Sau khi buổi tiệc kết thúc, mọi người tản về dần chỉ còn lại bố mẹ Trang Nhi, Trang Nhi và Hoàng Nam.
Bốn người mắt nhìn nhau vừa nói chuyện vừa dọn dẹp mớ hỗn độn của cuộc tàn dư này. Bên trong phòng Trang Nhi đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Cô nàng chạy vào cầm mấy lên thì màn hình hiện lên là số của mẹ Hoàng Nam, cô bấm nghe máy:
"Dạ, sao vậy cô ???".
Giọng nói ôn hòa đầy dây bên kia vọng lại:
"Cháu bảo anh ở tạm lại bên đấy luôn nhé khuya rồi về không an toàn lắm"
"Nói giúp cô nhé, cảm ơn con gái yêu!".
Trang Nhi chưa kịp đáp lời thì đầu dây bên kia đã tắt máy chỉ còn lại tiếng 'tít tít tít'.
Cô đứng ngơ ngác vài giây, khi thấy màn hình lúc này hiện lên mấy dòng tin nhắn của người đã lâu không gặp thì ánh mắt biến sắc. Khi Trang Nhi đọc từng chữ dường như nó là một lời dọa dẫm.
Cô nàng chỉ vào xem không có động thái hồi đáp lẳng lặng đi ra ngoài vẻ mặt có chút không vui nhìn Hoàng Nam.
Vô tình bắt gặp ánh mắt của Trang Nhi, anh bạn có chút gì đó lạ lạ liền hỏi:
"Em sao vậy ???".
Trang Nhi xua tay gượng cười:
"À à em không sao đâu, mẹ anh bảo dọn dẹp xong thì anh hẳn ở ngủ luôn về nhà giờ ngày không an toàn".
Mẹ cô nghe thấy thì liền cười giọng hiền lành:
"Cháu có thể ngủ dưới sàn trong phòng Trang Nhi' .
Hoàng Nam gật gật đầu tuân lệnh người khác mà nhìn ra được dáng vẻ này của anh chắc cũng bất ngờ lắm.
"...".
Vài ngày sau đó Hoàng Nam trở lại Hà Nội.
Dưới ánh nắng của mùa hạ gây gắt như muốn thiêu đốt con người ta Trang Nhi nhận được thư trúng tuyển vào Đại Học Quốc Gia Hà Nội cô nàng vui mừng khôn xiết chạy đi khoe ngay cho cả xóm.
Dừng lại một tiệm tập hóa cũ kỹ, Trang Nhi híp mắt lên cười dáng điệu như mấy đứa trẻ đòi quà nói với bạ cụ dáng người khom khom:
"Được, được, cháu ngoan của ta quá giỏi phải thưởng thôi".
Cả xóm ai cũng vui mừng thay bởi ngoài việc trúng tuyển cô nàng còn được tặng kèm một xuất học bổng 100% hoàn toàn khiến cho bố mẹ cô phần nào giảm bớt kinh tế.
Cô nàng mặc một chiếc áo thun ngắn đi kèm là một chiếc quần short thoải mái ngồi trước quán mà nhăm nhi que kem mát lạnh.
Điện thoại trên tay cũng không ngừng thông báo:
"Này Nhi, tớ trúng tuyển rồi"
"Cả tôi nữa cũng đã nhận được email"
Cả Đậu hũ, Đào Anh cũng đều đã trúng tuyển niềm vui nhân niềm vui.
Hoàng Nam đằng này cũng nghe được tin thì nở nụ cười chưa ai từng thấy, thầy giáo thấy anh cười cũng bất ngờ, ông tò mò hỏi thăm:
"Là bông hoa nào đã khiến Nam nhà ta cười vậy ??? chắc nay ta bị hoa mắt rồi" .
Cả đám bật cười to lên một người trong nhóm lên tiếng:
"Người trong tim đấy thầy ạ"
"Chắc kì sau thầy trò mình chuẩn bị xem người ta ân ân ái ái".
Thầy cười trò cũng cười còn Hoàng Nam chỉ lặng lặng ngồi trầm tư.
