Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

Chương 8



Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

[Nhiệm vụ ước nguyện: Ngủ chung một giấc với người cậu ghét nhất.]

Ngủ chung?

Ngủ cái gì chung?

Đôi mắt Thịnh Diễn tràn ngập khiếp sợ.

Trong quyển "Sau khi có được hệ thống ước nguyện, tôi đi lên đ/ỉnh cao đời người" tuy rằng cũng cần phải làm nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ của người ta đều là đi xoát mức độ hảo cảm với người khác, làm mấy chuyện kiểu thấy việc nghĩa hăng hái làm hay là "get" những kỹ năng mới, đằng này lại bắt cậu đi bán thân á?

Đây rốt cuộc có phải là APP đứng đắn hay không vậy?

Thịnh Diễn nhanh chóng ghi mấy lời này xuống dòng tin nhắn phản hồi.

Ba giây sau.

Hệ thống bình tĩnh trả lời: [Xin ký chủ không cần nghĩ nhiều, chỉ là ngủ theo nghĩa đen bình thường mà thôi.]

Thịnh Diễn: "..."

Ồ.

Thịnh Diễn nhất thời có hơi xấu hổ.

Nhưng mà ngủ theo nghĩa đen cũng ngại lắm chứ bộ.

Người cậu ghét nhất lúc này, nghĩ cũng không cần nghĩ, chính là Tần Tử Quy.

Hôm nay cậu với Tần Tử Quy quậy thành như vậy, mà lúc trước chính miệng Tần Tử Quy nói với cậu là giữ khoảng cách, bây giờ bảo cậu đi nói với Tần Tử Quy là ngủ cùng nhau đi, mất mặt chết đi được.

Thịnh Diễn không làm đâu.

Nhưng nếu không làm, không hoàn thành nhiệm vụ, phải tự mình chép lại hơn tám ngàn chữ...

Một phút do dự ngắn ngủi.

Thịnh Diễn dứt khoát đứng lên, cầm điều khiển điều hòa chỉnh sang chế độ nóng rồi tháo pin ra, thay thành pin một cái đồng hồ báo thức đã cũ rồi mới ôm gối của mình đi ra khỏi phòng, đứng trước phòng ngủ của Tần Tử Quy, gõ gõ hai tiếng.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.

Tần Tử Quy đã thay áo ngủ, mái tóc đen nhánh tự nhiên mềm mại buông xuống, trên sống mũi đeo một gọng kính viền bạc, thoạt nhìn nhu hòa hơn ban ngày một chút.

Nhưng cũng chỉ một chút thôi.

Vẫn rất tinh tướng, Thịnh Diễn thầm đánh giá như thế.

Tần Tử Quy liếc mắt nhìn cậu: "Có chuyện gì sao?"

Thịnh Diễn nhìn vào phòng ngủ của hắn một cái, thấy đèn bàn vẫn còn sáng, trên bàn bày một đống sách vở, bèn hỏi: "Anh còn chưa ngủ à?"

Tần Tử Quy nghiêng người dựa vào cửa: "Chẳng phải cậu cũng chưa ngủ sao?"

Vì sao mình còn chưa ngủ, trong lòng anh ta còn không tự biết chắc?

Thịnh Diễn tức giận nói: "Nhảm nhí, anh cứ thử bị phạt chép nội quy học sinh hơn một vạn chữ xem!"

Sau đó hất cằm lên, nói rất chi là hùng hồn: "Điều hòa phòng tôi bị hỏng rồi, tôi sang phòng anh ngủ tạm một đêm."

Tần Tử Quy ngước mắt nhìn về phía phòng đối diện.

Thịnh Diễn có hơi chột dạ.

Cũng may Tần Tử Quy rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, người tránh sang một bên, nhàn nhạt nói: "Cậu cầm theo bịt mắt cùng nút tai đi."

Thịnh Diễn: "?"

Tần Tử Quy ý bảo cậu nhìn lướt qua bàn học của mình: "Tôi còn phải học rất muộn, cậu không dùng mấy thứ đó thì có ngủ được không?"

Sợ là không được.

Bởi vì chỉ cần nhìn đến hai chữ "học tập", đầu Thịnh Diễn liền đau.

Cho nên xuất phát từ ý thức tự bảo vệ của học tra, Thịnh Diễn khó xử gật đầu: "Được thôi."

Rồi tự tin nhấc chân lên, chuẩn bị dùng tư thế "Trẫm tới sủng hạnh ngươi là phúc phận ngươi tu tám đời mới có được" đi vào.

Kết quả vừa mới nhấc lên một bước.

Thì bụng kêu lên ùng ục.

Thịnh Diễn lúng túng dừng lại.

Tần Tử Quy nhìn bụng cậu, xoay người lấy ra một cái bánh ngọt từ trong tủ lạnh nhỏ ở trong phòng ra đặt lên trên bàn học.

Thịnh Diễn nhìn một cái, là cái bánh sầu riêng ngàn tầng mà cậu thích ăn nhất.

Hơn nữa cửa hàng bánh ngọt này rất khó mua, phải xếp hàng rất lâu, Tần Tử Quy lấy cái này từ đâu ra?

Đang nghĩ, Tần Tử Quy nói một câu: "Buổi tối lúc tan học, tôi thuận đường đi mua."

"Ồ."

Thịnh Diễn lại lén nhìn một cái.

Nhưng không phải Tần Tử Quy cảm thấy mùi sầu riêng rất thối sao?

Đang nghĩ tiếp, Tần Tử Quy lại nói thêm một câu: "Mua cho cậu."

"Hả?"

Thịnh Diễn ngẩng đầu lên, sững sờ.

Tần Tử Quy cúi đầu, mở lớp bọc bên ngoài cái bánh ra: "Vốn là sợ buổi tối cậu không ăn nổi, mua về làm bữa sáng ngày mai cho cậu, nhưng bây giờ cậu đói bụng rồi thì ăn luôn đi."

Thịnh Diễn: "???"

Trọng điểm là khi nào ăn á?

Khồng.

Trọng điểm là đang yên đang lành sao Tần Tử Quy lại mua bánh ngọt cho cậu kìa!

Lại còn là đặc biệt mua nha!

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. [không có chuyện gì tự nhiên đối tốt với mình, không phải có âm mưu gì thì tức là trộm đó.]

Thịnh Diễn cảnh giác trừng mắt nhìn hắn: "Tần Tử Quy, anh lại có âm mưu gì?"

Tần Tử Quy cũng không phủ nhận: "Ừm, có âm mưu."

Biết ngay mà, Thịnh Diễn không ngạc nhiên chút nào, đang chuẩn bị hừ lạnh một tiếng.

Thì Tần Tử Quy đã bóc lớp gói bên ngoài xong xuôi, đưa tới trước mặt cậu: "Muốn dỗ cậu."

Thịnh Diễn: "Dỗ... hả?"

Muốn cái gì?

Muốn dỗ ai?

Sao lại muốn dỗ?

Thịnh Diễn ngu người.

Tần Tử Quy bị quỷ ám rồi à?!

Trông Tần Tử Quy lại không giống như đang nói đùa cho lắm: "Lúc trước vì tôi bao che chuyện cậu trốn học đánh nhau bị Hoàng Thư Lương mắng một trận, còn bị thu hồi tư cách học sinh ba tốt, còn một vài chuyện khác nữa, tôi lúc đó lại uống rượu nên tâm tình không tốt, nói mấy lời khó nghe, là lỗi của tôi. A Diễn, tôi xin lỗi."

Mấy chuyện khác khẳng định là chuyện của Lâm Khiển.

Thịnh Diễn cũng chẳng nghĩ nhiều.

Thế nhưng mà chỉ vậy thôi á?

Tần Tử Quy chiến tranh lạnh với cậu hơn một năm nay cũng chỉ vì nguyên nhân này thôi á?

Thịnh Diễn thiếu chút nữa đem biểu tình "anh da đen làm động tác giơ tay" ném vào mặt Tần Tử Quy.

