Đúng Lúc

Chương 45: Bị hôn trộm



Editor + Beta: Basic Needs

Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê nằm trong trung tâm thành phố. Thẩm Ngư đến trước nên ngồi ở một cái bàn gần cửa. Sau khi cô nghe được âm thanh thì ngẩng đầu, lúc này cô nhìn thấy Bành Phái thì lắp bắp kinh hãi.

Thẩm Ngư ngạc nhiên nói: “Thì ra cậu ở chỗ này phát triển.” Hai người cũng không phải rất thân thiết nhưng lúc về nhà ăn Tết cô cũng gặp mặt người ta nên không thể coi là xa lạ. Tỉ lệ ở thành phố xa lạ lại gặp được bạn cũ rất thấp.

Bành Phái ngồi đối diện với cô, anh ta đặt ba lô ở một bênh: “Đúng vậy.”

Anh ta nhìn thấy cô cũng không kinh ngạc, bộ dáng ngồi xuống thoạt nhìn giống như anh sẽ nói chuyện lâu với cô. Cô thấy anh ta không có ý định rời đi thì quyết định đứng dậy tìm chỗ ngồi khác, “Xin lỗi… Tôi có hẹn với người khác rồi, tí xíu nữa sẽ nói chuyện với cậu sau.”

Bành Phái lấy laptop từ trong ba lô ra, anh ta buồn cười nhìn cô: “Không phải lúc này đã bắt đầu rồi sao? Tôi còn cho rằng chúng ta hẹn đúng người rồi.”

“Cái gì?” Thẩm Ngư sửng sốt một hồi lâu cũng không phản ứng lại cho đến khi Bành Phái đưa cho cô xem bản thảo.

“Cậu là… Tam Thủy?”

“Đúng vậy.” Anh ta không ngờ rằng cô thực sự không biết gì về tác giả của cuốn sách mà mình chịu trách nhiệm xuất bản, “Công ty cậu không có thông tin của tôi sao?”

Thẩm Ngư sờ cái mũi, cô có chút ngượng ngùng: “Có, chỉ là tôi…không chú ý.”

Nói không chú ý là đã giảm nhẹ, cơ bản cô không nghĩ tới Bành Phái này là bạn cũ Bành Phái bạn cô.

Nếu như trước đó không tham buổi họp lớp kia thì chưa chắc cô có thể nhận ra cậu ấy.

Cô và các bạn học cùng lớp trong ba năm hầu như không biết rõ về nhau. Trong ấn tượng của Thẩm Ngư, cô chỉ nói chuyện với Bành Phái một vài lần ít ỏi khi còn là học sinh. Những lần nói chuyện đó đều xoay quanh việc Khúc Dạng muốn thu bài tập môn tiếng anh nên nhờ Thẩm Ngư hỗ trợ.

Cô mơ hồ nhớ tới lần họp lớp cuối cùng ấy, cậu ta nói với cô “hẹn gặp lại”, thì ra là gặp lại như thế này.

Cô lấy đồ từ trong túi xách ra rồi tươi cười nói lời xin lỗi: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”

Bành Phái nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mới gật đầu: “Được thôi.”



……………..

Hai người bàn xong công việc thì cũng không còn sớm, Thẩm Ngư muốn chào tạm biệt nhưng Bành Phái đã lên tiếng trước: “Khó có lúc cậu đến đây một chuyến, bữa tối nay tôi làm chủ nhà rủ cậu ăn tối được không?”

Thật ra Thẩm Ngư không muốn đi trong tình huống như vậy. Hai người vừa mới kết thúc công việc lại ăn cơm cùng với nhau sẽ làm cho cô có cảm giác như mình vẫn còn đang làm việc chưa xong; nhưng mà về tình về lý thì cô không có cớ để từ chối.

“Ngại quá, vậy thì tôi làm khách vậy.” Thẩm Ngư mỉm cười.

Ăn được nửa buổi thì Thẩm Ngư chạy ra ngoài muốn thừa dịp anh ta không chú ý thì thanh toán trước vậy mà không biết Bành Phái đã thanh toán trước từ lúc nào.

Một bữa cơm đó tuy không đến mức làm cho hai người xấu hổ nhưng cũng không có thân thiện gì cho lắm. Cô nhớ tới lúc mới quen Trì Triệt, rõ ràng chỉ mới gặp mặt anh có mấy lần nhưng so với lúc này ăn cơm với bạn cũ thì còn thoải mái hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy có chút nhớ anh.

Lúc này di động cô lại reo lên, Thẩm Ngư mở ra thì thấy là người mà cô vừa nghĩ đến. Hai người thật giống như có tâm linh tương thông với nhau. Khóe miệng cô không khống chế được mà cong lên, cô ngẩng đầu nói nhanh xin lỗi với Bành Phái rồi đi ra khỏi bàn.

Bành Phái đã từng thấy được biểu tình này của cô. Lúc này cô càng không che dấu như lúc trước cùng với việc anh ta ngồi đối diện với cô nên càng có thể cảm nhận rõ ràng.

Cô ấy có cuộc sống tốt, công việc suôn sẻ, có một người thoạt nhìn rất tốt với cô, nhưng anh ta vẫn không cam lòng bởi vì tình cảm chôn chặt trong lòng thời niên thiếu.

Việc này không liên quan gì đến cô cả.

Vốn dĩ bọn họ không quen biết nhau, thậm chí nói chuyện cũng không được mấy câu, chỉ là tự nhiên anh ta thích cô mà thôi. Anh ta đã từng nhát gan đến mức thích cô nhưng không dám nói ra. Mà hôm nay nói cũng đã nhiều rồi, từ trong lời cô anh ta biết về cuộc sống của cô như thế nào chưa kể lại ăn cơm cùng nhau thì như vậy cũng đã đủ, đủ để đặt một dấu chấm hết cho quá khứ.

Anh biết rõ ràng đạo lý này nhưng mà anh ta vẫn khó chịu – ghen tị với cô, ghen tị với người đàn ông kia.

Thẩm Ngư nhanh chóng trở lại, không biết người kia đã nói cái gì làm cho tâm tình cô rất tốt, khi nói chuyện với anh cũng cười nhiều hơn.

Sau khi rời nhà hàng, anh đi cùng với Thẩm Ngư đến ven đường để chờ xe. Nhất thời hai người không ai nói chuyện làm cho bầu không khí trở nên có chút xấu hổ.

“Quyển sách thứ hai của tôi phải nhờ vào cậu rồi.” Bành Phái lên tiếng.

Thẩm Ngư gật đầu: “Tôi sẽ làm nó thật tốt chỉ cần cậu viết xong đúng hạn hoặc là viết xong trước hạn cũng được, Tam Thủy à.”



Bành Phái lộ ra một chút tươi cười: “Cậu đây là đang uyển chuyển thúc giục bản thảo sao?”

“Đâu phải, tôi đang quang minh chính đại thúc giục bản thảo mà.” Thẩm Ngư cũng cười rộ lên.

Khi hai người nói chuyện thì taxi đã đậu bện cạnh hai người, Thẩm Ngư kéo cửa xe ra rồi xoay đầu tạm biệt anh: “Cảm ơn bữa tối hôm nay của cậu, nội dung sách nếu có vấn đề gì thì tôi sẽ dốc lòng trợ giúp cậu. Vất vả rồi Tam Thủy, cậu ngủ ngon.” Cô vẫn nói lời chia tay cuối cùng trên cương vị là người đồng nghiệp trong công việc.

Bành phái gật đầu: “Ừ” một tiếng xem như câu trả lời.

Cô muốn lên xe thì mu bàn tay đang giữ cửa xe đột nhiên bị che lại, Thẩm Ngư quay đầu lại thì chỉ thấy khuôn mặt anh ta đang từ từ tiến tới.

Cô phản ứng rất nhanh, quay mặt đi chỗ khác làm cho trên cằm còn để lại một cảm giác ấm áp sau đó nhanh chóng rời đi.

“Ngủ ngon.” Anh nhìn người leo lên xe rồi đóng cửa lại. Nhìn chiếc xe dần dần chạy khỏi tầm mắt mình, anh nâng tay sờ lên môi mình.

Sau khi trở về khách sạn tắm rửa, Thẩm Ngư ngơ ngác ngồi trên giường, cái điện thoại cô nắm trong tay dần dần nóng lên, cô nhìn tên Trì Triệt đang hiển thị trên màn hình, cuối cùng quyết định nhấn số.

“Em đã trở lại khách sạn chưa?” Bên kia nhanh chóng bắt máy.

Khi nhận được cuộc gọi của cô thì Trì Triệt đang thảo luận vụ án với Đường Xuyên và một vài vị luật sư trong phòng họp. Anh nhìn thấy điện thoại của Thẩm Ngư thì nói nhanh “xin lỗi” rồi rời khỏi văn phòng. Anh vừa mới gọi một cuộc cách đây không lâu, theo như tính tình của cô thì nếu như không có chuyện gì thì cô sẽ không liên lạc với anh hôm nay nữa.

Bên kia trả lời một cách thất thần, Trì Triệt đi vào văn phòng mình rồi đóng cửa lại: “Sao thế em? Ăn cơm tối không vui sao?”

“Không phải.” Thẩm Ngư vùi mặt vào chăn: “Em vừa mới…bị hôn một cái nhưng mà chỉ đụng vào cằm thôi…”

Cô không biết có nên nói chuyện vừa rồi cho anh không nhưng cô cũng không biết làm cái gì bây giờ. Cô không biết Bành Phái làm như vậy là cố ý hay vô tình nhưng mà cô không thích, thậm chí trong lòng cô đã loại anh ta khỏi nhóm những người bạn học cũ.

Đây xem như là bị quấy rối sao? Hẳn là vậy đi?

Trong lòng cô vừa khó chịu, vừa bực bội lại có chút tủi thân.

Vốn cô là một người có thể tự mình giải quyết nhiều việc, nhưng từ sau khi ở bên anh thì dường như cô càng ngày càng trở nên vô dụng.