Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân

Chương 9: Chủ đích chẳng qua chỉ là nô lệ của ký ức



"Purpose is but the slave to memory." - Hamlet (Act 3, Scene 2)

- --------

Thợ gõ: Dờ

Sau khi được rửa tội bởi ánh mắt của trai đẹp, Văn Địch rùng mình, trong đầu chỉ nảy ra được một cụm từ: Tai bay vạ gió.

Cậu giống như người qua đường trong tiểu thuyết, chỉ lướt ngang qua vai của cặp đôi nhân vật chính đang chia tay chia chân mà cũng bị cuốn vào vòng xoáy đấu đá.

Cậu còn chưa kịp tưởng tượng xong bộ phim máu chó thì một cảnh tượng drama hơn nữa đã xuất hiện. Thanh niên cường tráng kia bỗng đứng phắt dậy, túm lấy chiếc áo khoác đang vắt trên thành ghế rồi rảo bước ra cửa như một đốm sao băng.

Văn Địch đứng sững tại chỗ ba giây, quay lại nhìn hai người bạn với ánh mắt long lanh: "Có ai đem khăn ướt không?"

Vu Tĩnh Di lấy mộ gói mười cái ra rồi đưa cho cậu: "Mày định làm gì?"

"Giúp người hoạn nạn," Văn Địch đáp: "Nghiên cứu câu hỏi."

Vu Tĩnh Di nhìn cậu với vẻ ngờ vực, ngẫm nghĩ về hai câu chẳng liên quan gì đến nhau ấy: "Câu hỏi?"

Văn Địch nở một nụ cười đầy bí mật, đứng dậy rồi đi xuyên qua hành lang để đến trước mặt giáo sư. Cậu đột nhiên tới gần mà giáo sư cũng chẳng tỏ ra kinh ngạc, giống như là họ rất thân quen vậy.

"Trùng hợp quá, giáo sư," Văn Địch nói: "Có cần khăn ướt không ạ?"

Cậu đưa gói khăn ướt cho người ta, Biên Thành nhận lấy rồi lau sạch nước trà trên mặt và tay. Quần áo thì không cứu được, đành phải để nó tự khô. Áo sơ mi ướt sũng khiến đường nét cơ bắp bên dưới lờ mờ lộ ra. Văn Địch liếc nhìn bằng khóe mắt một cách lộ liễu.

Dáng vẻ nhếch nhác không hề khiến Biên Thành bận tâm. Anh nói cảm ơn Văn Địch - chỉ một câu "cảm ơn" đơn giản, rồi trả lại khăn ướt còn thừa cho cậu.

Văn Địch nhận lấy rồi cười híp mắt với anh: "Em có một câu hỏi muốn thỉnh giáo, nếu tối nay không có đáp án thì không ngủ yên giấc được. Thầy không phiền nếu em ngồi đây chứ?"

Biên Thành ra hiệu "mời ngồi", Văn Địch ngồi ngay xuống đối diện. Sau khi chạm mắt trực diện, Văn Địch phát hiện ra Biên Thành cũng đang nhìn cậu.

Ánh mắt của Biên Thành cứ lơ đãng theo dõi đôi mắt của Văn Địch - một đôi mắt hạnh trong veo xinh đẹp, lại thêm nước da trắng trẻo, giống như giọt sương sớm đọng lại trên đóa hoa sơn trà.

Sống ở nước ngoài nhiều năm, Biên Thành lúc nào cũng nhìn thấy người có mũi cao, hốc mắt sâu, tóc vàng và con ngươi xanh đi đầy đường. Có lẽ là cái gì hiếm mới thấy quý, sau khi chu du khắp thế giới phồn hoa, Biên Thành vẫn cảm thấy nét đẹp Đông Á thi vị hơn - dịu dàng, nhã nhặn, hàm súc, tựa như một bức tranh thủy mặc loang trên mặt giấy Tuyên Thành.