Chẳng lẽ loại thiên chi kiêu tử từ nhỏ được người ta theo đuổi này lòng tự trọng cực kỳ lớn? Cho nên mới không tiếp thu nổi chuyện bị thu hồi danh hiệu cùng với chuyện cô gái mình thích đi thích người khác?

Chẳng qua Tần Tử Quy đúng là rất thích Lâm Khiển thật, dù sao học sinh giỏi tuân thủ nề nếp như vậy, có thể vì cô nàng mà hai lần ba lượt trốn học đánh nhau, này chứng tỏ đã hoàn toàn rơi vào lưới tình rồi.

Hơn nữa chuyện bị thu hồi danh hiệu học sinh ba tốt, tức giận cũng là điều dễ hiểu.

Cục cớt í!

Chỉ có anh ta là cần mặt mũi? Chỉ có anh ta có lòng tự trọng lớn? Chỉ có anh ta được tức giận?

Lúc đó kích động nói lời vô tình, chẳng lẽ tỉnh táo rồi còn không biết đi xin lỗi mình à?

Nếu như không phải hôm nay mình không nhịn được trực tiếp hỏi rõ, có phải anh ta định chờ tới lúc rút bình oxy rồi mới bằng lòng nói lời xin lỗi mình đúng không?

Ai hiếm lạ gì mấy lời đấy!

Thật sự coi mình giống như lúc bé, vài ba miếng bánh ngọt là êm đẹp?

Nằm mơ giữa ban ngày!

Thịnh Diễn rất có cốt khí, lạnh lùng lên tiếng: "Cảm ơn, tôi không cần. Tôi nói rồi, miễn là anh nói lý do cho rõ ràng thì tôi hứa không nói thêm bất cứ lời nào vô bổ với anh nữa. Tôi nói được làm được. Cho nên làm phiền anh đem câu nói "Không phải người cùng một đường, thì giữ khoảng cách với nhau" khắc vào ADN, đỡ khiến tôi thấy phiền."

Nói xong, đem gối ném mạnh vào tận góc trong của giường, mang theo nút bịt tai, kéo trùm mắt xuống, đắp kín chăn, quay mặt vào tường, không nói thêm một lời nào bắt đầu ngủ.

Lạnh lùng đến mức vô tình.

Cứ như là cùng với cái người tối hôm qua đáng thương hề hề, nói muốn đối tốt với anh cả đời là hai người khác nhau vậy.

Xem ra vẫn còn tức giận.

Cũng không nói là tức giận được, là đang buồn thì đúng hơn.

Tần Như nói đúng, Thịnh Diễn từ nhỏ đã mềm lòng, dễ dỗ dành, tức giận chưa bao giờ để trong lòng.

Nhưng cô lại không biết Thịnh Diễn nặng tình hơn bất cứ ai, tức giận dễ dỗ, nhưng đau lòng thì lại khổ sở thật lâu.

Cho nên lúc đó hắn mới có thể nói ra những lời lạnh lùng làm tổn thương người khác như vậy.

Nhớ tới đêm sinh nhật năm ngoái, Thịnh Diễn vẻ mặt nóng nảy nói với Chu Bằng và Cẩu Du trong KTV: "Hai người con trai các cậu đang làm cái gì đó, thật buồn nôn", Tần Tử Quy cúi mặt xuống.

Lần đầu tiên hắn nhận ra tình cảm của mình dành cho Thịnh Diễn không phải tình anh em bình thường là vào năm lớp 11, lần đầu tiên nằm mơ chuyện không nên làm.

Lúc ấy cứ nghĩ rằng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, nhưng sau đó những cảm xúc không nên có lại càng lúc càng nhiều.

Cho đến khi hắn nghe được Lâm Khiển tỏ tình với Thịnh Diễn, sự ghen tị và ham m/uốn chiếm hữu trong nháy mắt không thể áp chế được khiến hắn cuối cùng cũng thừa nhận mình thích Thịnh Diễn, chính là loại tình cảm đó.

