Dược Ngọt

Chương 48



Bởi vì xe điện là của Sở Trú, cho nên Lương Dược đưa anh về nhà trước, sau đó Sở Trú lại bảo tài xế lái xe đưa Lương Dược về nhà.

Đi loanh quanh một hồi lâu, cuối cùng Lương Dược vẫn ngồi xe về nhà, với lại bởi vì nhà Sở Trú cách xa nhà cô, cô phải ngồi thêm nửa giờ! Lương Dược tức đến mức khi lên xe không nói câu gì với Sở Trú.

Sở Trú biết mình đuối lý, không oán hận chút nào, mở cửa kính xe cho thoáng khí, nhìn thấy cô bạn gái cách anh rất xa đang thở phì phò nhìn ra ngoài cửa xe, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ, chủ động cống hiến đùi mình: “Nếu không thoải mái thì nằm một lúc đi, khi nào về đến nhà tôi sẽ gọi cậu.”

“Không cần.” Mặt Lương Dược nhìn ra ngoài cửa xe đón gió mát, trong miệng nhai kẹo bạc hà chú tài xế cho cô, hừ một tiếng nói: “Đừng tưởng tôi không biết cậu muốn chiếm tiện nghi của tôi, nói cho cậu biết, cho dù trên đường về nhà tôi có hôn mê thì ý xấu của cậu cũng không đạt được đâu!”

“…” Sở Trú thấy vẻ mặt cô tuy trắng bệch nhưng giọng nói đã có sức sống, biết cô đang vô cùng chóng mặt thì không miễn cưỡng, im lặng một lúc, cũng quay đầu ra ngoài cửa xe, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu thật sự muốn rời khỏi Nhất Trung sao?”

Lương Dược ngẩn ra.

Đương nhiên là muốn…

Siêu cấp vũ trụ muốn không gì sánh được!

Mỗi ngày đều phải học tập quả thực rất mệt mỏi, những ngày qua cô giống như ở trong cái lồng giam vậy!

Lương Dược suýt chút nữa thì đã thốt ra, nhưng mắt vô tình lướt qua góc mặt của Sở Trú với vẻ mặt tẻ nhạt. Nửa khuôn mặt của anh ở trong bóng tối, môi mỏng khẽ cong, lông mi rũ xuống, đường cong cằm gầy yếu rõ ràng, nhìn có chút lạnh nhạt, lại có chút đáng thương.

Anh chắc chắn rất lưu luyến cô…

“Đương nhiên tôi…” Lương Dược lập tức nuốt lời đã đến miệng xuống, dừng lại hai giây, trầm giọng nói: “…Cũng không phải là rất muốn, nhưng có cách nào khác đâu, tôi không phải Lương Văn, làm sao có thể cướp đoạt quyền lợi giáo dục mà em ấy được hưởng, cậu cũng đừng buồn như vậy, cho dù chúng ta không học cùng trường, tôi cũng sẽ mãi mãi không quên cậu.”

Sở Trú được lấy lòng, vẻ mặt hơi hòa hoãn: “Thật ra có biện pháp vẹn cả đôi bên.”

“Cách gì?”

“Trận đấu tính nhẩm lần trước, Nhất Trung thua Cửu Trung, cho nên Cửu Trung có cơ hội thực hiện trao đổi học sinh với Nhất Trung, tuy chủ yếu là lớp 10, lớp 11 nhưng cũng chưa nói lớp 12 không thể đăng kí.”

Sở Trú nhìn cô: “Cậu có đi không?”

Lương Dược không nghĩ còn có chuyện này: “Ai cũng có thể đăng kí sao? Không có giới hạn điều kiện sao?”

Sở Trú nói: “Có kiểm tra, cho mấy cậu làm bài thi của Nhất Trung, tổng điểm sáu trăm là được.”

“…” Khóe miệng Lương Dược hơi giật giật: “Cậu có hiểu lầm gì về thành tích của tôi sao?”

Sở Trú động viên: “Nhất Trung có suy xét đến trình độ của các cậu, bài thi sẽ không quá khó, tôi sẽ tăng cường phụ đạo cho cậu.”

“…Cậu vẫn nên đi tìm người khác đi, cảm ơn.” Lương Dược chân thành nói: “Tôi cảm thấy tôi ở Cửu Trung rất tốt, cho dù không giỏi nhưng tôi và Cửu Trung của tôi không thể tách nhau một phút nào.”

Ấn đường Sở Trú hơi nhíu: “Cậu vừa mới nói không muốn bỏ Nhất Trung.”

Lương Dược không do dự chút nào: “Bây giờ bỏ được.”

Sở Trú lại hỏi: “Vậy cậu bỏ được tôi?”