Về phía Trang Nhi, cô nàng đã hẹn Đậu hũ với Đào Anh đi ăn một bữa tiệc.
...
Đến tối, ba người ăn uống xong xuôi cùng dạo phố ngắm chợ đêm, người người qua lại đông đúc mặt dù trời rất nóng.
Phía trước có một đôi nam nữ không e dè mà thể hiện tình cảm khiến cho Trang Nhi có chút ấm ức bỏ lại phía sau. Cô vừa đi vừa càu nhàu:
"Quá mệt rồi! thật sự quá tàn nhẫn!"_
"Biết thế đã không kéo hai người ho đi".
Dưới ánh đèn, Trang Nhi đứng nép mình một bên. Cô gái với dáng vẻ thanh tú trong mềm mại khiến mấy cậu con trai đồng trang lứa liếc thầm nhìn trộm...
Cô chạy tới gần cặp nam nữ kia liền nói:
"Tớ về trước hai cậu về sau nhé"
Nói xong Trang Nhi rời đi, bóng dáng cô cũng dần khuất trong đám người qua lại.
Dưới ánh trăng rằm, vẻ đẹp của nó khiến con người ta phải dùng những từ đẹp đẽ nhất như "tuyệt đẹp", "lung linh",...dành cho nó...
Trang Nhi đi qua con ngõ quen thuộc về nhà...bóng tối từ từ bao trùm lấy khoảng không gian vô tận, đèn từ những ngôi nhà cũng đã tắt để chìm vào giấc ngủ, xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng vo ve...
"..."
Hơn một tháng sau, sau khi kết thúc kì nghỉ hè Trang Nhi xin phép đến Hà Nội sớm hơn ngày nhập học để tìm việc làm thêm kiếm một chút thu nhập.
Bố mẹ cô cũng không cấm cản chấp nhận mà cho cô ra Hà Nội nhưng buộc cô nàng phải ở chung với Hoàng Nam để anh chỉ dậy hướng dẫn.
Trang Nhi cũng không có cơ hội để ở kí túc xá bởi vì có một lần cô hỏi ý kiến của Hoàng Nam thì liền bị anh nói ra hàng ngàn cái cớ nào là "em ở đấy không an toàn", "em ở đấy không thoải mái", "em ở đấy sẽ cực lắm",... vô số lí do.
Xong xuôi mọi thứ Trang Nhi tạm biệt mọi người rồi lên máy bay còn về phía Đậu hũ với Đào Anh sẽ đến sau bởi họ định sẽ sống trong kí túc xá của trường nên cũng không vội đến sớm.
...
Đằng này, Hoàng Nam đã thu dọn sạch sẽ phòng cho cô chỉ đợi cô đến mọi thứ lúc trước cô để lại đều sạch sẽ và nguyên vẹn.
Ổn định hết tất cả, Hoàng Nam bước nhanh chóng xuống tầng hầm giữ xe trên tay cầm chìa khóa lái con xe của mình đến sân bay.
Trên đường còn ghé lại một tiệm hoa mua một bó hoa Hướng Dương xinh đẹp.
...
Đến sân bay, bước xuống xe hình dáng anh toát lên vẻ tri thức, đeo một đôi kính cận gọng sắc màu bạc, ngũ quan tinh tế, dáng người cáo ráo mặc một cái quần tây và một chiếc áo sơ mi đen, tay đeo đồng hồ thông minh.
Mấy cô gái lướt ngang cũng không kiềm được lòng mà say đắm.
Anh bước đi vào trong sân bây chọn một chỗ đứng thích hợp để đón Trang Nhi đúng lúc cô cũng đang sách vali đi ra thấy anh thì vô cùng mừng rỡ không còn nghĩ tới nó nữa mà bổ nhào lên người Hoàng Nam.
Cả sân bay như thể của riêng hai người, cô nàng vừa vui vừa nói:
"Đừng mặc như này ra ngoài, người khác sẽ nhìn anh".
Hoàng Nam cong miệng cười lên vẻ mặt nuông chiều bế cô đi tới chỗ vali mà kéo nó ra xe, anh nhẹ nhàng nói: