Chap này có hơi đen tối một tí mọi người nhá! Cảnh báo đấy!
———————————————————-
Sáng hôm sau tôi đến trường trong sự bất ngờ của tất cả mọi người. Tôi ngồi xuống bàn cuối, chán nản vì không có gì làm thì thấy Chi vào lớp. Mặt Chi giờ có cả đống biểu cảm. Vui, buồn, mừng mà lại lo. Bàn Chi ngồi ngay trước bàn tôi nên tôi rất dễ bắt chuyện với bạn ấy.
– Ê Chi! – tôi cười nhạt với Chi để bắt đầu câu chuyện – Bé Tuấn sao rồi?
– Hê … Ah! Bữa qua cả nhà vào thăm, tiện thể hỏi tình hình thì … – Chi ngập ngừng giây lát rồi tiếp tục – … bệnh viện thông báo đã có ai đó trả tiền viện phí và Tuấn được phẫu thuật chiều hôm qua. Hôm nay đang nằm dưỡng bệnh, nhưng chưa tỉnh!
– Vậy thì tốt quá! – tôi vỗ tay vui vẻ – Hi vọng bé Tuấn sẽ tỉnh dậy sớm!
– Ừm … Nhưng … không ai biết người tốt bụng ấy là ai cả! Hỏi y tá họ cũng không hé miệng nửa lời! – Chi lo lắng – Nhà mình rất muốn biết để trả ơn họ! Dù không biết như thế nào!
– Ừm! – tôi cười nhạt hạnh phúc.
Hắn bước vào lớp, ngồi bên cạnh tôi im lặng. Cô giáo vào lớp làm cả lũ nhốn nháo ổn định chỗ ngồi. Hai tiết học đầu trôi qua nhàm chán khiến cả lớp có cảm giác giống như hai tiếng cực hình hơn là hai tiếng học hành.
Giờ ăn trưa, bốn đứa con gái chúng tôi ( tính cả Chi và nhỏ) tụ tập lại, ngồi chờ ba đứa con trai đang lấy đồ ăn trưa cho cả lũ. Nhỏ thì huyên thuyên ba thứ linh tinh với nó, còn tôi thì nằm dài trên bàn, nghĩ tới cuộc phẫu thuật dở dang của bé Tuấn trong bệnh viện. Chi cũng không khá khẩm gì hơn, bụng đói cồn cào nhưng không có lòng dạ nào mà ăn. Nhóc quay lại đầu tiên, ôm một khay đồ ăn cho nhỏ. Cả tôi lẫn nó đều đứng hình hai phút, nhìn nhỏ với nhóc cười nói với nhau như một cặp. Chính xác hơn thì giống hai vợ chồng vì hai đứa nói chuyện nhà cửa rồi trẻ con. Hắn và cậu đến sau, sốc đến nỗi suýt làm rơi hai khay đồ ăn vì cặp “vợ chồng son” đang ngồi đút cho nhau ăn. Huy ngồi cạnh nó, nhìn nhóc thèm thuồng rồi quay lại nhìn nó.
– Gezz … Muốn thì nói đi chứ làm gì nhìn em ghê quá! – nó gắp miếng đồ ăn cho cậu, cười toe toét.
Hắn với tôi thì chẳng nói gì, chỉ ăn trong im lặng. Nhìn hai cái cặp đôi tình tứ trước mặt mà tôi vừa sởn gai ốc lại thấy chướng mắt. Chi đứng dậy, tính đi toilet. Được nửa đường thì lại có mấy đứa con gái chặn lại gây sự. Chắc là lại vì mấy ông hotboy vớ vẩn này. Nhưng chưa ai trong bàn kịp phản ứng gì thì tôi đã mở he hé lon coca, ném thẳng vào đầu con nhỏ đang gây sự. Hẳn nhiên là chuẩn 100%, không lệch một li. Tôi hí hửng, chạy lại gần để lôi Chi ra khỏi mớ hỗn loạn. Nhỏ đó còn đang loay hoay tìm chủ nhân của lon coca thì tôi đã kịp đạp cho nhỏ một cú vào mông làm nhỏ đau điếng, nằm đo đất, lăn mấy vòng. Tranh thủ lúc đó, tôi lôi Chi ngược về bàn. Mọi người cùng bàn, chính xác hơn là cả canteen đã chứng kiến toàn cảnh tôi ném lon coca và đạp mông nhỏ đó nên ai cũng tránh đường cho tôi và Chi.
