Đúng Lúc

Chương 17: Anh không muốn chỉ trở thành bạn bè



Editor + Beta: Basic Needs

Hai người vừa muốn rời đi thì Thẩm Ngư trông thấy Canh Vũ An ở ngay cổng ra.

Có lẽ vì đã thành thói quen nên dù cho hai người đã chia tay một thời gian nhưng cô vẫn có thể dễ dàng nhận biết anh ta.

Tuy cô không muốn đi về phía đó nhưng cổng ra cũng chỉ có một chỗ thôi; nếu đi đến đó thì Canh Vũ An chắc chắn sẽ thấy cô.

Trì Triệt phát hiện người bên cạnh không cùng anh đi về phía bên này nên quay đầu, nhìn vào Thẩm Ngư ở đằng sau rồi lại dời tầm mắt nhìn theo hướng nhìn của cô. Nhờ vào trí nhớ xuất sắc được ông trời ban tặng nên anh chỉ cần liếc mắt một lần đã nhận ra chàng trai kia.

Tuy rằng sau đó Thẩm Ngư vừa chau mày vừa đi tới thật nhanh nhưng tâm trạng đang vui mừng của anh lập tức rơi xuống đáy.

Tên kia có chỗ nào tốt hơn anh? Nếu một kẻ như vậy có thể làm cô rung động thì vì sao anh lại không thể?

Tên đó đang nói chuyện với một người con gái; mà hai người cũng đã chia tay vậy thì thuận tiện anh sẽ chiếm lấy sự quan tâm của cô.

Trì Triệt không biểu lộ điều gì trên mặt, anh yên lặng mà chuyển hết sách sang một bên tay: “Lại nói tiếp, tôi cảm thấy rất hứng thú với những bí ẩn chưa có lời giải đáp ở mà có dịp đọc ở trường trung học trước kia.”

“Tôi cũng vậy đó, hồi trước ở trong thư viện trường tôi phát hiện được một quyển ‘Bí ẩn của thế giới’ khá lôi cuốn.” Sự chú ý của Thẩm Ngư đã nhanh chóng bị đề tài của Trì Triệt hấp dẫn.

Hai người đi tới gần cổng ra thì Canh Vũ An mới phát hiện ra Thẩm Ngư. Mới từ đầu anh ta còn chú ý đến chàng trai ưu tú kia nên không chú ý đến cô.

Anh ta vẫn không quên lần trước mất mặt do bị Thẩm Ngư cự tuyệt nên đã thầm hứa với lòng sẽ không bắt chuyện với cô nữa; nhưng nhìn đến người con trai kia không hiểu sao sự tức giận trong lòng anh ta không thể nào kìm nén được.



Đặc biệt khi hai người mãi trò truyện vui vẻ mà không chú ý tới anh ta.

Lời tự hứa lúc trước trong nháy mắt đã bị vứt ra sau đầu.

“Tiểu Ngư, cô phải đi sao? Người phụ trách xuất bản bên tập đoàn Thế Gia muốn làm quen với cô đây.” Anh ta nghĩ ra một cái cớ khiến cho Thẩm Ngư không thể cự tuyệt, làm cho hai người kia tách ra dù người ta không làm gì không đứng đắn cả.

Lưu Y nhìn vào hành động tự biên tự diễn của Canh Vũ An thì có cảm giác nói không nên lời. Lần trước ăn cơm đã bị người ta lấy vẻ mặt không dễ chịu gì mà đối xử vậy mà giờ còn kéo cô ta ra làm vật ngụy trang. Dù cho anh ta có làm gì đi chăng nữa thì cô ta không cho rằng Canh Vũ An có thể vượt mặt anh chàng kia được. Lưu Y nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Ngư bên người Trì Triệt liền suy nghĩ.

Nhưng vì mặt mũi của Canh Vũ An nên cô ta đành hướng về phía Thẩm Ngư mà niềm nở chào hỏi.

