Trong một căn phòng trắng xoá với rèm cửa màu hồng, một cô gái tóc nâu ngồi tựa bên cái bàn học mệt mỏi, tay phải cầm cây bút, viết nắn nót vào quyển sổ trước mặt. Sau đó, cô ngừng lại vài giây, đọc đi đọc lại đoạn vừa viết rồi ngồi thẫn thờ nhìn áng mây trôi qua trên bầu trời xanh. Cô lại cắm đầu, hí húi viết tiếp. Nội dung của quyển sổ như sau:
” Ngày … tháng … năm … Sydney, Úc
Đã ba ngày kể từ khi tôi đến đây, thời tiết khá lạnh so với tôi nhưng tôi không màng tới mấy cơn gió se lạnh từ phía Bắc tràn về. Chị tôi đã ổn định vị trí trong bệnh viện và tôi cũng tập dần tính thích nghi như cũ. Tôi đã từng ở đây, vài năm, để học cùng với một người. Tôi luôn nghĩ viết nhật kí là một điều ngu ngốc nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Trong những lúc như thế này, nhật kí là một trong những thứ còn lại để tôi chia sẻ cảm xúc của tôi.”
– My à! – Giọng một người phụ nữ vang lên làm nó giật mình buông bút – Xuống ăn sáng đi con!
– Dạ! – nó hét vọng từ trên lầu xuống, vội đóng quyển nhật kí đang viết dở mà chạy xuống nhà.
Một người phụ nữ trung niên tóc búi cao trang nhã, mặc đồ vest cởi bỏ cái tạp dề trước ngực qua một bên, kéo ghế ngồi qua bên cạnh một người đàn ông khác cũng mặc đồ vest cực kì sang trọng. Nó ngồi bên giữa hai đứa trẻ con, một cậu con trai khoảng chín, mười tuổi và một cô con gái khoảng bảy tám tuổi đang ngồi ngay ngắn chuẩn bị ăn.
– My à! Phiền con mang hai đứa nhỏ vào bệnh viện được không? Bữa nay trường hai đứa nghỉ, mà hai bác có họp đối tác làm ăn hôm nay nên … – người đàn ông lớn tuổi bỏ tờ báo qua một bên, bắt đầu ăn.
– Dạ! Hai bác yên tâm, cháu sẽ mang hai đứa nhỏ đi chung! – nó gật đầu, cười nhẹ một cái rồi tiếp tục ăn.
– Thật ngại cho cháu quá! Đáng lẽ ra hôm nay hai đứa đi học nhưng mà lại có một số thứ lặt vặt ở trường nên họ cho nghỉ! – bác gái của nó cười ngại.
– Không sao đâu bác ạ! Cháu cũng thích trẻ con mà! – nó cười.
Sau bữa sáng, hai người bác của lên xe. Trước khi đi, họ còn dặn dò hai đứa nhỏ, nói với nó đủ thứ, còn cho nó một sấp tiền để dùng, mua đồ linh tinh. Nó cúi đầu chào hai bác rồi lăn vào bếp, làm đồ ăn nhẹ để mang theo vào bệnh viện.
– Mimi-chan à! Chị làm gì vậy? – cô con gái nhỏ kéo kéo gấu váy nó, nhón chân lên hỏi.
– Chị làm sandwich để mang vào bệnh viện cho chúng ta ăn trưa thôi, Jemma à! – nó cười nhạt, tay vẫn bỏ đồ lên nhanh chóng.
– Jemma muốn làm sandwich! Jemma muốn giúp Mimi-chan! – Cô bé Jemma lấy ghế, trèo lên phụ nó làm sandwich.
Jemma là con gái út của hai bác của nó. Cô bé vừa tròn bảy tuổi, có một mái tóc nâu luôn được cột gọn, lúc nào cũng nhí nhố và rất đáng yêu. Anh trai của Jemma là Jordan, một cậu nhóc mười tuổi có vẻ ngoài nghịch ngợm nhưng rất yêu thương em gái mặc dù cậu luôn khoái trêu chọc cô em mít ướt, trẻ con của mình. Cái tên Mimi-chan là do Jemma đặt, nghe rất giống tên đặt cho mèo vì tên của nó là My!
Nó đến bệnh viện, một bên là bé Jemma, bên kia giỏ xách và nhóc Jordan. Điện thoại nó đổ chuông trên đường đi, nó dừng lại, kéo hai đứa nhỏ sát vào một bên rồi nhìn màn hình điện thoại. Là một email, từ nhỏ. Nó lướt mắt qua nội dung tin nhắn dài khoảng năm dòng chữ rồi tắt máy, bỏ ngược vào giỏ.
Ở bệnh viện, cô y tá trẻ cười hiền hậu bước ra, tay cầm bảng theo dõi cúi đầu chào nó. Nó tự nhiên thấy quý cô y tá trẻ mới vào nghề này. Lần nào cũng vậy, ngày ba lần, cô y tá ra vào đúng giờ, chăm sóc cô cận thận, kiểm tra mọi thứ kĩ càng rồi mới qua phòng bên. Nó tiếp tục nhận được vài email từ nhỏ, rồi nhóc, rồi Huy. Nhưng khó chịu và bực dọc, nó shut down cái điện thoại cho yên chuyện.
Bé Jemma ngồi trên ghế salon, bên cạnh là nhóc Jordan, tay với mắt dán chặt vào màn hình iPad. Nó cười nhạt, nhìn hai đứa nhỏ rồi quay về phía cô, cắn môi “đe doạ”.
– Chị mà không tỉnh dậy, không quay về với em thì đừng trách em! Em sẽ lên Thiên Đường lôi chị về để xử phạt chị tội bỏ rơi em đấy! Biết không? – nó cười ấm ức, nhìn cô đang thanh thản ngả lưng trên giường, mắt nhắm tịt.
Mio POV*
Rút cuộc tình bây giờ ở Sài thành rất rối loạn, có lẽ đặc biệt là với gia đình tôi. Anh hai tôi đã được tìm thấy ở một quán bar, uống liên tù tì ba chai Whiskey thượng hạng để giải sầu. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, anh hai tôi nôn thốc nôn tháo vì say. Anh vừa đi, vừa cười đùa, nước mắt chảy dài trên mặt như một kẻ ngốc, lượn lờ trên đường dài dưới mưa
– Anh hai say quá rồi! – tôi lên tiếng dìu anh về phía xe.
– Cá … Cái gì chứ … Hức! Ai bảo anh say? – anh hai tôi cười đùa – Anh đâu có say!
– Thư à … Em có nghe thằng điên nào tự nhận mình là điên hay một gã say nói là mình say bao giờ chưa? – anh ba tôi lắc đầu thất vọng, đưa anh hai tôi vào xe.
– Giờ mang anh hai đi đâu? – tôi ngập ngừng – Về kí túc xá sợ có chuyện gì, anh hai lại mang hoạ! Về nhà cũng không ổn, ba mẹ kiểu gì chả hỏi lí do!
– Nhưng anh hai lúc nào chả vậy! – anh ba tôi nhìn tôi ngờ nghệch.
– Bây giờ có chị Thy và chị My, họ cũng sẽ lần ra nguyên nhân thật!
– Khách sạn cũng không ổn, hay là … – anh ba nhìn tôi một lát rồi lái xe thẳng tới nhà một nhân vật đang sống trong ngôi nhà rộng lớn một mình – Kyo-kun!
Trong cái lúc tình hình rối răm như thế này, tôi thật sự không biết làm gì hơn, chỉ chắp tay mong chị Thy mau quay về.