Điều này đối với thiếu niên lần đầu nếm trải tư vị tình yêu mà nói không khác gì một đả kích rất lớn, nhưng mà hắn còn chưa tiêu hóa xong thì một giây sau liền nghe được Thịnh Diễn nói "Hai người con trai các cậu đang làm cái gì đó, thật buồn nôn.".

Lúc đó Tần Tử Quy chỉ có một ý nghĩ, hắn không hy vọng có một ngày Thịnh Diễn sẽ cảm thấy ghê tởm mình.

Nhưng hắn không biết nếu cứ tiếp tục ở cùng như vậy, liệu mình có thể che giấu tình cảm này nữa hay không.

Hơn nữa trong lòng hắn, Thịnh Diễn cả đời này hẳn nên nhận được tất cả yêu thương mà lớn lên giống quý công tử, rồi gặp người con gái tốt nhất, cùng cô ấy kết hôn sinh con, sống bên nhau tới khi bạc đầu, con cháu đầy nhà, một đời bình an vui vẻ không ưu không sầu, chứ không phải là sẽ đi vào con đường không rõ để rồi phải chịu những thành kiến cùng phán xét của người đời.

Cho nên hắn mới nói, Thịnh Diễn, chúng ta không phải người cùng một đường.

Hắn vốn cho rằng đó là lựa chọn tốt nhất, nhưng hắn lại không ngờ rằng Thịnh Diễn sẽ để ý như vậy, khổ sở như vậy.

Khổ sở đến mức giống như một đứa trẻ, thừa dịp uống say cả đêm ôm chặt lấy hắn, nói không muốn hắn đi, nói muốn cả đời tốt với anh Tử Quy, làm hại hắn đau lòng tự trách, dỗ dành suốt một đêm.

Kết quả hôm nay ngạo kiều, trở mặt không nhận người.

Thật đúng là không biết làm nũng-tinh từ đâu ra nữa.

Tính khí còn rất lớn.

Tần Tử Quy liếc nhìn đám lông xù thở phì phò trong chăn, cúi đầu bất đắc dĩ nở nụ cười.

Quên đi, mình vất vả một chút là được.

Lại cố gắng giấu tình cảm này kĩ hơn một chút, kiềm chế một chút, chú ý một chút, đem tiểu thiếu gia dỗ dành nhiều hơn một chút, hết thảy vẫn giống như trước kia, bọn họ vẫn là bạn bè tốt nhất của nhau.

Tóm lại, hắn không muốn nhìn thấy Thịnh Diễn đau lòng.

Nghĩ nghĩ, Tần Tử Quy đem cái bánh sầu riêng ngàn tầng bọc lại cẩn thận, cất vào tủ lạnh.

Ai đấy chắc chắn rất muốn ăn ngay bây giờ.

Nhưng muộn quá rồi, sẽ không tiêu hóa được.

Đợi đến ngày mai vậy.

Mà người nào đó nghiêm túc đeo bịt tai trùm mắt chờ Tần Tử Quy tiếp tục dỗ dành đợi nửa ngày cũng không thấy đâu, cực kỳ tức giận.

Tần Tử Quy này rốt cuộc có biết dỗ người không thế!

Không biết nói thêm hai câu nữa sao!

Thịnh Diễn đến chết vẫn sĩ diện, chỉ có thể kéo chặt chăn, tay nắm chặt thành quyền, trốn trong góc, mạnh mẽ dùng giấc ngủ để chiến thắng cái bụng đói, mơ về một cái bánh sầu riêng ngàn tầng, thậm chí còn không biết Tần Tử Quy có lên giường hay không.

Chỉ biết lúc tỉnh dậy, chính mình nằm thành hình chữ đại (大) ở chính giữa giường Tần Tử Quy, trên dưới trái phải không chừa ra chỗ nào đủ cho người kia ngủ, hơn nữa gối của Tần Tử Quy cũng không có dấu hiệu bị lõm xuống.

Vậy nên đêm qua Tần Tử Quy không ngủ với cậu?

Có phải là cậu không hoàn thành nhiệm vụ hay không?