Lương Dược: “Tôi muốn thế từ lâu rồi.”

“…”

Sở Trú mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng, mặt không chút thay đổi nói: “Cậu không có sự lựa chọn.”

Anh nhìn dáng vẻ không thèm để ý của cô, anh có cảm giác nếu để cho cô trở về, cô có thể đội vô số nón xanh cho anh.

Lương Dược ghét nhất bị người khác ra lệnh cho mình, nghe vậy thì cười lạnh: “Ai sợ ai, tôi đã nói là không đi!”

Không khí đột nhiên đóng băng.

Tài xế ở đằng trước ra sức lau mồ hôi, người trẻ tuổi bây giờ muốn tranh cãi cũng thật sự là khó lường.

*

Xe dừng dưới lầu nhà Lương Dược, cô mở cửa xe đi xuống: “Như vậy nhé bạn học Sở, ngày mai gặp lại… À, không đúng, ngày mai tôi sẽ không đến Nhất Trung, xem ra không thể gặp nhau được rồi.”

Lương Dược giả vờ tiếc nuối lắc đầu, cười híp mắt vẫy tay với Sở Trú: “Nhưng như vậy tôi cũng sẽ không quên cậu đâu, bái bai.”

Cô nói xong thì bước đi, bóng dáng vui vẻ giống như con bướm phá kén vậy.

Sở Trú nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô biến mất ở cửa hành lang, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

“Tiểu thiếu gia, bây giờ cậu muốn trở về hay là như thế nào?” Tài xế không đoán được suy nghĩ của anh, cảm thấy vẻ mặt anh đen sì giống như giây tiếp theo sẽ đuổi theo, đây là lần đầu tiên có một cô gái khiến Sở Trú tức giận đến như vậy.

“Trở về đi.” Sở Trú đè xuống suy nghĩ muốn bắt con bươm bướm kia lại để hung hăng giày vò, nhưng biết nóng vội sẽ phản tác dụng, vẻ mặt anh lạnh lùng lấy điện thoại di động ra, tìm Wechat của một người.

*

Lương Dược về đến nhà, trên giá đựng giày chỉ có giày của Lương Văn, Lương Viễn Quốc vẫn chưa trở về.

Nghe được tiếng mở cửa, Lương Văn đi từ trong phòng ra: “Chị, sao chị về muộn vậy, chị ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Lương Dược đổi giày đi vào nhà: “Còn không phải là tại Sở Trú sao, cậu ta làm cho quãng đường dài hơn.”

Lương Văn đi vào phòng bếp bưng đồ ăn ra: “Ngày mai chúng ta đổi trở về đúng không?”

“Đúng vậy.” Lương Dược ngồi vào bàn ăn trước, nhìn cô ấy có vẻ do dự, an ủi nói: “Yên tâm đi, chị ở lớp học bảo các bạn học sinh quan tâm em hơn rồi, lớp 1 chứ không phải lớp 5, không ai dám bắt nạt em đâu.”

“Thế nhưng…” Lương Văn nghĩ đến Sở Trú vừa gửi Wechat, kiên trì nói: “Em không muốn hai chị em mình xa nhau, chúng ta cùng đến Nhất Trung có được không?”

Lương Dược bưng bát cơm lên, mập mờ nói: “Nói ngu ngốc gì vậy, chị không phải học sinh Nhất Trung, đến thế nào được?”

Lương Văn làm nũng ôm tay cô: “Không phải có vụ trao đổi học sinh giữa Nhất Trung và Cửu Trung sao? Chị cũng đăng kí đi.”

Tay cầm đũa của Lương Dược khựng lại, bỗng ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Tại sao em biết?”

Lương Văn chột dạ: “Nghe người khác nói.”

“Ai nói, Sở Trú sao?” Lương Dược cười lạnh: “Thế mà em và cậu ta lại thông đồng với nhau!”

Thảo nào Sở Trú nắm rõ hướng đi của cô trong lòng bàn tay, lần trước chuyện tuyển gia sư, Sở Trú nhanh như vậy cũng đến phỏng vấn, thì ra trong nhà có một nhóc! Phản! Bội!

Lương Văn vội vàng áy náy: “Bởi vì anh rể thật sự rất đáng sợ QAQ.”

Lương Dược phát hiện giọng mình hơi quá, khụ khụ nói: “Chị không trách em, là tại Sở Trú, lần sau nếu cậu ta lại uy hiếp em, em nói cho chị biết, chị sẽ tính sổ giúp em.”

“Cậu ấy không uy hiếp em.” Lương Văn nói.

Lương Dược: “Vậy sao em lại nghe lời cậu ta làm gì?”

“Em cũng không biết.” Lương Văn lắc dầu: “Rất giống như nghe thầy cô giáo nói, không tại sao cả.”

