Tối hôm nay là buổi dạ hội hoành tráng mà tôi muốn trốn cũng không được của trường Shinning Star. Thật ra không muốn đi cũng không sao nhưng luật lệ này chỉ dành cho những học sinh vào trường nhờ học bổng chứ mấy tiểu thư, cậu ấm như hắn, nhóc, Huy hay nó, nhỉ và tôi thì khó lòng mà trốn tránh được. Chuyện của nhóc với nhỏ không biết như thế vì hai đứa chưa gặp mặt cả bốn đứa chúng tôi suốt từ chiều hôm qua.
Tôi với nó nhận được váy, phụ kiện cho buổi dạ hội và hắn với Huy cũng lôi đâu ra được hai bộ vest. Đành là còn năm tiếng nữa mới bắt đầu đi nhưng nó không thể ngồi im được. Nó chợt búng tay một cái rồi tranh thủ lúc Huy và hắn không để ý, nó xách hai bộ váy, lôi tôi ra ngoài. Quẳng hai bộ váy lên “em” mui trần màu tím thân yêu của tôi, nó nằng nặc đòi tôi chạy về khu biệt thự ngoài ngoại ô để tạo bất ngờ cho hai cậu ấm tập đoàn KP. Tôi đến là mệt với nó nhưng không biết làm gì nên đành chấp nhận, nổ máy và chạy ra ngoại ô.
Vừa dừng xe trước sân nhà ngôi biệt thự trắng là nó đã nhảy phốc ra ngoài, cúi đầu chào bác quản gia già rồi nhanh nhảu chạy lên đồi núi, thăm “người bạn” cũ của nó – cây anh đào. Tôi phụ bác quản gia mang hai cái váy vào nhà rồi từ từ lết lên đồi núi.
“Ào!”
– Nee~ Trúng chị hai rồi! – nó hí hửng cười nói.
– What the … – tôi đơ người ra vài giây rồi bắt đầu rượt theo sau nó, vừa chạy vừa hét – Nhỏ em kia! Đứng lại coi!
– Lêu lêu! – nó lè lưỡi, chạy hết chỗ này tới chỗ khác.
Sau nửa tiếng nô đùa như hai đứa con nít năm, sáu tuổi, nó cùng tôi nằm vật xuống bãi cỏ dưới tán cây anh đào hồng dịu, lim dim quay về quá khứ cách đây khoảng tám năm.
Nó nô đùa, chạy khắp nơi chơi trốn tìm, nhảy nhót lung tung. Tôi lúc ấy khác hơn lúc còn nhỏ, vì còn chưa nguôi ngoai hai sự mất mát lớn lao nối đuôi nhau kéo đến, tôi trở thành một đứa trẻ câm lặng. Hiếm khi nào tôi mở mồm mở miệng cười nói với mọi người. Tôi ngồi dưới gốc cây anh đào, im lặng đọc cuốn sách Jane Eyre dày cọc của Charlotte Bronte. Tôi mặc kệ nó đang nô đùa, đang cố làm tôi tươi cười. Rồi không lâu sau đó, một chuyện khác xảy ra, nó bị gả đi, tôi ở lại một mình, buồn và trở nên vô cảm, tất cả còn lại chỉ là một tảng băng lạnh. Tưởng chừng điều này sẽ đuổi lũ con trai đi nhưng lại làm chúng càng đâm đâu vào tôi nhiều hơn khiến tôi thất vọng. Nhưng hắn, kẻ mà tôi ghét nhất, ghét nhì, lại mang lại ánh nắng cho tôi, giải thoát tôi khỏi nỗi u ám, lạnh lẽo và biến bản thân hắn thành một cục băng vướng víu nhưng lại có gì đó rất đặc biệt với tôi.
