Dưới Giàn Hoa Tigôn

Chương 31: Tận cùng sự cố chấp.(1)





Không gian vắng lặng. Chỉ còn nghe nhịp đập của con tim và hơi thở của cả hai quấn quýt.

Mọi khoảng trống trong tâm hồn dần dần được lấp đầy. Hoàng Nam thấy mình như khỏe hơn. Mà tâm bệnh bấy lâu của Xuân Thanh cũng được chữa lành.

Xuân Thanh nảy sinh lưu luyến. Tự nhiên cô không muốn rời xa.

Như hiểu được nỗi lòng người con gái, Hoàng Nam đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen suôn mềm, anh cố trấn áp lòng mình, lựa lời nhắc Xuân Thanh.

"Hôm nay lỡ rồi! Em chỉ được chơi hết ngày nay thôi!" Dù không nỡ nhưng buộc lòng anh phải nói.

"..." Người trong lòng không hề lên tiếng.

"Mới đầu năm học, em nghỉ ngang như thế này là không nên! Muốn thành công trên con đường học vấn, em cần có thái độ học tập nghiêm túc! Nghiêm túc ngay từ đầu! Và cũng đặt ra mục tiêu ngay từ hôm nay!"

"..." Anh cứ giảng đạo đi! Không ai mà thèm nghe.

"Em có nghe anh nói gì không?" Hoàng Nam sinh nghi nên hỏi.

"Dạ!" Xuân Thanh đáp cho có lệ. Cô tự biết mình muốn gì! Và đã có sắp xếp riêng.

"Đặt vé trở lại trường đêm nay!"

"Dạ!"

"Cứ yên tâm mà học! Anh không sao! Có thời gian, anh sẽ vào thăm em!"

"Dạ!"

"Xuân Thanh! Em đừng cố chấp!" Nghe một chuỗi tiếng dạ từ miệng cô, anh cuối cùng cũng cao giọng.

Gắn bó bên nhau một năm qua, anh sao không hiểu được tính cố chấp của Xuân Thanh. Có những việc một khi đã quyết định thì khó có ai mà thay đổi được.

"Em phải nghe lời anh! Công sức phấn đấu cả một năm qua...!"

"Em biết rồi! Chiều em sẽ đi!" Xuân Thanh phải nhanh chóng cho anh câu hứa kẻo anh lo lắng không tốt cho việc điều trị bệnh.

Đó là một lời hứa suông. Xuân Thanh chỉ đưa ra để đối phó tạm thời. Chứ thật ra cô định xin nghỉ vài ngày để chăm anh.

Vậy mà lời hứa tạm đó lại trở thành hiện thực.

Ý định chăm anh cũng không còn cơ hội đến tay cô.

Bởi...

Người không cần đến lại đến quá nhanh.

Cuộc chia li sau đó cũng diễn ra vội vã.

Trời vừa sáng tỏ, khu hành lang yên tĩnh nơi phòng VIP chợt phá vỡ bởi tiếng giày cao gót và giọng nói của hai cô gái.

"Lê Vinh nói phòng nào?"

"Ảnh bảo anh Hoàng Nam nằm ở phòng VIP 2!"

"Đây rồi!"

Cùng với việc xác thực dòng địa chỉ trên tay, hai cô gái cứ thế xộc thẳng luôn vào phòng bệnh.

Phịch!

Tiếng rơi trầm và nặng của chiếc vali phá vỡ một khung hình đẹp.

Xuân Thanh và Hoàng Nam cùng ngồi dậy nhìn ra cửa. Cả hai đều sững người nhìn vào hai cô gái vừa đến.

Trong đôi mắt Xuân Thanh giờ này muốn có bao nhiêu lo sợ thì có bấy nhiêu.

Gặp lại cô gái đã buông lời cảnh cáo cô chiều hôm qua ở tình huống này, Xuân Thanh ái ngại chưa biết phải làm sao. Cô ngước nhìn Hoàng Nam mong anh gỡ rối giúp. Nhưng bắt gặp ánh mắt anh đang chăm chăm nhìn vào cô gái có gương mặt giống cô, Xuân Thanh thấy đau lòng.

Cô khẽ khàng nhích ra khỏi lòng anh, nhẹ nhàng rời khỏi giường trước khi quá muộn.