Lương Dược: “…” Đây là sức hút của người đàn ông đứng trên đỉnh trong truyền thuyết sao?

Đáng sợ thật.

“Vậy chị, chị có đăng kí không?”

Tuy rằng bị vạch trần nhưng Lương Văn vẫn cố gắng muốn hoàn thành sứ mệnh của mình, ngoại trừ giúp Sở Trú thì cô ấy cũng muốn cùng chị đến trường: “Đã lâu chúng ta không đi học cùng nhau, hiếm khi mới có cơ hội, nếu không quyết định thì sau này sẽ không có cơ hội.”

Lương Dược nhìn em gái đáng thương của mình, con ngươi mở to, không thể chống đỡ được, thở dài: "Được, chị sẽ đăng kí."

*

Còn hai tuần nữa mới đến cuộc thi trao đổi học sinh,  Lương Văn và Lương Dược đã đổi trở lại, đều trở về của sống của riêng mình.

Sau khi Lương Văn nghe chuyện của Tô Thiển thì cảm thấy thật không thể tin được, không ngờ Tô Thiển lại làm ra loại chuyện này, cô ấy liên tục gửi Wechat hỏi Tô Thiển chuyện là thế nào nhưng Tô Thiển không trả lời lại cô ấy, cuối cùng có lẽ bị hỏi thấy phiền nên trả lời lại một câu “Cậu đừng giả vờ nữa, rất ghê tởm.”, sau đó kéo cô ấy vào danh sách đen.

Lương Văn cảm thấy không hiểu tại sao, sau khi trở lại Nhất Trung, việc đầu tiên là muốn tìm Tô Thiển hỏi rõ ràng.

Nghe nói Tô Thiển chuyển đến lớp 2.

Chuông tan học vang lên, Lương Văn đứng dậy đi ra khỏi lớp học, đến lớp 2 tìm Tô Thiển, cô ấy đi tới thì thấy Tô Thiển đứng ở cửa lớp 2, cô ta đang giằng co với một nam sinh, cảm xúc của nam sinh rất kích động, mặt đỏ bừng, nói chuyện rất to khiến rất nhiều người vây xem.

Lương Văn nhận ra cậu ta là bạn của Sở Trú, Hạ Vân Đông.

Ngoài cô ấy ra còn có người không tin được bộ mặt thật của Tô Thiển là Hạ Vân Đông, cậu ta hoàn toàn không nhận ra mình là công cụ giúp Tô Thiển tiếp cận Sở Trú, con mẹ nó như vậy còn không bằng với cái lốp xe dự phòng!

“Tô Thiển, cậu nói rõ ràng cho tôi, cậu thật sự vẫn luôn lợi dụng tôi sao?” Trán của thiếu niên nổi gân xanh, nhìn chằm chằm nữ sinh trước mắt, lạnh lùng mở miệng.

Từ trước đến nay cậu ta yêu hận rõ ràng, biết rõ việc này không thể oán giận lên người Sở Trú, cũng không trách anh nên mới phát tiết lửa giận lên người khởi xướng.

Mấy đêm thức trắng, cậu ta càng nghĩ càng không cam lòng nên muốn tìm cô ta giáp mặt nói rõ ràng.

Tô Thiển không ngờ cậu ta khó chơi như vậy, rất không kiên nhẫn nói: “Tôi lợi dụng cậu khi nào, tôi có nói là tôi thích cậu sao? Là cậu tự mình đa tình lại còn trách tôi?”

Đã đến nước này thì cô ta cũng không giả vờ nữa.

Đây là lần đầu tiên Hạ Vân Đông nhìn thấy một mặt này của cô ta, cảm thấy trước kia mình thật khờ, vì căm giận mà chửi ầm lên: “Nhìn cậu như thế mà muốn ở bên anh Trú à, là cậu mơ mộng hão huyền! Nếu nói Lương Dược giúp anh ấy chữa bệnh chán ghét phụ nữ, thì cậu như vậy sẽ chỉ khiến bệnh tình của anh ấy chuyển biến xấu hơn mà thôi!”

“Cậu nói cái gì?” Mặt Tô Thiển vừa xanh vừa trắng, trợn mắt nhìn.

Nhưng Hạ Vân Đông đã ghê tởm đến mức không muốn nhìn cô ta, quay đầu bước đi: “Coi như mắt tôi mù, tạm biệt, cậu tự nhìn lại bản thân mình đi.”

Tô Thiển tức giận đến mức cả người run rẩy, đảo mắt lại nhìn thấy Lương Văn: “Thế nào, cũng muốn đến chê cười tôi sao?”

Lương Văn im lặng gật đầu: “Đúng vậy.”

