Thẩm Khiêm đỡ cô nằm xuống, thuận tay kéo góc chăn.
Nếu không có chuyện kiếp trước phải đấu đến chết đi sống lại với người người đàn ông này, đã từng hiểu rõ lòng dạ sâu không lường được của anh ta, Thẩm Loan sẽ cho rằng đây là một người anh trai chăm sóc chu đáo.
Đáng tiếc, ai bảo cô trọng sinh?
Lớp ngụy trang của Thẩm Khiêm đã định sẵn là một trò cười.
Ý cười bên môi thiếu nữ sâu hơn, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trừ cảm kích còn lộ ra vẻ ỷ lại, hiển nhiên đã coi anh ta như cọng rơm cứu mạng.
Thẩm Khiêm bị dáng vẻ chăm chú của cô lấy lòng, đáy mắt từ trước đến nay lạnh lùng nay lại có ý cười hơi nhạt.
“Tiền mất rồi thì thôi.” Anh ta nói.
“Nhưng…”
“Nhà họ Thẩm sẽ không để em chịu cảnh thiếu thốn.”
Thẩm Loan ngoan ngoãn câm miệng.
“Trừ tiền, trong túi còn có cái gì?”
“Di động, giấy chứng minh.”
“Vậy lúc nãy em làm thế nào gọi điện thoại cho tôi?” Người đàn ông như là vô tình đặt câu hỏi, trên mặt ở góc độ Thẩm Loan không nhìn thấy lại hiện ra vài phần trầm tư.
“Em mượn máy bàn của phòng trực ban.”
“Em nhớ số di động của tôi à?” Nhẹ nhàng bâng quơ tung ra vấn đề thứ hai.
Nếu Thẩm Khiêm không nhớ nhầm, anh ta chưa từng nói với Thẩm Loan số di động của mình.
Cô lại như thể chưa từng phát hiện ra ý thử hỏi trong lời nói của người đàn ông, chỉ ngây ngô cười gật gật đầu: “Nhớ ạ.”
“Ồ?” Giọng điệu lạnh nhạt.
Nhất thời Thẩm Loan không biết phải làm sao, hơi khẩn trương màcăng thẳng nhìn chằm chằm anh ta: “Anh, em…có phải em nói sai gì rồi không?”
Thật là nhạy cảm.
Đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Khiêm.
Nhưng cũng là biểu lộ nhạy cảm trong lúc lơ đãng này làm cho nghi ngờ trong lòng anh ta giảm đi một nửa.
Nếu như Thẩm Loan cứ giả ngu mới thật sự là có vấn đề!
“Tôi đã đọc cho em số di động của tôi à?”
“Em xin lỗi…” Thiếu nữ cụp mắt, lông mi run rẩy, giống con bướm phe phẩy cánh khi sợ hãi: “Em hỏi quản gia Chu.”
“Hỏi thôi đã nhớ kỹ luôn à?” Giọng nói của người đàn ông có lẫn vài phần ý cười, so với thái độ không nóng không lạnh khi trước đã đủ khiến cho người ta được quan tâm mà ngạc nhiên.
Đáy mắt người đàn ông là sự âm u đến không hòa tan được, cô lại chỉ coi như không hiểu, hai tròng mắt trong suốt không có tạp chất.
“Vì sao?”
“Bởi vì em biết, anh sẽ giúp em. Giống như lần này, em không dám gọi về nhà, cũng không dám nói chovới ba ba…”
Lại chỉ nói cho anh.
Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Khiêm đã nghe hiểu hết toàn bộ ý cô.
Cô tin tưởng anh ta, ỷ lại anh ta, thậm chí coi anh ta như người thứ nhất muốn xin giúp đỡ vào thời khắc nguy cấp.
Thẩm Khiêm tự hỏi thấy mình không phải người có chủ nghĩa đàn ông lớn, so với thỏ trắng nhỏ dịu ngoan vô hại, anh ta thích những giống loài có tính cách hơn, ví dụ như hồ ly xảo trá, mèo lười biếng …
Nhưng khi Thẩm Loan dùng đôi mắt vô tội trong veo kia ngóng nhìn anh ta, Thẩm Khiêm ngạc nhiên phát hiện mình lại yếu ớt đến vậy, đến nỗi khó có thể chống cự.
Anh ta mềm lòng.
Thẩm Loan ngáp một cái, có vẻ mệt mỏi mà chớp mắt.
“Mệt à?”
Cô lắc đầu: “Không ạ!”
“Yên tâm, tôi chờ em ngủ rồi đi.”
“Vậy em càng không thể ngủ…” Cô nhỏ giọng nói thầm.
Vẫn bị người đàn ông nghe được rõ ràng, Thẩm Khiêm giả vờ như không nghe thấy: “Em nói cái gì?”
Thẩm Loan lộ vẻ xấu hổ, biểu cảm bối rối: “Không, không có gì. Anh…” Cô túm chặt ống tay áo của Thẩm Khiêm, lực rất nhẹ, chỉ cần anh ta muốn, lúc nào cũng có thể tránh ra.
Ánh mắt Thẩm Loan hơi sáng lên: “Vậy trong nhà nên nói như thế nào à?” Lại còn có giọng điệu như thương lượng.
Nghe qua còn có vẻ như lén lút cấu kết với nhau làm việc xấu.
Thẩm Khiêm không khỏi bật cười…
Chương 32: Tốt nhất cô ấy đừng lừa tôi
“Những việc này đều không cần em nghĩ a nhiều, tôi biết nên xử lý như thế nào.”