Nhận ra điều này, Thịnh Diễn bật dậy từ trên giường, vội vàng đi dép lê nhanh chóng về lại phòng mình, cầm lấy quyển vở trên bàn vội vàng lật xem.

Một trang, hai trang, ba trang.

Một vạn ba ngàn sáu trăm bốn mươi bảy chữ, ngay cả dấu chấm câu cũng được chép lại đầy đủ.

Tất cả đã được chép lại xong, lại còn là chữ viết của cậu.

Trong khoảnh khắc đó, Thịnh Diễn khiếp sợ đến mức hoài nghi cuộc đời.

Chẳng qua chỉ là ngủ một giấc với Tần Tử Quy mà thôi, nội quy học sinh tám chín ngàn chữ cũng thật sự được chép hết toàn bộ. Còn là chữ viết tay của cậu? APP này thật sự thần thánh như vậy?

Thịnh Diễn vẫn có chút không thể tin được.

Lấy điện thoại di động ra, mở APP cầu được ước thấy, sau đó nhìn thấy trong vườn, một chậu hoa cúc nhỏ màu trắng đã nở rộ đón gió, thiên sứ nhỏ đang lắc mông tưới nước cho nó, mèo con thì vây quanh chúng.

Ngay lúc Thịnh Diễn mở APP liền có âm thanh người đẩy cửa vườn ra, một thiên sứ một mèo một hoa giống như nghe được động tĩnh, tất cả quay đầu nhìn về phía cậu, nở nụ cười đáng yêu, mặt mày cong cong, mười phần rực rỡ.

Lúc bấy giờ, Thịnh Diễn thừa nhận cậu đã thực sự "nảy mầm".

Nhưng ngay sau đó cậu ý thức được đây không phải APP mà mãnh nam như mình nên dùng, đây cũng không phải điều mấu chốt.

Mấu chốt là nếu như mấy chuyện trước đây còn có thể nói là do trùng hợp để giải thích, vậy lần này tuyệt đối là không thể nào, bởi vì dù có trùng hợp cũng sẽ không trùng hợp thành như vậy.

Vì thế chỉ có một loại giải thích mà thôi.

Cái APP này là thật.

Cái hệ thống ước nguyện này cũng là thật.

Trong tiểu thuyết, tay xử học bá, chân đạp hội trưởng hội học sinh, sau đó đi lên đ/ỉnh cao đời người cũng là thật.

Nói cách khác, chỉ cần cậu cân nhắc nguyện vọng tử tế, hoàn thành nhiệm vụ đưa ra, rồi cứ thế thăng cấp, như vậy năm cuối cấp đứng đầu lớp, hung hăng vả mặt lão Chồn, để cho giấc mộng song tiêu từ nay về sau cũng không còn chỉ là mộng tưởng nữa rồi.

[song tiêu: hai mục tiêu lớn, mà theo mình nghĩ chính là hai cái mục tiêu tay xử học bá chân đạp hội trưởng hội học sinh rồi bước lên đ/ỉnh cao đời người ấy]

Ha! Ngày này cuối cùng cũng đã đến!

Nghĩ đến đây, Thịnh Diễn cảm thấy nhiệt huyết trong cơ thể mình cuồn cuộn, tráng chí lăng vân, giống như là thêm hào quang cùng BGM cho nhân vật chính, sắp sửa đại sát tứ phương, jump lên đ/ỉnh! [tráng chí lăng vân: chí lớn tung mây]

Cậu cầm điện thoại muốn chia sẻ tin tức tốt này cho Tần Tử Quy, nhưng vừa chạy ra khỏi phòng, cậu đột nhiên ý thức được không thể chia sẻ tin này cho Tần Tử Quy.

Không phải là vì thỏa thuận bảo mật.

Mà là vì cậu vẫn còn đang tức giận với người kia.

Cậu không thể để Tần Tử Quy dỗ dành mình như hồi còn bé được, vì nếu như vậy Tần Tử Quy sẽ vĩnh viễn không biết được lời nói lúc trước của hắn có bao nhiêu quá đáng.