Giọng nói của thằng bạn nối khố vẫn vang vọng trong đầu: "Tính cách như ông già, thẩm mỹ cũng như ông già."

Nhớ đến Tống Vũ Trì, anh nhíu mày, tên ấy bị áp lực tìm việc nên mới mời anh đi ăn cơm ở một quán đồ Nhật. Nói chuyện được một lúc, anh ta phát hiện ra Biên Thành cứ nhìn Văn Địch ở đối diện.

"Ồ!" Tống Vũ Trì lập tức ngoái đầu nhìn, "Đó là cái người năm năm trước đúng không?"

Biên Thành gật đầu.

"Sao ông không ra nói chuyện với người ta?"

"Vì sao?" Biên Thành nói, "Em ấy không nhớ tôi nữa."

Tống Vũ Trì nhìn anh như nhìn một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối: "Ông sẽ trở thành người già neo đơn mất thôi." Im lặng một lúc lâu, anh ta tự dưng phấn chấn hẳn lên, tự nói tự nghe bằng giọng điệu chính nghĩa: "Thôi vậy, để tôi giúp ông."

Biên Thành nghi ngờ: "Ông định làm gì?"

Tống Vũ Trì bất chợt tỏ ra e thẹn, khiến cho Biên Thành cảm thấy ghê rợn đến nỗi nổi da gà.

"Dừng lại ngay cho tôi."

Tống Vũ Trì vẫn giữ nguyên ánh mắt say đắm buồn nôn ấy, đưa tay ra nắm lấy cổ tay Biên Thành.

"Bỏ ra, muốn trật khớp không?"

Tống Vũ Trì bỗng nhiên quay đầu lại, sau đó hùng hổ nâng chén trà lên.

"Nếu ông dám..."

Nước trà hắt đầy mặt.

Biên Thành lau nước trên trán, Tống Vũ Trì đã bỏ chạy mất dạng. Tên này đúng là càng lúc càng to gan. Anh vừa định đứng dậy đuổi giết thì nhìn thấy Văn Địch đi tới, trong tay còn cầm một gói khăn ướt.

Biên Thành do dự một lát rồi ngồi xuống.

Anh đã cứu được bộ dạng của mình nhờ sự giúp đỡ thẳng thắn của Văn Địch. Cậu khoanh tay đặt trên bàn rồi nghiêng người về phía trước, vẻ mặt rất hiếu kỳ: "Cái anh lúc nãy là ai thế ạ?"

"Một người bạn."

"Bây giờ có phong trào bạn bè ăn cơm nắm tay nhau sao?"



"Cậu ta có tính thích diễn, động tý là bắt đầu đóng phim."

"Lại còn hắt nước?"

Biên Thành im lặng một lúc rồi nói: "Đó là ân oán cá nhân."

Đó là sự thật. Giúp đỡ cái gì chứ, chẳng qua là kiếm cớ để trả thù thôi. Tống Vũ Trì đã muốn hắt nước vào mặt anh từ lâu lắm rồi.

Văn Địch gãi trán: "Hình như anh ta đã nhìn em. Hai người nói chuyện về em ạ?"

"Ừ." Cứ coi là vậy đi.

"Vì sao?" Văn Địch ngả người về phía trước, "Em với giáo sư có thân quen lắm đâu?"

Biên Thành nhìn cậu một lúc, nói: "Cậu ta cũng là tiến sĩ đại học T, tôi bảo là nhìn thấy học sinh cùng trường, thế là cậu ta tò mò."

"Ồ..." Văn Địch đã có được đáp án nhưng lại cảm thấy thấp thỏm không yên. Hóa ra chỉ là đùa giỡn với bạn bè thôi sao? Cũng đúng, bây giờ trai thẳng đùa giỡn với nhau còn gay hơn cả đồng tính.

Thế giới đang vận hành bình thường, tính hướng của giáo sư cũng chưa xác định.

Văn Địch mỉm cười nói: "Nếu ai không biết chuyện, nhìn cảnh tượng vừa rồi sẽ tưởng là..." Cậu nói tới đây thì ngừng lại, suy cho cùng cậu và giáo sư không thân thiết, đùa giỡn tùy tiện thì không hay.

Biên Thành tiếp lời: "Hiện trường chia tay?"

"Hả? Vâng..." Văn Địch nói: "Em nghĩ linh tinh thôi, dù sao cũng là hai người đàn ông mà. Nếu nói vậy thì khác nào bảo thầy là..."

"Tôi là đồng tính."

Văn Địch bật ngửa về phía sau, lưng đập vào thành sô pha. Cậu chống hai tay vào mép bàn, muốn tìm một điểm tựa giữa thế giới đang lung lay sụp đổ, "Cái..." Cậu nghiêng mặt sang một bên để nghe cho rõ hơn: "Cái gì?"

Giáo sư là đồng tính?

Giáo sư là đồng tính, lại còn come out với cậu?

Bọn họ mới gặp nhau ba lần mà?

Nhìn ánh mắt trống rỗng và đờ đẫn của cậu, Biên Thành hỏi: "Sao vậy?"

"Ơ..." Văn Địch nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nói ra: "Sao lại nói chuyện riêng tư như vậy cho em biết?"

"Cậu có thành kiến với người đồng tính?"

"Sao có thể chứ," Văn Địch xua tay, "Em cũng vậy mà."

Có qua có lại, nếu người ta đã tiết lộ rồi thì Văn Địch cũng ngửa bài luôn. Điều khiến cho cậu cảm thấy khó tin là: nghe một học sinh mới quen công khai xu hướng tính dục, vậy mà Biên Thành không hề thấy ngạc nhiên, thậm chí còn đáp lại câu nói vừa rồi của cậu: "Tôi nghĩ cậu cũng là đồng tính cho nên mới nói ra."

Gaydar chuẩn như vậy sao?

"Ồ," Văn Địch thở dài, "Em còn tưởng trong lúc mình không biết gì, nếp sống nước mình đã trở nên cởi mở rồi chứ."

Như nghe được một câu chuyện cười, Biên Thành nhếch miệng, "Sao có thể chứ," Anh nói: "Mong cậu giữ bí mật giúp tôi."

Ám hiệu cùng chia sẻ bí mật này khiến Văn Địch sung sướng: "Đại học T có thành kiến với tính hướng của giáo sư không?"

"Có thì tôi cũng không quan tâm," Biên Thành nói: "Chỉ là cha tôi không muốn tôi rêu rao chuyện này khắp mọi nơi."

Hàm lượng thông tin trong câu nói này rất lớn. Thứ nhất, giáo sư đã come out với gia đình. Thứ hai, gia đình có thái độ phản đối. Cuối cùng, dưới sức ép từ cha mẹ, giáo sư giữ kín về xu hướng tính dục của mình.

Dù ít dù nhiều thì chuyện này cũng khác với ấn tượng của Văn Địch, "Bác trai không chấp nhận đồng tính ạ?"

"Không," Biên Thành nói: "Tôi là đồng tính hay không đối với ông ấy không hề quan trọng. Quan trọng là trong mắt của người ngoài, tôi không được phép là đồng tính."

Văn Địch hơi nghẹn họng: "Bác trai sao lại... cố chấp như vậy." Cậu cẩn thận né tránh mấy từ như "gàn dở", "ngoan cố bảo thủ".

Nhưng nghĩ lại, với tư tưởng truyền thống của thế hệ trước, việc không chấp nhận đồng tính hay thậm chí coi đồng tính là một loại bệnh, đó là chuyện hết sức phổ biến. Làn sóng của phong trào công khai vẫn chưa được mấy năm, ngoại trừ trong truyện thì ở hiện thực, rất ít người thực sự tôn trọng lựa chọn của người khác.