Nó ngồi phật dậy làm tôi giật mình quay lại với hiện thực. Hoá ra nói nhớ về buổi dạ hội mà tôi đã quên béng đi từ lúc nào và sẽ chẳng nhớ lại nếu nó không lật đật lôi tôi vào trong để thư giãn, spa rồi tám với nó. Một tiếng sau, nó và tôi ra khỏi nhà tắm, vào buồng trong để làm tóc rồi trang điểm. Tôi để im cho anh thợ làm tóc nhưng tới phần trang điểm thì tôi cương quyết phản đối.
– Tiểu thơ! Cô làm thư đi! – anh thợ nài nỉ.
– Không! Tôi không thích người khác chạm vào da tôi, nhất là người khác giới mà tôi không biết! – tôi liếc xéo anh thợ làm tóc trẻ.
– Vậy nếu tôi nhờ quí cô đằng kia thì tiểu thư sẽ sẽ đồng ý chứ? – anh thợ nhất định không bỏ cuộc, chỉ vào cô gái giúp việc đang xách đồ, đưa ra đủ ý kiến – Tôi sẽ trang điểm nhạt, không kẻ chân mày, làm kiểu mới! Tiểu thư!
– KHÔNG!!! – tôi bực bội hét lên – Da tôi rất là nhạy, dễ bị dị ứng! Vả lại, tôi đã nói rồi, tôi không thích! Tôi tự làm được!
– Vậy thì … Tiểu thư My … – anh thợ trẻ bỏ cuộc với tôi, quay sang nó xởi lởi – Tiểu thư làm thử nha!
– Yêu cầu ấn nút “BIẾN”! – nó mở cửa, đạp luôn anh thợ ra ngoài.
Ai mà chả biết, anh này làm tóc rất đẹp, thiết kế mẫu quần áo cũng không tệ nhưng trang điểm thì … có cho vàng người ta cũng không dám trưng cái mặt được anh ấy làm cho ra ngoài đường vì vừa mất hình tượng mà thật … ngay cả người nhà như cha mẹ ruột cũng không nhận ra.
Nó khoác lên mình một bộ váy xanh biển nhạt với hai dây ngang hai bên vai. Bên hông là bông hồng xanh cài cố định ba lớp vải xếp chồng lên nhau gọn gàng từ xanh nhạt tới trắng tinh khôi. Dưới bông hồng khoảng vài cm là một đường rạch dài, để lộ ra đôi chân dài miên man. Hẳn nhiên là nó có đi vớ vì nó nói không muốn quá phô trương. Thế là nó đi một đôi vớ xanh cùng màu với màu chính của váy, dài tới đùi. Chân đi đôi guốc cao gót màu xanh nhìn nó cực kì sexy nhưng cũng kém phần cao sang. Tóc cài một cái băng đô, trông nó chẳng khác gì một cô công chúa quyền quý.
Tôi mặc một bộ váy dây một vai màu tím đậm, eo có một dải nhung màu đen cột bên hông với dây đuôi dài tới mắt cá. Phần trên là ren những bông hoa tím, đen đan xen kẽ nhau, phần dưới là nhung, lụa tím, đen rải dài xuống mắt cá mịn màng. Sau lưng có một đường rạch dài xuống cuối sống lưng. Thân trên váy ôm sát cơ thể của tôi, để lại phần đuôi loà xoà. Chân đi vớ lưới, giày cao gót đen. Tóc búi một bên, để đuôi xoã xuống, điểm trên tóc là hoa hồng đen và một dải ngọc trai đen quen thuộc mà tôi hay cài lên mặt nạ mỗi khi đi chiến đấu ở thế giới ngầm, biểu tượng của bang Dark.
Hai chị em tôi sửa soạn xong xuôi, ra khỏi ngôi biệt thự và nhảy lên “em” mui trần “iu dấu”, phóng thẳng về thành phố tấp nập. Còn một tiếng hai mươi phút nữa là buổi tiệc dạ hội bắt đầu, tôi với nó ghé ngang qua toà biệt thự của tập đoàn KP, túm cổ nhỏ vào xe rồi chạy thẳng tới trường Shinning Star.