Hơn nữa bây giờ cậu là một người đàn ông thành thục ổn trọng sống có nguyên tắc, cậu phải chững chạc, để cho Tần Tử Quy biết mình không còn là Thịnh Diễn hay bị chèn ép như trước nữa.

Vì thế Thịnh Diễn dừng bước, hắng giọng, bình tĩnh đi vào phòng tắm, rửa mặt thay quần áo, sửa sang lại tóc tai, rồi lấy tư thái của người thành công mà cậu tự cho là thành thục ổn trọng, chậm rãi đi về phía nhà ăn.

Tần Như đang ở phòng ăn rót sữa, nhìn thấy từ xa, thắc mắc nói: "Tử Quy, sao sáng sớm Tiểu Diễn lại trông như là gà trống đắc ý thế kia, gặp phải chuyện vui gì à?"

"Chắc vậy ạ."

Tần Tử Quy cúi đầu đặt lên cái đĩa gà vàng nhỏ của riêng Thịnh Diễn cái bánh sầu riêng ngàn tầng, một quả cà chua bi cùng một quả trứng - đồng loại Thịnh Diễn, từ giọng điệu có thể nghe ra tâm tình không tệ.

Cho nên hai người này làm lành rồi đúng không?

Nhưng lúc nhìn Thịnh Diễn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang y như gà trống kia, hình như cũng không hẳn.

Tần Như có chút băn khoăn.

Chẳng qua cô cũng lười hỏi nhiều, cô nhìn hai đứa nhỏ này lớn lên, thời gian ở cùng một chỗ so với người lớn hai nhà còn nhiều hơn, cứ cho là cãi nhau ầm ĩ thì cũng không đến mức, cô làm phụ huynh cũng lười để ý.

"Thế nhưng mà Tử Quy, mắt con sao lại đỏ như vậy, viền mắt còn có chút thâm, có phải là tối qua ngủ không ngon không?" Tần Như đau lòng hỏi.

Tần Tử Quy chỉ nhẹ giọng nói: "Không có gì đâu ạ, chỉ là tối hôm qua con ôn tập muộn một chút, dì đừng lo."

"Là thế à."

Tần Tử Quy vừa nói vậy, Tần Như cũng chẳng biết nên nói gì.

Từ nhỏ đến lớn, Tần Tử Quy luôn rất hiểu chuyện, cái gì cũng là tốt nhất, trước giờ không để người lớn trong nhà phải bận tâm. Khi còn bé cô và Giang Bình bận bịu chuyện công việc quá, thành ra cũng không có nhiều thời gian để mắt đến đến chuyện ăn uống thường ngày của thằng bé. Đứa nhỏ cũng chẳng khi nào lên tiếng, không oán giận lấy một câu, chỉ tự nghĩ cách chăm sóc chính mình.

Tới tận bây giờ, Tần Như luôn cảm thấy Tần Tử Quy thật không tính là một đứa trẻ nữa, một vài lời răn dạy cũng chẳng cách nào nói ra được, chỉ có thể nhẹ nhàng: "Vậy tối nay con nghỉ ngơi sớm một chút, học tập dù thế nào cũng không quan trọng bằng sức khỏe được, nghe không?"

"Vâng, con biết rồi, tiểu... Thịnh Diễn" Tần Tử Quy mới trả lời Tần Như được một nửa đã nhìn thấy Thịnh Diễn đang lén lén lút lút mở tủ lạnh lấy ra một lon coca lạnh, vì vậy cũng không kịp nghĩ đã nhăn mày lại: "Sáng sớm đừng uống lạnh."

Thịnh Diễn lén lút được một nửa, đứng hình.

Chậm rãi quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, chỉ có thể bất đắc dĩ trả về chỗ cũ: "Được, biết rồi tiểu Tần Tử Quy."

Tâm lý trả thù còn rất mạnh.

Tần Tử Quy đem đĩa nhỏ để trước mặt cậu: "Ăn sáng đi."

"Không cần anh... hả?"

Bánh sầu riêng ngàn tầng?

Thịnh Diễn nhìn thấy bánh sầu riêng ngàn tầng đặt trên cái đĩa gà vàng độc quyền của mình, khẽ dừng một chút.

