêm nữa, nhưng ý chí lại không khống chế được mà bay xa.
Lục Minh Chu cũng không phải không gọi điện cho cô, đêm hôm đó cô có nhận được điện thoại của Lục Minh Chu, nhưng là hai người không nói được vài câu, giọng điệu Lục Minh Chu cũng không tốt, trong điện thoại hung dữ hỏi cô ở đâu, cô ngơ ngác báo địa chỉ, cứ tưởng Lục Minh Chu sẽ tới tìm cô, cô đợi tại chỗ mấy tiếng đồng hồ, kết quả chứng minh là cô lại tự mình đa tình.
Giang Điềm kéo kéo khóe miệng, không khỏi cười tự giễu, cô càng cảm thấy chính mình thật có lỗi với Trần Mộ Dương, người ta có ý tốt dành rất nhiều thời gian trên người cô, cô lại đến cái cơ bản nhất cũng không biết đến.
Giang Điềm nghĩ mà khó chịu, thời gian còn sớm, cô đột nhiên muốn về nhà, việc tham gia cuộc thi, hai ngày trước cô có nói với Giang Ninh Minh, Giang Ninh Minh nghe Giang Điềm nói xong, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng ngược lại cũng không nói gì, chỉ là hai người đều ăn ý lựa chọn giữ bí mật với Đường Mật.
Phòng làm việc của Trần Mộ Dương ở khu thương nghiệp phồn hoa, bốn phía nhà cao tầng san sát, hơn nửa đều là tòa nhà văn phòng, giao thông thuận tiện, Giang Điềm ban đầu muốn tới trạm xe buýt, xong lại quay đầu, đi đến bến tàu điện ngầm đối diện trên đường.
Tại giao lộ chữ Đinh (丁), vừa lúc đèn đỏ, yêu cầu chờ, Giang Điềm cúi đầu nhìn di động, vẫn không ai tìm cô như cũ.
Dư Tư Nghiên đi thực tập ở nơi khác, Trình Tuế mấy ngày nay cũng không biết lại bận rộn cái gì, thật ra mấy ngày trước Tiểu Chu Chu có liên lạc với cô, gửi một cái tin WeChat không thể hiểu nổi.
Ba ngày trước lúc bốn giờ rạng sáng.
【Tiểu Chu Chu: Nhớ em】
Rạng sáng năm giờ.
【Tiểu Chu Chu: Nhắn nhầm rồi】
【Tiểu Chu Chu: Xin lỗi】
Giang Điềm mãi cho đến giữa trưa mới nhìn đến tin nhắn, đã cách vài tiếng đồng hồ, cô cũng không nhắn lại, Tiểu Chu Chu cũng không nhắn thêm gì, Giang Điềm rời khỏi WeChat, đèn xanh nhảy ra, Giang Điềm vội vàng cất di động băng qua đường cái.
…..
Đèn tín hiệu từ xanh chuyển đỏ, ô tô chậm rãi dừng lại.
Trần Minh nhìn qua gương chiếu hậu người đàn ông mệt mỏi tựa thành ghế ngồi phía sau, tay trái bó thạch cao, băng vải cuốn mấy vòng tròn treo ở cổ, anh hơi nhắm mí mắt lại, ngón trỏ cùng ngón cái tay phải thường ấn huyệt thái dương, trước mắt xanh tím rõ ràng, sắc môi mang theo chút trắng bệch, râu ria cũng mọc lên, sắc mặt không tốt.
Trần Minh đi theo bên người Lục Viễn Hoài nhiều năm như vậy, ông thật lòng rất thích đứa con trai này của Lục Viễn Hoài, không có tỏ vẻ thiếu gia gì, phần lớn thời gian đều nói chuyện khá tốt, tuy rằng lời nói không nhiều lắm nhưng ngẫu nhiên nói một hai câu cũng hài hước, làm người khiêm tốn làm việc lại cẩn trọng, trừ bỏ khoảng thời gian trước có tin tức cùng tiểu thư của Kiều gia, ông chưa từng thấy Tiểu Lục tổng nhà ông làm ầm ĩ xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên hai cha con không hợp nhau lắm lại là sự thật.