Một thiên tài toán học có cuộc đời thuận buồm xuôi gió, ấy vậy mà cũng có bí mật gia đình, dù ít dù nhiều cũng làm cho hình tượng của giáo sư trở nên gần gũi hiện thực hơn.

"Đúng rồi," Biên Thành nói: "Có một chuyện tôi muốn hỏi từ nãy."

Văn Địch phấn chấn hẳn lên, "Gì ạ?"

"Vì sao người bên kia cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy?"

Văn Địch quay đầu lại, thấy hai đứa bạn đang sáng rực mắt lên, chụm đầu nói chuyện thầm thì. Văn Địch không biết hai cô nàng đã tưởng tượng tới đâu rồi, nhìn vẻ mặt thì chắc chắn cốt truyện vô cùng máu chó.



Biên Thành liếc mắt nhìn sang bên đó, hai cô gái lập tức quay đầu đi, tiếp tục nói chuyện như không có gì xảy ra.

Lúc này Văn Địch mới nhớ ra, chủ đề chính của hôm nay là bạn bè tụ tập. Cậu đứng dậy trong tiếc nuối, quay về dưới ánh nhìn rực cháy đầy tò mò của hai cô gái. Ánh mắt sắc bén của Vưu Quân như khoét ra một cái lỗ trên mặt cậu.

"Được đấy, tôi biết cậu là người làm việc lớn mà. Không lên tiếng thì thôi, vừa cất tiếng là ai cũng phải ngả mũ." Vưu Quân nhìn cậu đầy kính nể, "Mấy năm không gặp, cua được cả giáo sư rồi."

Văn Địch nhìn Vu Tĩnh Di, cô nàng nhún vai đầy vô tội: "Tao chỉ bảo anh ta là giáo sư, phần còn lại là kết luận chủ quan của nó."

"Còn chưa nên cơm cháo gì, mày đã chạy xồng xộc đến ngồi xuống trước mặt người ta?"

Văn Địch vừa ăn vừa tóm tắt lại chuyện vừa xảy ra.

Vu Tĩnh Di là người hướng nội nên không thể hiện cảm xúc quá nhiều, còn vẻ mặt Vưu Quân thì vô cùng đặc sắc.

"Ông giáo sư này," Cô ấy nói: "Hơi kỳ lạ."

Văn Địch vừa ăn ngấu nghiến vừa hỏi: "Cái gì kỳ lạ?"

"Anh ta bảo gia đình không cho phép đi rêu rao nhưng lại come out với cậu. Đúng là mâu thuẫn," Vưu Quân nói: "Hai người đâu có thân thiết."

Vị cay nồng của mù tạt trào lên thực quản, Văn Địch đột nhiên ngộ ra: "Hai người nói xem," Cậu nhìn hai cô gái, "Có phải anh ấy có ý với tôi không?"

Đôi lông mày xinh đẹp của Vưu Quân dựng ngược lên, Vu Tĩnh Di thì hỏi chấm đầy mặt, ý nghĩa viết rất rõ ràng: Cái thằng tự luyến.

"Theo hướng suy luận ấy thì kết quả chính là như vậy mà?" Văn Địch cảm thấy tổn thương bởi phản ứng của họ, "Anh ấy không thể tùy tiện nói với người khác nhưng lại nói với tôi. Điều đó có nghĩa là, anh ấy muốn tôi biết rằng anh ấy là đồng tính. Nếu anh ấy không có ý gì với tôi thì sao lại phải làm cái chuyện "dọn đường" như vậy?"

"Nhưng anh ta không hỏi số điện thoại của cậu." Vưu Quân nói.

"Nhưng anh ta không giữ cậu lại." Vu Tĩnh Di nói.

"Cậu quay về đây, mối liên hệ giữa hai người đã bị chặt đứt rồi còn gì?" Vưu Quân nói: "Đó là thái độ với người mình thích sao?"

Văn Địch nghe xong thì cảm thấy do dự. Được rồi, có lẽ là do giáo sư chỉ nổi hứng nhất thời mà thôi. Giữ bí mật lâu quá nên muốn tâm sự với một người bất kỳ...