Tô Thiển: “…”

“Chị nói cho tôi biết cuộc nói chuyện của cậu và chị ngày đó, tôi đã suy nghĩ rất lâu.” Lương Văn chậm rì nói: “Tôi thừa nhận trước kia là tôi không suy xét đến cảm nhận của cậu, tôi xin lỗi.”

Tô Thiên sửng sốt.

“Thế nhưng.” Lương Văn nói: “Cái gì cậu cũng không nói cho tôi biết, làm sao tôi biết được cảm giác của cậu là gì, còn làm nhiều chuyện xấu tính kế tôi.”

“Cậu cũng rất ghê tởm.” Lương Văn hết sức nghiêm túc nói: “Tôi đến chính là vì muốn nói một câu với cậu, tôi và cậu tuyệt giao!”

Tô Thiển tức đến mức không nói ra được lời, vừa định phản bác thì thấy Lương Văn đã xoay người rời đi, không hề lưu luyến.

“…”

Những người bên cạnh xem kịch vui chỉ trỏ cô ta, ai cũng thấy vui vẻ khi người khác gặp họa.

Không ai quan tâm cô ta.

Tô Thiển cảm thấy nhục nhã trước đây chưa từng có, thật ra chuyển tới lớp 2 thì tình cảnh cô ta cũng không có gì thay đổi, chuyện của cô ta đã truyền khắp trường, chuyển lớp cũng không trốn tránh được.

*

Lương Dược bên kia cũng khổ không lời gì diễn tả được, sau khi cô đồng ý đăng kí tham gia cuộc thi trao đổi học sinh, cuộc sống học bổ túc của cô cũng bắt đầu, mỗi ngày tan học Sở Trú đều đến nhà cô phụ đạo riêng, còn quan tâm hơn so với thầy cô giáo.

Không, chính xác mà nói anh bây giờ vốn chính là thầy giáo của cô, một tháng dạy phụ đạo vẫn chưa kết thúc.

Vì trong thời gian ngắn phải nâng cao thành tích, Sở Trú tịch thu điện thoại của cô, còn cấm cô hoàn toàn không được ra ngoài hoạt động, đến cả cuộc hẹn cuối tuần cũng bị kiểm soát, không thoát khỏi việc học. Lương Dược quả thực không dám tin trên thế giới này lại có loại ma quỷ này, giết kẻ thù mười ngàn bản thân sẽ thiệt hại tám ngàn*! 

(*) Giết kẻ thù mất mười ngàn thì bạn cũng mất tám ngàn, ý như bạn đã chiến thắng nhưng phải trả một cái giá đắt.

Sau ba tiếng bị tra tấn liên tục, Lương Dược thật sự không chịu được nữa, nằm trên giường không muốn dậy, ôm gối sụp đổ la hét: “Aaa tôi không học nữa, cậu giết tôi đi!”

Sở Trú ý chí sắt đá, mặt không thả lỏng tí nào: “Ngồi dậy, cậu còn chưa học thuộc ba tác phẩm văn cổ.”

Lương Dược kêu to: “Cậu nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói, tôi! Không! Học! Cứ để tôi tự sinh tự diệt đi!”

“Có thể nghỉ ngơi một lát.” Sở Trú giống như không nghe thấy lời cô nói, mở miệng thương lượng: “Quy tắc cũ, hôn tôi một trăm cái thì có thể nghỉ ngơi mười phút.”

Lương Dược ngồi xụi trên giường giống cá chết, giọng nói rất kiên quyết: “Cho dù cậu làm tôi một trăm lần, tôi cũng tuyệt đối không học!”

Sở Trú im lặng nhìn cô, bỗng đặt bút xuống, đứng dậy, đi từ từ về phía cô.

Lương Dược sợ đến mức trợn to mắt: “Cậu, cậu muốn làm gì?”

“Không phải cậu vừa nói sao?” Sở Trú chậm chạp kéo tay áo lên đến khuỷu tay, lộ ra cơ bắp trên cánh tay với những đường gân lưu loát: “Làm cậu một trăm lần.”

Thiếu niên chống đầu gối ở trên giường, cúi người đè xuống người cô, hai tay ôm hai bên đầu cô, hai tròng mắt của anh đen như mực giống như một hồ nước sâu, ánh mắt sâu kín nhìn cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Bây giờ bắt đầu?”

“…”

Không ngờ tới Lương Dược không bị dọa sợ, ngẩng mặt bình tĩnh nhìn anh trong chốc lát rồi bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn một cái lên môi anh, sau đó dùng đầu cọ cọ gáy anh, giọng nói mềm mại, nũng nịu: “Thầy giáo, em thật sự rất mệt mỏi, chúng ta không học nữa có được không!”