Đúng Lúc Gặp Được Anh

Chương 9: Nuông Chiều 2



Vất vả tới mức nào ư?

Vì để được dạy, cô có thể không màng tới mùa đông khắc nghiệt mà chạy tới phương bắc, đứng trước cửa nhà thầy giáo già chịu bão tuyết tròn một ngày.

Vì có thể tăng tốc độ xỏ kim, cô có thể không để ý tới đầu ngón tay bị

đâm chảy máu, tiếp tục hết lần này tới lần khác.

Vì để quen tay hay việc, cô có thể ngồi im trước khung thêu cả ngày, không ăn không uống, thậm chí không đi vệ sinh.

Đã từng có người hỏi cô, thành công của kẻ tiểu nhân và quân tử khác nhau thế nào.

Thẩm Loan gần như không cần suy nghĩ mà sẽ thốt ra: “Người trước là độc ác với người khác, còn người sau là độc ác với chính mình.”

Khổ luyện ba năm, cuối cùng cũng có chút thành tưu, cô suýt nữa đã quên mất mục đích học thêu thùa là để lấy được niềm vui của Thẩm Tông Minh.

Cho tới khi sản phẩm cô thêu có thể đưa ra trước mặt người khác, thì đã bỏ lỡ mất thời gian tốt nhất để có được sự cưng chiều.

Trong lúc Thẩm Loan không biết, thì hạt giống chán ghét đã nảy mầm trong lòng Thẩm Tông Minh từ lâu, cho nên, cho dù cô có ngoan ngoãn cúc cung tận tụy, thì cũng chẳng nhận lại được gì.

Làm đúng, là trách nhiệm.

Làm sai, thì là tội ác tày trời.

Đời này, sau khi Ly Hiểu Vân chết, cô lập tức được Thẩm Xuân Giang đưa tới nhà họ Thẩm, sớm hơn đời trước đến tận bốn năm.

Tốt lắm, điều này khiến cô có đủ thời gian để chuẩn bị.

Tất cả sẽ không còn giống như trước, đã biết trước vận mệnh của toàn bộ những người ở đây, cô sẽ từ từ tự tay đảo lộn tất cả!

Đến bữa tối, Thẩm Tông Minh ăn uống rất vui vẻ.

Sau bữa ăn liền cầm khăn thêu lên chuẩn bị vào phòng sách tiếp tục thưởng thức: “A Khiêm, kính viễn vọng cháu đang giữ đúng không? Ừ, bảo người giúp việc dọn dẹp căn phòng thứ hai ở phía nam trên lầu cho con bé Loan ở đi.”

Dương Lam dừng tay lại: “Chuyện này… Chỉ sợ là không tiện lắm?”

Nhà của ông cụ Thẩm có tổng cộng ba tầng, được xây dựng dựa theo thế cục phong thủy bát phương tụ tài*, xây thành hình lập phương, chia thành bốn hướng đông tây nam bắc.

*Bát phương tụ tài: Tài lộc từ tám hướng tụ tập hết về nơi này.

Lầu một là phòng khách và nhà ăn, cộng thêm ba gian phòng cho khách và phòng để đồ linh tinh, lầu hai mới là phòng khách chính.

Ông cụ ở đầu phía đông, vị trí dựa bắc nhìn nam, là vị trí địa lý tốt nhất.

Còn lại hai bên nam bắc, Thẩm Khiêm ở phía nam, còn hai chị em Thẩm Như và Thẩm Yên thì ở phía bắc.

Bây giờ, hai gian phòng phía bắc đều có người ở, chỉ còn thừa lại một căn phòng ở phía nam, ngay bên cạnh phòng ngủ của Thẩm Khiêm.

“Có gì không tiện?” Ông cụ cau mày, Thẩm Khiêm đang đi lên lầu cũng dừng lại nghe ngóng.

“Dù sao thì nam nữ cũng khác biệt. Phòng khách ở dưới lầu cũng còn nhiều, con bảo người giúp việc quét dọn…”

“Chúng nó là anh em, con suy nghĩ nhiều quá.” Đây là lần đầu tiên Thẩm Tông Minh không cho Dương Lam mặt mũi trước mặt con cháu: “A Khiêm, ý cháu thế nào?”

Ánh mắt chờ mong của Thẩm Loan rơi vào chỗ người đàn ông đang đứng trên bậc thang.