Cậu còn tưởng rằng đêm qua mình không nể mặt như vậy, Tần Tử Quy sẽ đem cái bánh "thối thối" này vứt đi.

Hóa ra không phải.

Hơn nữa còn bảo quản rất tốt, một chút vị cũng không bị biến mất.

Thịnh Diễn ngoài mặt ghét bỏ cầm lấy đĩa, tâm tình vốn không tệ hôm nay lại âm thầm tốt hơn một chút, sau đó kiêu ngạo bình luận: "Cũng được."

"Cũng được thì ăn nhanh một chút, chứ không tới trễ Hoàng Thư Lương lại mắng cậu." Tần Tử Quy vừa nói vừa thuần thục bóc quả trứng gà trong đĩa Thịnh Diễn.

Thịnh Diễn vô cùng hài lòng gật đầu: "Nhìn không ra Tần đại thiếu lại còn là sát thủ trứng gà đấy."

Tần Tử Quy mặt không chút thay đổi đặt trứng gà vào đĩa hắn: "Ừm, dù sao tôi cũng không nhìn ra Thịnh thiếu gia của chúng ta lại là một chú mèo."

Thịnh – vốn đã quên mất chuyện hôm qua xấu hổ gọi Meo Meo bị bắt gặp – Diễn: "..."

Thương tổn không lớn, nhưng lại cực kỳ sỉ nhục.

Thịnh Diễn trong nháy mắt không còn tâm tình đấu võ mồm với Tần Tử Quy nữa, dùng sức chọt chọt cái nĩa, đem toàn bộ đồ ăn trong đĩa tưởng tượng thành mặt Tần Tử Quy, mỗi lần một nĩa, ăn tươi nuốt sống, ăn hùm ăn sói, gió cuốn mây vần, như mãnh miêu quá cảnh.

[gốc là mãnh hổ quá cảnh, ý chỉ khí thế oai vệ, rất đáng sợ - nhưng mà ở đây tác giả lại dùng "mèo", kiểu Thịnh Diễn chỉ như mèo đang tức giận mà thôi, không có một chút uy hiếp nào]

Cuối cùng vừa vặn vào lớp đúng giờ.

"Trời ơi, Diễn ca, hôm nay mày không đến trễ!!!" Chu Bằng ở hàng ghế sau ngẩng đầu nhìn thấy cậu, khiếp sợ đến mức bánh bao cũng quên ăn.

Thịnh Diễn lười biếng liếc nhìn hắn ta một cái, đặt cặp sách lên bàn, kéo ghế ngồi xuống: "Đừng nói như kiểu hôm nào tao cũng đến trễ thế."

Cậu còn chưa đến mức coi thường nội quy của trường như vậy, cùng lắm là một tuần đi học muộn hai lần thôi.

"Hôm nay khác", Chu Bằng cố sức nuốt bánh bao trong miệng xuống, "Tối hôm qua còn không phải là mày chạy đi tìm kẻ thù sao, bình thường những lúc này mày đều sẽ đến muộn, nói là phải ngủ thêm lúc nữa, bổ sung thể lực."

Không nói còn tốt, vừa nói đến chuyện đuổi theo kẻ thù tối qua, Thịnh Diễn bắt đầu cảm thấy không thoải mái trong người.

Nếu không phải Tần Tử Quy, ngày hôm qua thể nào cậu cũng bắt được kẻ địch về quy án. [là con mèo á]

Cũng không đến mức tối nay phải đi đường khác thử vận may, cũng không biết có gặp nữa không.

Chu Bằng không phát hiện ra cậu không thoải mái, chỉ tự mình ăn bánh bao tự mình nhiều chuyện: "À đúng rồi, Diễn ca, mày nghe tin gì chưa?"

"Tin gì?"

Thịnh Diễn lấy đồ trong cặp ra, đầu cũng không ngẩng lên.

Chu Bằng tiến lại gần một chút: "Thì là chuyện của Tần Tử Quy đấy."

Thịnh Diễn ngẩng đầu nhíu mày?