Nhưng chỉ là một người như vậy, tai nạn xe cộ một tuần trước, làm Lục Viễn Hoài sợ tới mức thiếu chút nữa thì tái phát bệnh tim, may mà không có vấn đề gì lớn, chỉ là ông cũng có thể nhìn ra được, cảm xúc của Lục Minh Chu không tốt, không hoàn toàn là bởi vì thân thể anh gặp nạn, quanh người anh càng nhàn nhạt toát ra khí lạnh, giống như anh cắt đứt chính mình cùng vật cảnh xung quanh mình, khiến cho người ta không dám tới gần.
Lần trước khi Trần Minh nhìn thấy dạng này của Lục Minh Chu, là mười lăm năm trước, năm thứ năm ông đến Lục gia, Chu Niệm qua đời, nếu ông nhớ không nhầm mà nói, năm đó Lục Minh Chu mới có mười hai tuổi đã suốt ba tháng không mở miệng nói chuyện.
Ba tháng sau, lần đầu tiên cậu bé mở miệng nói chuyện, là cái đêm mưa, lúc đấy mưa gió rất to, trời đen kịt đèn đường xám xịt, cần gạt nước phía trước xe gạt trái phải, lúc ấy ông sợ tới mức không biết phải làm sao, Lục Minh Chu mười hai tuổi quỳ gối trong làn mưa, trong ngực trống rỗng ôm một bé gái, liên tiếp kêu lên: “Xe cấp cứu! Xe cấp cứu!”
Giống như là cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Trần Minh, Lục Minh Chu chậm rãi mở mắt ra, tay phải anh mở cửa sổ xe xuống, khuỷu tay đặt lên khung cửa, hờ hững hỏi một câu: “Chú Trần muốn nói cái gì?”
Trần Minh bị nhìn thấu tâm tư, ít nhiều có chút quẫn bách, nhưng ông vẫn lo lắng nói: “Hẳn là nên ở thêm mấy ngày, bác sĩ nói chí ít phải nửa tháng, tại sao cậu đã ở đến một tuần rồi lại còn làm ầm ĩ muốn ra viện?”
Lục Minh Chu không nhìn Trần Minh, tầm mắt sâu xa nhìn ra ngoài cửa sổ, lang thang quét vòng không có mục tiêu, rồi mới thấp giọng trả lời: “Không quen bệnh viện, ở không thoải mái.”
Trần Minh là thật sự quan tâm, “Tuần sau đi bệnh viện tháo bột, đến lúc đó còn phải làm kiểm tra.”
Lục Minh Chu nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, ngữ khí rất hờ hững.
Xe trước mặt đã chầm chậm mở đường, Trần Minh không lên tiếng nữa chuyên tâm lái xe, tay phải Lục Minh Chu chống trên cửa sổ chậm rãi thu hồi, anh đang chuẩn bị kéo cửa sổ xe lên, khóe mắt liếc qua liền khó khăn dừng ở nơi nào đó, chợt ánh mắt ngưng lại, rốt cuộc cũng không rời đi.
Trong giây lát, không có mục tiêu đến vô tung vô ảnh, ánh mắt anh sâu như biển, khóa ở nơi cách đó không xa, vẫn không nhúc nhích.
Tóc cao cao buộc sau đầu, túm thành một viên, áo phông trắng phối hợp với quần jean, đôi chân trắng mảnh khảnh sáng lên dưới ánh mặt trời, nắng rất to, cô lại không che ô, dường như cảm thấy nóng, tay phải cô khó khăn che lên trán, miễn cưỡng che đi một chút tia sáng.
Khóe miệng nửa mím, đuôi lông mi uể oải, Lục Minh Chu biết, bình thường lúc tâm tình của cô không được tốt đều là một loạt biểu cảm này, nhìn qua vô tội lại đáng thương, anh lại bắt nạt hai lần, lông mi Giang Điềm chớp nháy, đảo cái là có thể khóc đỏ mắt ở trong lồng ngực anh, dùng nắm đấm mềm như bông đánh anh.
Tại sao lại trùng hợp như này?
Không thấy còn đỡ.
Nhưng hiện tại ——
Trái tim Lục Minh Chu chợt đau nhói, anh dùng suốt một tuần lễ nhung nhớ, hay là anh dùng cái tuần đấy với ý đồ muốn xử lý cảm tình mãnh liệt không tên của anh đối với Giang Điềm, nhưng hết lần này tới lần khác cứ trong nháy mắt như vậy, một hình ảnh bình thường như vậy, làm mọi lý trí của anh sụp đổ, thậm chí tan thành tro bụi.
Ô tô tăng tốc, lòng Lục Minh Chu lại chậm rãi lắng xuống, “Chú Trần, dừng xe.”