Mà thôi kệ. Thành quả lớn nhất chẳng phải là đã biết được giáo sư là đồng tính hay sao?

Lúc trước chỉ mong được trò chuyện mấy câu để làm quen, bây giờ hai người có tính hướng tương đồng, tương lai sẽ rất khác.

Tính khả thi mờ mịt lập tức thăng cấp.

Văn Địch chà tay trong cảm xúc mãn nguyện. Đã bao nhiêu năm cậu không theo đuổi ai nên kỹ năng hơi xuống cấp, đến lúc chấn chỉnh lại rồi, "Tôi thấy có hy vọng lắm," Văn Địch nói: "Dù thế nào cũng phải thử mới biết được."

"Tôi ủng hộ cậu," Vưu Quân sợ lửa cháy chưa đủ to, "Làm một chai sake Nhật lấy dũng khí, uống xong thì tỏ tình với người ta luôn."

"Thôi đừng," Văn Địch nói: "Tôi bị mắc chứng mất trí nhớ say rượu."

Vưu Quân im lặng một lát, thuật ngữ xa lạ này làm cô có cảm giác siêu thực: "Gì cơ?"

"Tức là uống say xong sẽ quên hết mọi chuyện," Văn Địch nói: "Người bình thường uống rượu say sẽ quên đi một đoạn ký ức phải không? Có lẽ do tửu lượng của tôi không chống chịu được, đã quên là quên cực kỳ nghiêm trọng. Một chai rượu vào người, hôm nay tôi tỏ tình, ngày mai quên sạch bách."

"Không đúng," Vưu Quân nói: "Lúc lớp chúng ta liên hoan hồi đại học, cậu vẫn uống bia mà."

"Lúc ấy chưa phát hiện ra, mất trí nhớ vài lần mới biết."

"Vậy thì phiền phức lắm nhỉ?" Vưu Quân nói: "Cậu đã quên mất bao nhiêu chuyện rồi?"

"Tôi đâu có thường xuyên uống rượu," Văn Địch nói: "Vả lại chỉ quên mất nửa ngày đến một ngày thôi. Uống rượu thường lựa lúc rảnh rỗi, không có chuyện gì quan trọng nên có quên cũng chẳng sao."

"Sao lại không sao?" Vu Tĩnh Di chen lời, "Mày quên cái lúc đi du học trao đổi rồi à?"

Câu nói này cứ như điểm trúng tử huyệt của Văn Địch, cậu siết chặt tay khiến cái chén trong tay kêu kèn kẹt, "Đúng!" Cậu nghiến răng nói: "Ngoại trừ lần đó."

Vưu Quân nhìn dáng vẻ căm phẫn của cậu, dường như là có mối thù hận thấu xương nào đó: "Lần đó xảy ra chuyện gì?"

Văn Địch nghiến răng hàm, thốt ra một câu: "Có một thằng trời đánh thánh vật đã cướp mất 700 đô của tôi."

Cảm giác siêu thực lại ập đến, Vưu Quân mất rất lâu vẫn chưa tiêu hóa nổi tin tức lạ lùng này. Cô chỉ có thể đáp lại: "Hả?"

"Nhưng tôi không nhớ đó là ai, buổi tối hôm đó uống nhiều rượu quá," Chỉ hồi tưởng lại thôi mà Văn Địch cũng cảm thấy lòng đau xót, 700 đô la Mỹ - xấp xỉ một tháng tiền lương của cậu, "Nếu hôm ấy tôi tóm được hắn ta, tôi sẽ lóc thịt lăng trì rồi nghiền xương thành tro."

- ------

Tác giả có lời muốn nói:

Chứng mất trí nhớ do say rượu có thật, nhưng mà thường chỉ xảy ra với những người thường xuyên uống rượu trong thời gian dài. Chỗ này chỉ mượn dùng một chút thôi.