Chu Bằng hạ giọng: "Nghe nói tối qua Tần Tử Quy đi tìm đám người gây rối Lâm Khiển đánh nhau, còn đánh rất tàn nhẫn, đám người trường nghề bên kia có người nhìn thấy, chụp ảnh đăng lên. Sau đấy có đủ các loại lời đồn, nào là anh hùng cứu mĩ nhân, tranh giành tình nhân, luận võ chọn rể, sống chết..."

"Đàn ông con trai sao lại lắm chuyện thế!"

Thịnh Diễn tức giận, hung hăng đập quyển sách trong tay lên bàn.

Chu Bằng sợ tới mức giật mình, bánh bao trong tay cũng rơi xuống, vội vàng nhặt lên, vỗ vỗ bụi: "Không phải chứ, Diễn ca, mày tức giận như thế làm gì? Đây là chuyện tốt mà, chuyện rối tung lên như vậy, Tần Tử Quy nhất định sẽ bị phạt, không phải mày ghét hắn nhất à?"

"Tao ghét anh ta, cho nên đừng ở trước mặt tao nhắc tới người đó nữa, nghe được tên của anh ta tao thấy phiền chết. Anh ta chết hay sống, tốt hay xấu liên quan gì đến tao." Thịnh Diễn nóng này không kiên nhẫn nói ra một câu, trực tiếp đứng dậy ra khỏi phòng học đi vào nhà vệ sinh.

Tần Tử Quy là loại người gì chứ, tức giận lên liền tuyệt giao với cậu, sau khi cắt đứt quan hệ thì nói xin lỗi chẳng có lấy một xu thành ý nào, hôm nay lại còn lấy chuyện mèo ra để cười nhạo cậu, phiền chết cậu!

Cho nên mới không thèm vì chuyện của anh ta mà tức giận đâu!

Chỉ là nghe tên thấy phiền thôi.

Thịnh Diễn nghĩ, đi tới cửa nhà vệ sinh, còn chưa kịp vào đã nghe thấy bên trong có hai tiếng cười mỉa đầy hèn hạ.

"Mày nói xem Tần Tử Quy kia, suốt ngày lạnh mặt cứ y như người chết, ngày nào cũng bày đặt trừ điểm này trừ điểm kia, tự làm ra vẻ chẳng khác nào thánh nhân, kết quả còn không phải cũng là ghen lên liền đi đánh nhau hay sao."

"Mày đừng nói thế, người ta đánh nhau so với chúng ta đánh nhau sao có thể giống nhau được! Đấy là con ruột của lão Chồn Hôi, cứ cho là đánh nhau thì lão cũng lo xem tay người ta có đau không, còn có thể thi được hạng một nữa không kìa."

"Ha, mày đừng nói nữa, Tần Tử Quy không cha không mẹ, có khi còn là con riêng của lão Chồn Hôi cũng nên."

"Đệch, nghĩ như vậy Tần Tử Quy cũng đáng thương đấy, không cha không mẹ ăn nhờ ở đậu, đi đâu cũng phải nhìn sắc mặt người khác, cho nên càng ấy càng tự ti."

"Ấy gì?"

"Tinh tướng chứ còn gì nữa."

"Mẹ kiếp, có đạo lý, ha ha ha ha... Đệch! Thịnh Diễn! Con mẹ nó mày muốn làm gì!"

Còn chưa cười xong, cổ tay một người trong đó liền bị kéo lại đập mạnh vào tường, xương sống va mạnh vào vách tường, vang lên bịch một cái cùng với cảm giác đau nhức truyền đến, đau đến nhe răng trợn mắt, không nhịn được tức giận mắng.

Thịnh Diễn siết chặt cổ tay hắn,đem hắn đè lên tường, đường nét trên tay căng ra đến cực hạn, nhưng mặt mày lại hờ hững nhìn xuống, tiếng nói khinh người đến cực điểm: "Không làm gì hết, tao chỉ là đang dạy mày cách làm người thôi, không phải lúc nào cũng có thể nói loạn như vậy đâu."

-

Hết chương 8.