Thẩm Ngư nhìn vào người bên cạnh Canh Vũ An một lúc mới nhớ ra đối phương là người lần trước đi ăn cơm cùng anh ta: “Chào cô.”

Trì Triệt nheo mắt, anh cảm thấy kinh thường thủ đoạn không có bản lĩnh này của đối phương, anh kiêu ngạo mà quay sang bọn họ, phảng phất như chưa từng thấy qua sự chào hỏi của người ta.

Nghe xong lời giới thiệu về Trì Triệt, hai người Canh Vũ An và Lưu Y đều sửng sốt. Mặt của Canh Vũ An càng ngày càng đen, anh ta không ngờ rằng người này là vị luật sư bên phía đối tác mà anh ta từng nghe qua. Lưu Y lúc trước đã nghe tới danh tiếng văn phòng bọn họ, không chỉ trong Thâm Quyến mà thậm chí trong nước cũng rất có danh tiếng; không ngờ người bên đó tuổi còn trẻ như vậy.  Ánh mắt cô ta sáng lên, cô mới suy nghĩ ra một ý.

Canh Vũ An vốn chỉ muốn cho Thẩm Ngư tiến lại đây nhưng cuối cùng cô không nói lời nào.

Thẩm Ngư lẳng lặng nghe mọi người nói chuyện; tuy rằng nhìn có vẻ lịch sự nhưng Trì Triệt tinh tế cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của cô. Vốn anh cũng không muốn ngây ngốc ở đây nói chuyện nên sau khi diễn tròn vai thì mang theo Thẩm Ngư tạm biệt hai người, hành động quyết liệt tuyên bố chủ quyền.

“Hiện tại anh hối hận chưa?” Lưu Y hỏi.

“Sao có thể chứ.”



Lưu Y mỉm cười cũng không nói ra. Cô ta biết anh là người chết rồi vẫn rất mạnh miệng, rất coi trọng thể diện nhưng mà cuối cùng vẫn không giữ được trái tim của người kia.

Nhìn tới thời gian cũng không còn sớm mà đi tới đi lui nửa ngày cũng đã tiêu hết thức ăn rồi nên Trì Triệt một lần nữa thuận lý thành chương mời Thẩm Ngư dùng bữa tối với mình.

Thẩm Ngư thật sự biết ơn Trì Triệt khi không hỏi cô chuyện liên quan tới Canh Vũ An dù anh trải qua tận hai lần, không những giữ mặt mũi cho cô mà còn cứu cả tâm tình cô. Hơn nữa cô rất vui vẻ khi ở bên anh nên cũng không từ chối.

Trì Triệt biết Thẩm Ngư lần này rời nhà nhưng không có lái xe thì trong lòng tán thành quyết định sáng suốt này của cô, anh quyết định sẽ đưa cô tới chỗ nhà hàng mà cô đề cử lần trước để nếm thử.

Buổi tối hôm đó Trì Triệt đưa cô về nhà, thời điểm anh đã dừng xe dưới tiểu khu nhà cô, Thẩm Ngư lại chút luyến tiếc cảm giác hôm nay. Từ lúc bọn họ quen biết cho tới nay thì đây là lần đầu tiên mà cả ngày đều ở cùng nhau.

“Anh có muốn lên ngồi một chút không?”

Trì Triệt quay đầu nhìn cô, vẫn là bộ dáng khi nói chuyện với bạn bè ngày thường ấy.

Chính cô cũng không biết rằng những lời này làm cả người anh có chút lâng lâng.

“Cũng được.” Trì Triệt cười nói: “Nếu như cô cảm thấy không phiền.”

Anh thừa nhận hôm nay đã bị tên kia kích thích, giờ phút này lại được cô mời thì anh tất nhiên sẽ không cự tuyệt.

Anh muốn biết thêm về cuộc sống của cô, tiến vào cuộc sống cô rồi dung nhập vào cuộc sống cô.

Bởi vì từ lúc bắt đầu, mục đích của anh không phải chỉ vì muốn trở thành bạn bè…