Hoàng Nam đang bất ngờ vì sự có mặt của Xuân Lan, chợt nhận ra hơi ấm trong lòng không còn nữa. Anh theo phản xạ, đưa tay nắm lấy một bàn tay đang định rời đi.

Xuân Thanh quay lại nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm đang hỗn loạn mớ cảm xúc. Cô không nhìn ra ý. Thành ra cứ dây dưa chưa chịu dời đi.

"Con nhỏ này! Mày quên lời cảnh cáo của tao rồi hả?" Cô gái có tên Xuân Lan sau khi thô lỗ giật mạnh bàn tay cô trong tay Hoàng Nam, chưa hả dạ nên hét lớn.

"Xuân Lan! Em làm gì vậy?" Hoàng Nam tức giận trước hành động thái quá của cô ta.

Cùng với tiếng quát lớn của Hoàng Nam. Một cánh tay đưa ra hướng thẳng vào má trái Xuân Thanh giáng xuống tức thời. Cô không kịp phản xạ nên đành nhắm mắt bất lực chuẩn bị ăn cái tát mang đầy hờn ghen.

Bốp!

Không hề đau như cô nghĩ trước đó.

"Hoàng Nam! Anh điên rồi?" Nghe tiếng cô ta lại quát người, Xuân Thanh mở choàng mắt.

Anh không biết tự lúc nào đã đứng chắn trước mặt cô. Xuân Thanh lo sợ bước lên, nhìn thẳng vào gò má người mới thay cô hứng trọn cái tát. Bên má xanh xao, tái nhợt vì bệnh in hằn dấu năm ngón tay.

"Anh Hoàng Nam!" Xuân Thanh đau lòng dướn người, áp bàn tay vào nơi đó.

Bàn tay cô vừa chạm vào đã bị cô gái kia kéo ngược trở ra.

"Học trò dám giở thói trèo giường quyến rũ thầy giáo!"

Một câu nói lạnh lùng vô tâm làm hóa đá hai bóng người. Xuân Thanh chết sững. Mà Hoàng Nam cũng chẳng khá hơn là bao.

Bấy lâu nay, trong thâm tâm anh chưa từng xem Xuân Thanh là học trò của mình. Bởi hình bóng cô đã gieo vào lòng anh trước đó. Cơ duyên gặp lại ở trường chẳng qua tạo cơ hội cho anh có thời gian rút gần khoảng cách. Tình yêu anh dành cho Xuân Thanh là thật. Một tình yêu chân thành, chưa hề lẫn tạp niệm đến từ một trái tim nóng hổi vẹn nguyên.

Vậy mà trong lời nói của cô ta, tình yêu trong sáng ấy đã biến thành tội lỗi.

Còn Xuân Thanh?

Trái tim non nớt mới biết rung động một bóng hình. Bóng chàng trai phong sương đêm nào cùng trú mưa đã phủ che cho cô chiếc áo Grab. Gặp lại anh ở trường, thời gian hai ngưòi bên nhau dần xích lại hai tâm hồn cùng đồng điệu. Để rồi từ đó trái tim cô thiếu nữ biết thổn thức mối tình đầu. Một mối tình sáng trong chưa hề vướng bụi.

Vậy mà cô ta nỡ nào buông lời...vấy bẩn.

Xuân Thanh chết sững. Hoàng Nam lặng người.

Cô ta thấy vậy, không biết có gì vui mà bật cười khanh khách. Cười thôi còn chưa đủ, cô ta chỉ ngón trỏ vào mặt cô nói thêm: "Xuân Thanh! Nhân đây tao nói cho mày biết, bí mật mà tao mới tra ra: mẹ mày là hồ ly còn mày là nghiệt chủng. Hai mẹ con mày đã phụ nhau giết chết mẹ tao!"

Những lời nói quá cay nghiệt. Nó quá sức chịu đựng của Xuân Thanh. Cô nhìn trân vào cô ta, tức giận run cả người. Thật lâu mới nói được một câu: "Cô đừng buông lời vu khống"

"Ha..ha...Vu khống? Mày không tin? Tao nhớ: mẹ tao chết chứ đâu phải mẹ mày! Mày có thể về hỏi ả hồ ly tinh đó!"

Xuân Thanh điếng người. Sau đó, lặng lẽ nhích bước chân đi về hướng cửa.

"Xuân Thanh" Hoàng Nam qua phút giây sững sờ với mớ thông tin, anh hoảng hốt chạy đuổi theo Xuân Thanh.