– Không hổ danh bà chằn lửa chính hiệu! – hắn vỗ tay nhìn tôi, cười nửa miệng.
– Nếu không có Hot Dog ngồi đây chắc cũng chẳng có vấn đề gì từ đầu! – tôi nhếch mép khinh khỉnh nhìn hắn đang tức nói không nên lời.
– Ahh … – hắn nhìn tôi rồi mỉa mai – Tôi không chấp màn hình phẳng!
– Anh … – tôi nhìn hắn rồi bóng đèn sáng lên trong đầu, tôi nhìn hắn rồi hét to – Ai cho anh nhìn ngực tôi hả? ĐỒ DÊ XỒM!!!
– What the hell? – cả nó, Huy, Chi, nhỏ và nhóc đồng thanh.
– Anh hai chưa gì đã tiến triển nhanh thế? – nhỏ che miệng, lùi sát về phía nhóc làm nhóc hơi đỏ mặt.
– Cái gì chứ? Em cũng đang dính chặt lấy Minh còn gì? – hắn đỏ mặt phân bua.
– Anh mà có ý định làm gì tỉ tỉ của tôi thì tôi sẽ “trảm” anh đấy! – nhóc lườm hắn đe doạ.
– Cậu nói cái quái gì vậy? Trước sau gì cô ta chả là vợ của tôi? Tôi muốn làm gì thì kệ tôi! – hắn gầm lên với nhóc.
– Ừ nhỉ! – nhóc gãi đầu.
– Hai người mà có ấy ấy thì cũng đừng làm trong kí túc xá nhá! Em với Huy không muốn can thiệp cái cảm giác dâng trào đâu! – nó dính sát vào người Huy, lườm hắn với ánh mắt đen tối.
– Em không muốn thành ông chú trẻ đâu! – Huy nhìn hắn cười nham hiểm.
– Cái gì mà ông chú trẻ? Hai cái đứa đầu óc đen tối! – hắn đập bàn – Câu đó anh nói mới đúng!
– Đen thật! Nhưng mà … – tôi nhìn cả lũ chưa kịp nói gì thì …
– Thích rồi hả? – Chi xen vào.
– What the hợi? Chập mạch hả nhỏ kia! – tôi nhìn Chi giật mình.
– Phản ứng quá thái, thích rồi! – nó lôi đâu ra một quyển sách và một đôi mắt kính, ra vẻ hiểu biết.
– Biến đê con mém thúi! – tôi đạp nó xuống đất.
Chuông báo hết giờ ra chơi vang lên, cả lũ về lớp. Tôi kẻ một đường bằng phấn phân chia lãnh thổ, nhìn hắn bực bội:
– Anh mà lấn qua thì chết với tôi!
– Ai thèm màn hình phẳng như cô! – hắn trêu chọc tôi, tự nhiên Chi từ đầu chui vào, nhìn hai đứa rồi nhìn cái bàn. Bạn ấy cầm lấy cục phấn vẽ thêm một đừng nữa rồi trả lại phấn cho tôi.
– Tự nhiên vẽ hai vạch làm … – tôi với hắn nhìn nhau rồi bất chợt tôi hiểu ý Chi.
– Thế này mới giống! – Chi lè lưỡi nhìn tôi. Tôi tiện tay, ném luôn cục phấn vào đầu nhỏ bạn.
Tiết học tiếp theo bắt đầu trong sự im ắng đến đáng sợ và đầy sát khí từ tôi và hắn.