Thẩm Loan túm chặt tay người đàn ông, khó nén vui sướng: “Anh, cảm ơn anh!”
“Ừ, nghỉ ngơi trước đi.”
“Vậy em ngủ, anh chờ em ngủ rồi đi được không?”
Thẩm Khiêm gật gật đầu, mặc dù đối mặt với sự cảm kích của em gái, trên mặt anh ta cũng cũng không có nhiều cảm xúc lộ ra ngoài.
Không mặn không nhạt, không nóng không lạnh.
Hai mươi phút sau, anh ta đứng dậy rời đi, mà Thẩm Loan đã ngủ say.
Không phải giả vờ, là ngủ thật rồi.
Muốn lừa dối kẻ địch, đầu tiên lừa dối được chính mình, chỉ cần cô có một xu hay nửa hào bất an và bài xích Thẩm Khiêm rồi không thể ngủ yên, hoặc tự cho là thông minh mà giả vờ ngủ, tất nhiên sẽ gây ra hoài nghi, có khi, không chỉ làm cho tất cả cố gắng trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn sẽ phải nhận lấy sự trả thù từ Thẩm Khiêm.
Kiêu căng như anh ta, sao có thể chịu đựng việc mình bị lừa gạt nhiều lần?
Có điều, tính đến trước mắt, Thẩm Loan còn chưa phát hiện mình để lộ ra dấu vết ở chỗ nào, kể từ đó trở nên bình tĩnh lại, hơn nữa có một phần cũng nhập diễn quá sâu với vai “em gái ngoan” này, cứ đơn giản là nằm xuống rồi ngủ thiếp đi.
Thẩm Khiêm rời khỏi phòng bệnh vẫn chưa vội vã rời đi, mà là tìm bác sĩ chủ trị dò hỏi tình huống.
Mười phút sau, cầm hóa đơn ra, đến trước phòng trực ban, dưới chân hơi ngừng lại: “Lúc trước đã cho em gái tôi mượn điện thoại, rất cảm ơn.”
Y tá trực ban nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mắt, hai má đỏ ửng lên: “Không, không cần cảm ơn, đều là việc nên làm.”
Thẩm Khiêm gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Nộp phí xong, đi thang máy đến tầng hầm thứ nhất lấy xe, chiếc xe màu đen chạy ra cửa lớn bệnh viện, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mênh mông.
…
Hôm nay Hạ Hoài tham gia tiệc cưới của một người bạn chơi từ nhỏ, sau khi chấm dứt, bị một đám anh em kéo đến quán bar.
“Hôm nay, A Khải nhà chúng ta chính thức bước vào phần mộ hôn nhân, mọi người nâng chén một cái đi, chúc mừng anh ta cái gì nhỉ… chết sớm siêu sinh sớm!”
“Lý Nhị, cái mồm này của cậu thật là xấu!”
“Tôi thực ra cũng cảm thấy cậu ta nói không sai, hôn nhân vốn là chiếc quan tài, kẻ ngốc mới nằm vào bên trong, vừa hẹp vừa buồn, tội gì chứ?” Hạ Hoài cầm cốc chân dài, cũng không uống, chỉ lượn lờ xung quanh, dường như rượu vang đỏ bên trong đã thức tỉnh anh ta.
“Dường như Nhị thiếu rất tâm đắc nhỉ?”
Hạ Hoài ở nhà đứng hàng hai, phía trên có một người chị gái lớn hơn hai tuổi, cho nên mọi người gọi là “Nhị thiếu”.
Mọi người cũng theo đó mà ồn ào, rõ ràng lấy anh ta làm trung tâm.
Đây là chỗ tốt và sự tiện lợi của việc làm ông chủ nhỏ của công ty điện tử Hoa Lăng, người thừa kế duy nhất của tập đoàn mang đến.
Dường như trời sinh Hạ Hoài đã quen với sự quan tâm như vậy, tự phụ mà nhấp một ngụm rượu vang đỏ, đang chuẩn bị nói chuyện, tiếng di động đã vang lên.
Móc ra, vốn định trực tiếp cúp máy, nhưng sau khi nhìn thấy tên người gọi đã đánh mất ý định này. Đứng dậy, thả cốc chân dài xuống: “Các cậu chơi đi, tôi đi nghe một cuộc điện thoại đã.”
Nói xong, lập tức rời đi.
“Sao rồi? Tam thiếu định hẹn tôi đấu địa chủ à?”
“Ở ngoài à?” Đầu kia truyền đến một giọng nói trầm trầm.
“Phải, một anh bạn chơi từ nhỏ của tôi kết hôn, đang làm tiệc độc thân, chơi bời ở quán bar, đến không?”
“Hôm nay thì thôi, tôi có việc muốn nhờ cậu hỗ trợ.”
Hạ Hoài nhướng mày, thu hồi giọng điệu cà lơ phất phơ, nghiêm túc: “Chuyện gì, nói đi? Chỉ cần anh em có thể giúp, tuyệt đối không từ chối!”
Thẩm Khiêm im lặng trong chớp mắt: “Nghe nói cậu của cậu có người quen ở cục giao thông, tôi muốn xem video theo dõi của một đoạn đường nào đó, có tiện không?”
“Chuyện nhỏ. Chờ lát nữa tôi nói với cậu tôi một tiếng. Có điều, không có việc gì cậu tra theo dõi trên đường làm gì? Có thằng nhãi con nào phá xe cậu hả?”
“Không phải.”
“Thế…”
“Chứng thực một chút việc mà thôi. Tốt nhất người kia đừng lừa tớ…”